Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: Thành Phong Châu thất thủ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Thành Phong Châu thất thủ


Nếu như Trần Lâm có mặt ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra, con vật nhỏ đang nằm ở trên tay của gã thiếu niên trước mặt, hiển nhiên là Huyễn Ảnh thú, trước đó đã đi theo Huyết Nô, cuối cùng biến mất không rõ tung tích.

“Không! Chuyện này tuyệt đối là không thể nào?!”

Nghe thế, Lý Triện càng thêm tức giận thổ huyết, cả người không một chút huyết sắc, hướng về phía Hồ Quân run rẩy kêu lên.

Điều này, đối với đám bọn họ mà nói, quả thật chính là một chuyện khó có thể tưởng tượng ra được. Dù sao, bọn họ trước đây đều bị quân đội của các nước liên minh tiến đánh, chỉ có thể co đầu rụt cổ rút lui về sâu trong Ma Thú Sơn Mạch để ẩn thân. Cũng vì vậy, Dị tộc đối với các nước liên minh vô cùng căm thù.

"Vội cái gì? Nơi này còn nhiều huyết thực như vậy, cũng đủ để cung cấp cho các ngươi sử dụng một đoạn thời gian. Hiện tại, ta đã cảm nhận được khí tức của hắn. Quả thật là vô cùng tràn đầy, cũng rất mỹ vị. Khà khà!"

Trong khi đó, ở trong phủ thành chủ của thành Phong Châu. Lúc này, một nhóm tướng lĩnh dị tộc mang theo huyết khí cuồn cuộn, trên người nhiễm đầy máu tươi đang hội chung vào một chỗ. Ngay cả Hồ Quân, hắn lúc này cũng xen lẫn ở bên trong.

"Chúa công!"

Trước mệnh lệnh của Huyết Vương không một tên tướng lĩnh nào của Dị tộc dám chống lại. Rất nhanh, toàn bộ đại sảnh người đi nhà vắng, cũng chỉ lưu lại một mình thiếu niên cùng với con vật nhỏ màu đen đang nằm ở trên tay của hắn.

Chỉ có điều, hiện tại đám tướng lĩnh Dị tộc tập trung vào một chỗ lại đối với thiếu niên ngồi ở trên ghế chủ tọa cung kính như vậy, thật sự để cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ khó tin.

Thấy vị tướng lĩnh này khẩn trương đi tới, trên mặt của thiếu niên vẫn điềm nhiên giống như giếng cổ, không hề có một tia gợn sóng.

Chỉ là, vừa mới nghe được lời này của đám tướng lĩnh Dị tộc nói ra, ánh mắt của gã thiếu niên bỗng dưng híp lại, trong con ngươi mang theo mấy phần tà mị, khóe môi lộ ra nụ cười vô cùng quỷ dị.

Thùng!

Có thể nói, trải qua trận chiến lần này, Dị tộc thu được rất nhiều lợi ích. Nhất là, thực lực của mỗi người đều tăng lên không ít. Hơn nữa vật tư đều có thể chuyển về, dùng để bồi dưỡng thêm nhiều dũng sĩ cho bộ tộc.

Năm ngàn quân thiết kỵ này đều là tinh nhuệ ở trong tinh nhuệ, hơn nữa còn hao tốn rất nhiều tài nguyên Lý Triện mới có thể huấn luyện ra được. Hiện tại, nhìn thấy bọn họ dễ dàng bị chiến sĩ của Dị tộc thu gặt tính mạng, giống như là gặt lấy lúa mạ ở ngoài đồng, Lý Triện làm sao có thể nhịn được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hiện tại, có được cơ hội một lần đem toàn bộ thập quốc đánh tan, bọn chúng làm sao không thể không kích động, không thể không hưng phấn.

Trong tiếng cười to của gã thiếu niên, lông tơ trên người của Huyễn Ảnh thú lúc này cũng dựng thẳng lên. Khí tức cả người của nó gần như muốn bạo nổ. Nhưng mà, một đầu ngón tay của gã thiếu niên vừa điểm nhẹ tới, khí tức của nó vậy mà lập tức liền trở nên uể oải, cả người đều xụi lơ, ngoan ngoãn nằm ở trên tay của đối phương.

"Truyền lệnh của ta xuống, cho toàn quân tạm thời rút lui. Để cho Ông Ích Khiêm tiếp tục tiến hành điều tra, giám thị hướng di chuyển của Dị tộc!"

Từng tiếng trống hiệu nặng nề vang lên, năm ngàn quân thiết kỵ, bỏ lại hơn mấy ngàn bộ thi thể ở ngoài tường thành, ngay cả thi thể của Lý Hinh cũng không kịp thu hồi, vội vàng hướng về phía bên trong cửa thành bỏ chạy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đám tướng sĩ lúc này vô cùng hoảng sợ hô lên. Nhưng Lý Triện đã triệt để hôn mê, cũng không nghe thấy bọn thủ hạ hô hoán.

Trong miệng lẩm nhẩm một hồi, bỗng dưng thiếu niên phất tay, hướng về phía các tướng lĩnh ở phía sau lưng của mình ra hiệu.

Đem đầu lâu của Lý Hinh cấm ở trên trường đao, rồi dựng ở bên ngoài tường thành cách khoảng chừng trăm trượng, vừa vặn ở ngay biên giới tầm bắn của các cung tiễn thủ, vẻ mặt Hồ Quân tràn đầy trào phúng nhìn về phía Lý Triện cất tiếng cười to.

"Lý lão tặc, hy vọng là ngươi chớ có c·h·ế·t sớm. Ta còn phải để cho ngươi nhìn thấy, toàn gia trên dưới mấy chục mạng người của nhà các ngược đều bị các dũng sĩ của chúng ta đồ diệt! Ha ha ha!"

Đối vớ ánh mắt tràn ngập hưng phần cùng tham lam của đám thủ lĩnh Dị tộc, gã thiếu niên dường như hơi có chút chán ghét, vội vàng phất phất tay ra hiệu để cho bọn chúng rơi đi.

Thấy một màn này, đám tướng lĩnh đều đưa mắt nhìn nhau, trong con ngươi mang theo mấy phần chập chờn, bất an.

Yêu ớt phát ra một tiếng mệnh lệnh, Lý Triện lúc này toàn thân đều mất đi hết khí lực, phải mượn nhờ thân vệ đứng ở một bên chống đỡ, hắn mới có thể đứng vững ở trên tường thành được.

“Lý lão tặc, thi thể của con trai ngươi ta treo ở đây, nếu ngươi có bản lĩnh thì xuống đây lấy đi! Ha ha ha!”

Trên một chỗ hoang đạo, cách thành Phong Châu khoảng chừng hơn một trăm dặm về phía tây, một nhóm binh sĩ mặc lấy giáp trụ, khí tức nội liễm, ẩn nấp ở hai bên rừng cây.

Hơn nữa, bộ dáng của hắn lúc này rõ ràng không có một chút kiêu ngạo nào, ngược lại trên mặt còn mang theo mấy phần cung kính, hướng về phía một gã tiếu niên mặc huyết bào, toàn thân tản mát ra một cỗ khí tức vô cùng kỳ dị, trong tay còn ôm lấy một con vật nhỏ màu đen, hình thể giống như linh miêu cúi đầu.

"Khởi bẩm chúa công, vừa rồi Khiêm tướng quân truyền về tin tức, nói rằng đại quân Dị tộc đã công chiếm được thành Phong Châu, hơn năm vạn tướng sĩ trong thành đều bị đồ diệt. Ngay cả cả nhà của Tổng binh Lý Triện đều bị g·i·ế·t c·h·ế·t, đầu của bọn họ vẫn còn đang bị treo ở bên ngoài tường thành. Hơn nữa, Dị tộc vẫn còn đang g·i·ế·t chóc, tình trạng ở trong thành Phong Châu hiện đang rất hỗn loạn!"

...

"Vương, tất cả đều đã được xử lý xong. Toàn thành trên dưới hơn trăm vạn nhân tộc đều bị huyết tế. Hiện tại, chỉ còn lại một ít con cá lạc đàn. Không biết, tiếp theo chúng ta sẽ tiến đánh nơi nào?!"

Lần này, Lý Triện rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, trong miệng vừa mới phun ra một ngụm máu tươi, cả người đều như rút đi hết toàn bộ sinh lực, ngã quỵ ra đất bất tỉnh.

Nỗi đau mất con, cùng với chứng kiến đội quân tinh nhuệ mà mình dày công nuôi dưỡng đều bị Dị tộc g·i·ế·t c·h·ế·t một cách dễ dàng, rốt cuộc Lý Triện cũng khí cấp công tâm, trong miệng nhịn không được nhanh chóng phun ra một ngụm máu tươi.

Bỗng dưng, một người tướng lĩnh mang theo mấy phần khẩn trương, hướng về phía một người thiếu niên trẻ tuổi, cưỡi Phong Lang Vương đứng ở gần đó thấp giọng hô lên.

Chương 42: Thành Phong Châu thất thủ

Thùng!

"Ngươi... Ngươi... Ngươi... Phụt..."

"Được rồi, tất cả các ngươi đều lui ra ngoài hết đi. Ta tạm thời sẽ lưu lại ở chỗ này mấy ngày. Khi nào ta có mệnh lệnh, sẽ chưa người đi gọi các ngươi đến!"

Thùng!

Đứng ở bên dưới, Hồ Quân có chút khinh bỉ, nhếch mép lên lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Thế nào?!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Đứng ở trên tường thành, nhìn thấy từng tên tướng sĩ của đội quân thiết kỵ ngã xuống ở trong vũng máu, tròng mắt của Lý Triện gần như sắp nứt ra, trong lòng hoàn toàn không có cách nào tin tưởng được.

“Phụt!”

Đám tướng sĩ rất nhanh liền làm theo hiệu lệnh của thiếu niên. Rất nhanh, mấy ngàn tướng sĩ ở trong rừng cây ẩn giấu đi khí tức, sau đó bọn họ không một chút tiếng động, biến mất ở bên trong rừng cây.

“Gõ… trống, thu binh!”

"Cỗ hơi thở này quả nhiên là hơi có chút quen thuộc. Đáng tiếc, nơi này khoảng cách vẫn còn có chút xa!"

"Tổng binh đại nhân! Tổng binh đại nhân!"

"Vật nhỏ nha vật nhỏ, ngươi có thể cảm nhận được khí tức của chủ nhân ngươi ở gần đây đúng không? Khặc khặc, kẻ này vậy mà có thể đem ngươi thu phục, quả nhiên là có một chút tài năng. Chậc chậc, chỉ là đáng tiếc, hắn lại gặp được ta. Đợi sau khi thực lực của ta khôi phục thêm một ít, ta nhất định sẽ đi tìm chủ nhân của ngươi, sau đó đem toàn bộ tinh huyết của hắn hút khô. Đến lúc đó... Khặc khặc khặc, chỉ vừa nghĩ đến mùi vị đó, ta thật là hơ có chút nhịn không được, ha ha..."

Vào lúc này, một gã tướng lĩnh mang theo mấy phần khí thế túc sát, hướng về phía thiếu niên trước mặt cung kính hô lên. Sau đó, ánh mắt của bọn họ đều vô cùng chờ mong, nhìn về phía người trẻ tuổi ngồi ở trên ghế chủ tọa.

Nghe gã tướng lĩnh hồi báo, lông mày của thiếu niên lúc này mới hơi có chút nhíu lại. Sau đó, hắn liếc mắt nhìn về phía bên ngoài trăm dặm, trong con ngươi hiện lên mấy ít ánh sáng kỳ dị. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đột nhiên thấy được biểu hiện lúc này của Huyết Vương, cả đám tướng lĩnh Dị tộc đều không khỏi giật mình, lạnh run. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của bọn chúng liền sáng lên. Dù sao, ở trong mắt của đám người này, chỉ cần là mục tiêu mà Vương của bọn họ nhắm đến, kẻ đó tuyệt đối sẽ không thể nào thấy được ánh sáng ngày mai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đối với đám tàn binh bại tướng, Hồ Quân cũng không có ra lệnh để cho thuộc hạ truy đuổi. Ngược lại, trên tay của hắn xách theo đầu lâu của Lý Hinh, hướng về phía cao cao ở trên tường thành giơ lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Thành Phong Châu thất thủ