Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Hùng hổ dọa người
“Không ai được phép nhúc nhích! Nếu không, chúng ta sẽ lập tức nổ s·ú·n·g!”
Nghe được lời tán thưởng của Trần Lâm, nụ cười trên mặt của Nguyễn Khoái càng thêm nồng đậm. Sau đó, Nguyễn Khoái mới phất phất tay, ra hiệu cho đám tướng sĩ theo ở phía sau, nhanh chóng đem đám người Bất Lý Ca đưa trở về doanh trại.
Tuy rằng động tác của Ông Ích Khiêm nhìn như có vẻ vô cùng chậm chạp, vụng về. Thế nhưng, một đao này của Trương Hán Linh chém xuống, lại chẳng cách nào đem cánh tay của Ông Ích Khiêm lưu lại bất kỳ một vết tích gì. Ngược lại, lưỡi đao của nàng lúc này còn bị mấy đầu ngón tay bằng kim loại của Ông Ích Khiêm bóp chặt.
Đám người Trương Hán Siêu không khỏi cả kinh xoay đầu nhìn lại.
Đưa mắt nhìn về phía hai người từ trong rừng cây đi ra, vẻ mặt của Trương Hán Siêu tỏ ra vô cùng cảnh giác. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đại ca, em không có việc gì, anh mau dẫn người rời khỏi đây ngay đi!”
“Các ngươi là ai?”
Cũng vào lúc này, Ông Ích Khiêm đột nhiên đoát lấy đại đao ở trong tay của Trương Hán Linh. Đồng thời, một bàn tay của hắn vỗ xuống, trực tiếp đem nàng nện bay ra ngoài, rơi vào một chỗ gốc cây ở gần đó.
“Chúa công! Vừa rồi ngài không có sao chứ?!”
Thấy được ánh mắt của Trần Lâm nhìn đến, Nguyễn Khoái rất nhanh liền nhảy xuống chiến mã, một tay còn xách theo dây thừng, lôi kéo Bất Lý Ca ném về phía trước. Sau đó, Nguyễn Khoái mới hớn hở hô lên.
Đối mặt với một đao uy mãnh cuồn cuộn, có thể dễ dàng g·i·ế·t c·h·ế·t một vị cao thủ cấp bậc Khai Mạch cảnh bốn tầng giống như Ôn Mã Nhi, Ông Ích Khiêm lại chỉ khe khẽ thở dài một tiếng. Sau đó, một bên cánh tay được làm bằng kim loại của hắn giơ lên, hướng về phía lưỡi đao của Trương Hán Linh chụp tới.
Vừa rồi nhìn thấy đột nhiên nhô ra nhiều người như vậy, Trương Hán Linh đã biết tình thế có chút không ổn. Thế nên, sau khi bị một quyền của Ông Ích Khiêm đánh bay, nàng liền làm ra quyết định, muốn để cho mấy người Trương Hán Siêu rời đi trước.
Đứng ở một bên, từ đầu đến cuối đều không nói ra câu nào, lúc này Trần Lâm bỗng dưng mở miệng lên tiếng. Tức thì, Ông Ích Khiêm không khỏi thu hồi lại vẻ tươi cười, trên khuôn mặt có chút dữ tợn bởi vết sẹo lần trước chiến đấu với Thủy Giao lưu lại vết tích, lúc này hiện lên mấy phần nghiêm túc.
Nghe âm thanh này của Nguyễn Khoái, Trần Lâm rất nhanh liền xoay đầu nhìn lại. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy phía sau lưng đội ngũ của Nguyễn Khoái còn trói theo một đám binh sĩ Dị tộc, trong đó gã lãnh binh Bất Ly Ca bất thình lình cũng nằm ở bên trong.
Nhưng đáp lại hắn, chỉ là cái liếc mắt đày lạnh lùng của nàng.
Lúc này, Ông Ích Khiêm mang theo đại đao của Trương Hán Linh đi tới, vừa đem đai đao ném trả lại cho Trương Hán Linh, Ông Ích Khiêm vừa lên tiếng để khuyên hafngg.
So với em gái của mình, Trương Hán Siêu nhìn nhận mọi việc đều chu toàn hơn rất nhiều. Cho dù thực lực của hắn không bằng Trương Hán Linh, nhưng uy tính trong quân lại muốn so em gái tốt hơn rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Người này, thật sự quá mức đáng sợ?!”
Ý nghĩ đến đây, Trương Hán Siêu chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể trở nên cực kỳ lạnh lẽo, mà hắn cũng không có phát giác phía sau lưng của mình từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn thấy bộ dáng của Trương Hán Linh có chút hung lệ Ông Ích Khiêm không khỏi vội vàng lên tiếng giải thích.
Oành!
Trong khi đó, Trương Hán Linh đã xách theo đại đao, tiến lên phía trước, đem vị trí trước mắt của Trương Hán Siêu chắn ngang. Đồng thời, ánh mắt của nàng khóa chặt trên người của Trần Lâm cùng với Ông Ích Khiêm.
“Tránh ra!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vị nữ hiệp này, cần gì chứ? Chúng ta là thật tâm đến đây khuyên nhủ. Các vị cũng không cần phải động đến đao thương, để cho hai bên mất đi hòa khí!”
Chương 46: Hùng hổ dọa người
Một tiếng kinh lôi nổ mạnh trong đầu, toàn bộ cảnh tượng trước mắt nhanh chóng biến mất. Lúc ngẩng đầu lên nhìn lại, Trương Hán Siêu đã thấy được trên mặt của Nguyễn Khoái treo lấy nụ cười vô cùng thú vị. Trong lúc nhất thời, Trương Hán Siêu có chút khiếp sợ giật mình. Vừa rồi, là người này đã thu hồi lại uy áp, mới không để cho tinh thần của hắn sụp đổ?
Trước khí thế vô cùng bức người của Trương Hán Linh, trên mặt của Ông Ích Khiêm rất nhanh liền khôi phục trở lại bình thường, trên miệng còn treo lấy nụ cười tủm tỉm.
Trương Hán Siêu có chút khẩn trương, vội vàng bước nhanh, đi về phía Trương Hán Linh. Thế nhưng, thấy Trương Hán Siêu muốn đi qua, Trương Hán Linh liền đưa tay ra để ngăn lại.
Chỉ là, bọn họ vừa mới tiếng lên, từ trong rừng cây bốn phía xung quanh bỗng dưng xuất hiện lít nha lít nhít binh sĩ cầm lấy hỏa thương, hướng về phía bọn họ chĩa thẳng tới. Đồng thời, một tiếng quát vô cùng chói tai vang lên.
Nghe xong, Trương Hán Linh vẫn cố chấp hừ lạnh, mà Trương Hán Siêu đã có chút nao nao trong lòng.
Không biết là ai đột nhiên hô lên một tiếng. Ngay lập tức, mấy trăm người cầm theo giáo mác, cuốc thuỗng, hướng về phía Ông Ích Khiêm cùng với Trần Lâm đồng loạt xông tới.
“Ha ha ha, các vị cùng không cần phải hoảng sợ! Đây chính là chúa công của bọn ta, con trai của Điện Tiền Đô Chỉ Huy Sứ Trần Khâm. Hôm nay, chúa công của ta đến đây là để thu nạp các vị. Chỉ cần các vị đồng ý về dưới trướng của chúa công, sau này lương thực, vật tư, thậm chí là tài nguyên tu luyện đều sẽ không thiếu!"
“Tiểu cô nương, bây giờ ta muốn nghiêm túc rồi đấy!”
Ngay lúc Trương Hăn Siêu vẫn còn do dự chưa có làm ra lựa chọn. Lúc này, Nguyễn Khoái đột nhiên dẫn theo trăm tên binh sĩ của Thánh Dực Quân vội vàng chạy tới, trên khuôn mặt còn có một chút lo lắng, hướng về phía Trần Lâm thấp giọng hô lên.
Nhìn thấy Bất Lý Ca bị ném về phía trước mặt, thần sắc trên mặt của Trần Lâm không chút mảy may biến hóa. Hắn chỉ hơi chút tán thưởng, nhìn về phía Nguyễn Khoái hài lòng gật đầu.
“Ta không cần biết các ngươi là ai. Nếu các ngươi đã dám đến đây cướp đồ của bọn ta, vậy thì đi c·h·ế·t đi!”
Thấy thế, đám người Trương Hán Siêu đứng ở phía sau lưng không khỏi bắt đầu khẩn trương. Cũng không biết là nguyên nhân gì, từ khi hai người này xuất hiện, bầu không khí xung quanh dường như trở nên có chút ngưng trệ, nặng nề.
“Hán Linh, em không có sao chứ?!”
“Chú công, thuộc hạ đã không phụ mệnh lệnh của ngài, đã bắt được đám Dị tộc này đưa trở về!”
“Vâng, thuộc hạ tuân lệnh!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn thấy lưỡi đao của mình cứ như vậy bị bắt lại, sắc mặt của Trương Hán Linh hơi thoáng có chút kinh hãi. Nhưng ngay sau đó, nàng liền cực kỳ phẫn nộ, rống to một tiếng, đồng thời dùng hết toàn lực để đem lưỡi đao rút ra.
Nói xong, ánh mắt của Trương Hán Siêu còn quét nhìn bốn phía xung quanh. Lúc này, từ khắp nơi trong rừng cây, ngoài binh sĩ của Thần Cơ Doanh, Dũng Nghĩa Quân cũng đã được triệu tập đến đây, tất cả đều mang theo giáp trụ vô cùng chỉnh tề, khí thế cũng trở nên cực kỳ lăng lệ ác liệt. Vừa nhìn đến đám người Trương Hán Siêu đã cảm thấy đáy lòng rét lạnh. Những binh sĩ này, rõ ràng là từ trong núi thây biển máu đi ra, khí tức trên thân mỗi người đều rất đáng sợ.
Oành!
Nghe được lời này nụ cười trên mặt của Ông Ích Khiêm hơi có chút cứng lại.
Thế nhưng, lời này của nàng vừa mới nói ra, Trương Hán Siêu liền lắc đầu.
“Hán Linh, hiện tại chúng ta muốn chạy đã muộn!”
Mà lúc này, nhìn thấy Bất Lý Cả bị giải đi, sắc mặt của Trương Hán Siêu tức thì trở nên vô cùng đặc sắc. Nhất là, khi nhìn đến đội ngũ do Nguyễn Khoái tự mình suất lĩnh mang tới, trong lòng của Trương Hán Siêu càng thêm sợ hãi, thất kinh. Từ trên người của những binh sĩ này, Trương Hán Siêu vậy mà có thể cảm nhận được một cỗ uy h·i·ế·p vô cùng đáng sợ. Hơn nữa, vừa đối mặt với ánh mắt của Nguyễn Khoái, Trương Hán Siêu liền có loại cảm giác, toàn bộ không gian trước mặt trở nên tối tăm mờ mịt, khi nhìn lại phía trước đã là một mảnh núi thây, biển máu, cảnh tưởng thật sự kinh khủng đến dể cho linh hồn của hắn đều không khỏi sợ hãi gào thét.
“Không tốt, nhị tướng quân muốn bại rồi, mọi người mau xông lên trợ giúp!”
Đáng tiếc, dù nàng có dùng sức đến thế nào, lưỡi đao vẫn bị Ông Ích Khiêm giữ chặt, không có cách nào nhúc nhích.
Dứt lời, Ông Ích Khiêm chỉ hơi hơi dùng lực một chút, thân hình của Trương Hán Linh vậy mà bắt đầu lảo đảo, lưỡi đao cũng dần dần từ trong tay của nàng tuột ra bên ngoài. Thấy một màn này, không chỉ là Trương Hán Linh cảm thấy khiếp sợ không thôi, mà đám người Trương Hán Siêu đứng ở phía sau lưng cũng hết sức giật mỉnh.
"Chỉ bằng các ngươi?"
“Khiêm tướng quân, chớ có đùa với nàng nữa, nhanh đem nàng bắt lại cho ta!”
Trái ngược với bầu không khí khân trưởng của mấy người Trương Hán Siêu, Trương Hán Linh không hề do dự chút nào, vừa nói dứt lời lưỡi đao ở trong tay nàng đã hướng về phía đỉnh đầu của Ông Ích Khiêm bổ xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ai, cần gì chứ?!”
“Tướng quân làm rất tốt! Tạm thời để bọn chúng lưu lại đi, sau này ta còn có việc phải dùng đến!”
Mặc dù không biết rõ mấy thứ vũ khí đen ngòm cầm ở trên tay của các binh sĩ này là thứ gì, nhưng một loại cảm giác vô cùng nguy cơ từ trong lòng đột nhiên dâng lên, để cho cả đám đều không khỏi hoảng sợ, vội vàng dừng lại bước chân. Ngay cả Trương Hán Siêu, lúc này cũng có chút kinh nghi, nhìn về phía các binh sĩ của Thần Cơ Doanh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.