Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43: Tập kích
“Mẹ kiếp, lề mề cái gì? Chúng bây muốn c·h·ế·t phổng?!”
“Bệ hạ, hạ thần, Trịnh Tuấn cũng xin được lãnh binh đánh giặc!”
Cũng ngay vào lúc này, một gã lãnh binh đột nhiên giơ tay, ra hiệu cho toàn bộ quân đội Dị tộc ở phía sau dừng lại. Sau đó, một gã lãnh binh khác có chút khó chịu, liếc mắt nhìn về phía đồng bọn của mình, hô lên.
“Bất Lý Ca, ngươi để bọn ta dừng lại làm gì? Nhanh để cho bọn chúng đi lên phía trước, tránh cho bị chậm trễ. Một khi để Vương trách tội xuống, cả ta và người đều không có chỗ tốt gì!”
Đối với lời chất vấn của đồng bọn, Bất Lý Ca cũng không thèm để ý. Hai lỗ tai của hắn lúc này hơi khẽ nhúc nhích, giống như đang lắng nghe điều gì đó. Nhưng qua một hồi thật lâu, Bất Lý Ca cũng không có phát hiện ra điều gì khác thường. Trong lúc nhất thời, lông mày của hắn hơi có chút nhăn lại.
“Hừ, chớ có tự mình dọa mình. Nơi này trước đây đã có người của chúng ta dò xét qua, ở đây cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì. Huống hồ, cả ta và ngươi hiện tại đều đã được Vương ban tặng cho sức mạnh, chẳng lẽ còn sợ gặp phải bọn giặc cướp nữa hay sao?!”
Đứng ở trên sườn núi, nhìn thấy từng hồi cảnh tượng dần dần hiện ra trước mắt, trong con ngươi của Trần Lâm cùng với các tướng sĩ đều không khỏi hiện lên một tia hàn quang. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ha ha ha! Tốt! Rất tốt! Ta chờ đợi tin tức tốt từ các khanh!”
Chỉ là, lời của hắn vừa mới nói ra. Đột nhiên, một mũi tên không biết từ nơi nào, bỗng dưng phóng nhanh tới.
Lập tức, cả đều quần thần đều không khỏi sợ hãi đưa mắt nhìn nhau, mà đám người Cao Hữu Tài cũng giật mình, kinh sợ nhìn về phía vị quân vương trẻ tuổi ngồi ở trên bảo tọa.
Liên tục có mấy vị tướng quân đứng ra, muốn thay Bắc Bình Vương ra trận đánh giặc. Nhất thời, bầu không khí ở trong Càn Khôn Điện trở nên khí thế ngất trời.
Sau đó, một vị tướng quân nhìn hơi có chút trẻ tuổi, nhịn không được, vội vàng đứng ra nói.
Thấy thế, cả đám đều không khỏi lạnh run. Sau đó, Cao Hữu Tài cùng với Trịnh Tuấn liền bước lên phía trước, vội vàng quỳ xuống hô.
Đưa tay vạch một đường ở trên bản đồ, Ông Ích Khiêm vô cùng nghiêm túc, hướng về phía Trần Lâm nói ra.
Chương 43: Tập kích
“Chúa công, theo như điều tra của thuộc hạ biết được, thì nhóm hàng hóa lần này Dị tộc vận chuyển, ngoại trừ một số tài nguyên dùng để phục vụ cho quân đội, bọn chúng còn bắt theo rất nhiều tù binh. Phần lớn đều là phụ nữ cùng với trẻ em. Không biết, chúa công có suy tính như thế nào?”
Một đoàn người kéo dài hơn mấy dặm, bắt đầu nối đuôi nhau tiến vào bên trong hạp cộc. Một nhóm binh sĩ Dị tộc, mặt mày vô cùng dữ tợn, cầm lấy roi da, hướng về phía tù binh đi ở phía trước liên tục vụt tới. Tiếng kêu rên cùng với sợ hãi than khóc không ngừng truyền ở bên trong không khí.
Nghe được lời đề nghị này của Bắc Bình Vương, Lý Hạo chỉ im lặng không nói. Ngược lại, trong lòng của đám quần thần đều đang không ngừng suy tính, không biết lúc nữa mình nên nói gì cho vừa ý của quân vương.
Ngồi ở trên long ỷ, Việt Vương Lý Hạo tỏ ra vô cùng phẫn nộ, trực tiếp đem bản tấu chương do Lý công công vừa mới dâng lên, ném mạnh xuống đất.
“Bệ hạ…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Qua một hồi lâu, thấy không có ai lên tiếng nói chuyện, lúc này Lý Hạo mới trực tiếp mở miệng nói ra.
“Chúa công, nơi này là hướng di chuyển của Dị tộc. Bọn họ sẽ vận chuyển hàng hóa cùng với chiến lợi phẩm đi qua sơn cốc, sau đó tiến lên phía bắc, vượt qua Cửu Long Giang rồi trở lại Ma Thú Sơn Mạch!”
Vốn ở trong lòng còn đang vô cùng lo lắng, sợ hãi đột nhiên nghe được tiếng hô này của Lý Hạo, Cao Tiến càng thêm hoảng sợ, vội vàng quỳ rạp dưới đất, kêu to.
Đám quần thần đứng ở bên dưới đều không khỏi giật mình, thân hình có chút run rẩy.
Nhìn thấy một màn này, cả đám quần thần đều không khỏi nhìn nhau. Nhưng hiển nhiên, hiện tại cũng không có ai dám lên tiếng, để nói thay cho Cao Tiến.
“Có chuyện gì?”
“Ha ha ha, nếu chư vậy ái khanh đều đã nhiệt tình như vậy. Thế thì quyết định như thế này đi, ta phong cho Bắc Binh Vương làm Đại Nguyên Soái, suất lĩnh hai mươi vạn đại quân, ngay trong đêm xuất phát, tiến về Phú Lương. Đồng thời, phong Cao Hữu Tài cùng với Trịnh Tuấn làm phó soái, hiệp trợ cho Bắc Bình Vương bình định Dị tộc. Ta muốn trong thời gian nhanh nhất, toàn bộ Dị tộc đều phải bị đuổi ra khỏi cương thổ của Đại Việt, không biết chưa vị tướng quân có làm được không?!”
Các tướng lĩnh đứng ở phía sau rất nhanh liền đáp lại. Chẳng mấy chốc, toàn bộ binh sĩ ở trên hai bên sườn núi đều đã sẵn sàng chiến đầu, chỉ chờ đợi đội quân Dị tộc tới gần.
"Các khanh nói cho trẫm biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao đại quân của Dị tộc vượt qua biên cảnh, còn đem thành Phong Châu đánh hạ, đến lúc này mới có người đem tấu chương dâng lên? Chẳng lẽ, tất cả các khanh đều là phế vật hay sao? Nếu như vậy, trẫm nuôi các khanh để làm gì?!”
“Bệ hạ, việc này cũng không cần phải nhọc đến Bắc Bình Vương. Hạ thần, Cao Hữu Tài, xin được lãnh binh đánh giặc!”
“Á!!!”
“Khởi bẩm bệ hạ, nếu như bệ hạ không chê, thần xin được nguyện lãnh binh ra trận đánh giặc, nhất định sẽ đem đầu của thủ lĩnh Dị tộc đưa về dâng tặng cho bệ hạ!”
“Bệ hạ, mặc dù việc này thuộc về chức trách của Binh Bộ Thượng Thự. Nhưng trước mắt, đại quân Dị tộc đã vượt qua Phong Châu, sắp đến Luy Lâu, cũng chỉ cách thành Phú Lương không đến trăm dặm. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thần e là phòng tuyến phía tây rất khó trụ vững, không sớm thì muộn đại quân của Dị tộc sẽ kéo đến Vương Đô. Thế nên, hạ thần đề nghị, bệ hạ cần phải nhanh chóng cử ra Đại Tướng, đem quân đội của Dị tộc tiêu diệt, tránh cho lòng người cảm thấy hoang mang!”
Mà nhìn thấy một màn này, con ngươi của Lý Hạo hơi có chút híp lại. Sau đó, hắn liền cười to, lớn tiếng nói ra.
Lời này của Bắc Bình Vương vừa mới nói ra, cả đám quần thân đứng ở phía sau đều không khỏi lên tiếng xôn xao.
Qua một lúc sau, Bắc Bình Vương Lý Trường Thịnh, một vị lão nhân đã hơn trăm tuổi, dáng người quắc thước, hai mắt sáng tỏ như hai ngọn sao trời, cả người toát ra một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ, chậm rãi đi tới, bước lên phía trước một bước. Sau đó, Lý Trường Thịnh mới chắp tay, hướng về phía Lý Hạo nói ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bệ hạ, tội thần đáng c·h·ế·t! Tội thần đáng c·h·ế·t! Tội thần xin được bệ hạ khai ân!”
“Nếu đã như vậy, chẳng hay Bắc Bình Vương cùng với chư vị ái khanh, có ai muốn tiến cử hiền tài, để đi ra trận g·i·ế·t địch, đem đại quân của Dị tộc đẩy lui?!”
Rầm!
Thế nhưng, lúc này tất cả đều đang thu liễm khí tức, cũng không ai dám phát ra một tiếng thở mạnh. Bởi vì, phía bên dưới đội quân Dị tộc đều có không ít lãnh binh, có được thực lực rất mạnh.
“Truyền lệnh của ta xuống, toàn quân xốc lại tinh thần, chuẩn bị bắt đầu chiến đấu!”
Mà lúc này, ở bên ngoài thành Phong Châu khoảng chừng hơn tám mươi dặm, một đám binh sĩ mặc áo giáp đen, trên tay cầm lấy trường mâu, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị, nhìn xuống phía dưới sơn cốc.
Vụt!
“Dừng!”
“Chúa công!”
Nghe thế, Trần Lâm mới khẽ gật gật đầu. Sau đó, ánh mắt của hắn mới một lần nữa hướng về phía bên dưới sơn cốc, nhìn lại.
“Vâng!”
“Chúng thần tuân lệnh! Chúng thần tuyệt không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ!”
“Nhanh lên! Nhanh lên! Di chuyển về phía trước, không được chậm trễ!”
Trừng mắt nhìn lấy một đám quần thần đầu cúi thấp xuống đất, không có ai dám lên tiếng nói chuyện, Lý Hạo càng thêm tức giận quát to. Sau đó, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người Binh Bộ Thượng Thư Cao Tiến, hô lên.
Nghe hỏi đến vấn đề này, cả đám quần thần đều một lần nữa đưa mắt nhìn nhau. Mà Bắc Binh Vương thì tự mình tiến lên phía trước, hướng về phía Lý Hạo, chắp tay nói ra.
Nhìn thấy đám người Cao Hữu Tài đứng ở phía dưới ngơ ngác không dáp, Lý Hạo lúc này mới nhếc miệng lên cười, hỏi thăm.
Nhìn thấy Bất Lý Ca cũng không phát hiện ra cái gì, gã lãnh binh còn lại càng thêm bất mãn, xem thường. Trước đây, hai người bọn họ là ở hai bên bộ tộc đối nghịch với nhau. Từ ngày bị Vương thống nhất lại toàn bộ Dị tộc, bọn họ mới cùng chung chiến tuyến. Thế nhưng, chỉ cần có cơ hội để cho đội phương xấu mặt, tuyệt nhiên đám lãnh binh này cũng tuyệt đối không buông tha.
Nghe hỏi đến vấn đề này, Trần Lâm không khỏi liếc mắt, nhìn về phía Ông Ích Khiêm một lúc. Sau đó, hắn mới lắc đầu nói ra.
Ngồi ở trên bảo tọa, Lý Hạo vô cùng hài lòng, đắc ý cười to.
“Thế nào? Chẳng lẽ chư vị tướng quân còn có dị nghị gì?!”
Trần Lâm đưa mắt nhìn về phía gã thân vệ, mà lúc này gã thân vệ cũng không dám chần chừ, vội vàng đem tin tình báo nhận được, nói ra.
“Binh Bộ Thượng Thư ở nơi nào?!”
Ông Ích Khiêm cũng không có ở vấn đề này dây dưa quá lâu. Sau đó, một gã thân vệ đột nhiên đi đến, dừng lại ở trước mặt của Trần Lâm cùng với Ông Ích Khiêm khẽ kêu lên một tiếng.
“Chuyện này tạm thời ta cũng chưa có nghĩ ra, nhưng nói như thế nào bọn họ cũng là những kẻ vô tội. Thế nên, lát nữa tướng quân nhớ thay ta truyền lệnh xuống, nếu tránh được thưởng tổn bọn họ thì tránh, hạn chế thương vong thấp nhất có thể!”
“Vâng!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Khởi bẩm chúa công, vừa rồi có thám báo truyền về tin tức, đội quân Dị tộc đã bắt đầu di chuyển vào bên trong hạp cốc, chỉ còn cách nơi này của chúng ta không đến mười dặm!”
Vừa nói, Cao Tiến vừa dập đầu liên tục, để cho mặt đất phát ra mấy tiếng binh binh bang bang. Hơn nữa, trên trán của hắn lúc này cũng xuất hiện một ít vết rách, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Vương Đô, Hoàng Thành, Điện Càn Khôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.