Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Cướp đoạt trắng trợn
Nói xong, Trương Hán Siêu tự mình xách theo trường mâu, lần nữa hướng vào bên trong chiến trường đâm tới. Mà Trương Hán Linh chỉ hơi cau lại lông mày một chút. Sau đó, ánh mắt của nàng mới hướng về phía Bất Lý Ca nhìn đến.
“Khiêm tướng quân, truyền lệnh của ta xuống, toàn quân chuẩn bị xuất kích. Chúng ta, nhất định phải đem vật tư cướp vào trong tay!”
Nhìn thấy Bất Lý Ca dẫn theo một nhóm tàn binh theo hướng hạp cốc chạy trốn, Trương Hán Linh cũng không có dự định đuổi theo, mà nàng chỉ khẽ hừ lên một tiếng. Ngay sau đó, thân ảnh của nàng cấp tốc hướng về phía bên trong chiến trường, đem số chiến sĩ Dị tộc còn lại chém g·i·ế·t.
Thấy thế, mặc dù trên người có chút mệt mỏi, khuôn mặt của Trương Hán Siêu cũng hơi dãn ra, trong ánh mắt mang theo mấy phần hài lòng gật gật đầu.
“Nữ nhân này?!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn thấy có kẻ dám ngăn trở mình đến cứu viện cho Trương Hán Siêu, Trương Hán Linh tỏ ra vô cùng phẫn nộ. Nàng vừa vung lấy đại đao, vừa hướng về phía Bất Lý Ca lớn tiếng quát lên.
Thấy thế, trong lòng của Bất Lý Ca không khỏi cả kinh. Nhưng mà, còn không đợi hắn kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, Trương Hán Linh vậy mà trực tiếp nâng đao, đem toàn bộ cơ thể nặng đến mấy ngàn cân của Man Ngưu ném văng ra ngoài.
“Ha ha ha, số tù binh này cùng với lương thực chúng ta đều muốn! Chư vị, hay là mọi người cùng lưu ở lại nơi này đi!”
“Còn những người này chúng ta nên xử lý như thế nào? Mấy ngày nay, người ở trong thôn của chúng ta cũng không có đủ lương thực để ăn. Hiện tại, nhiều tù binh như vậy, chúng ta làm sao cung cấp được cho bọn họ?!”
Keng!
“Ta không sao, đại quân Dị tộc vẫn còn đang ở phía sau, chúng ta cần phải giải quyết chỗ này càng nhanh càng tốt!”
“Ừm bò…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ một thoáng, dưới sự chỉ huy của hai anh em nhà họ Trương, nhất là thanh đại đao ở trong tay của Trương Hán Linh, mấy ngàn binh sĩ Dị tộc liền dễ dàng bị g·i·ế·t c·h·ế·t, thi thể lưu lại đầy trên mặt đất.
Lần này, Dị tộc ngoại trừ vận chuyển vật tư trở về Ma Thú Sơn Mạch, bọn họ còn vận chuyển rất nhiều tù binh. Đối với nhóm người Trương Hán Siêu mà nói, những tù binh này thật sự vô cùng phiền phức, thả đi thì không đành, mà giữ lại cũng không có cách nào an bài cho tốt.
“Chúa công, hiện tại chúng ta có muốn đánh xuống hay không?!”
Nhìn thấy được vẻ do dự trên khuôn mặt của Trần Lâm, lúc này Ông Ích Khiêm mới cẩn thận từng li từng tí, chậm rãi lên tiếng khuyên nhủ.
Thế nhưng, tiếng hô của hắn vừa mới vang lên, âm thanh thảm thiết từ trong cổ họng của Ôn Mã Nhi đã truyền đến.
“A?!”
Thấy được cái nhìn này của nàng, Bất Lý Ca chỉ cảm giác toàn bộ sống lưng của mình bỗng dưng lạnh run. Cũng không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, hắn trực tiếp bỏ lại thi thể của Man Ngưu, nhanh chóng hướng về phía đại quân ở gần đó hô to.
Chiến thú của Bất Lý Ca vốn là một đầu Man Ngưu cấp ba hậu kỳ, bình thường võ giả cấp bậc Khai Mạch cảnh phổ thông cũng rất khó làm gì được nó.
“Chúa công, bọn họ mặc dù đánh thắng được Dị tộc, nhưng cũng tiêu hao rất lớn. Hiện tại, nếu như chúng ta đánh xuống, liền rất dễ dàng đem nhóm dân binh này thu phục. Thậm chí, chúa công cũng có thể bắt hai anh em người kia, trở thành phụ thuộc dưới trướng. Như vậy, số hàng hóa mà Dị tộc cướp được, chúng ta không chỉ thu được vào tay, mà còn thu được hai viên dũng tướng, có thể trợ giúp cho chúa công dựng lên đại nghiệp!”
Nghe được mệnh lệnh của Trần Lâm, Ông Ích Khiêm không khỏi vui mừng đáp ứng. Sau đó, vị tướng quân này vô cùng nhanh nhẹn, đem mệnh lệnh của Trần Lâm truyền lại cho các tướng sĩ mai phục ở hai bên.
Trong lòng âm thầm hô lên một tiếng không ổn, lúc này đại đao ở trong tay của Trương Hán Linh đột nhiên chuyển hướng, thẳng về phía hạ bộ của Bất Lý Ca đâm xuống một đao.
"Cút cho ta!"
Lúc này, đại đao ở trong tay của Trương Hán Linh đã từ phía sau lưng, chọc thẳng về phía sau lưng của Ôn Mã Nhi, đâm qua trái tim, xuyên tới trước ngực của hắn.
Thế nhưng, khi thấy rõ từ bên trong rừng cây chỉ đi ra hai người. Trong đó, một người còn cụt một tay, người còn lại chỉ là một tên thiếu niên, tuổi so với em gái của mình còn muốn nhỏ hơn một ít, sắc mặt của Trương Hán Siêu lập tức trở nên cực kỳ vi diệu.
Không hề để ý đến đầu lâu của Ôn Mã Nhi đang lăn lông lốc ở dưới mặt đất, ánh mắt của Trương Hán Linh lộ ra mấy phần quan tâm, nhìn về phía Trương Hán Siêu để hỏi thăm.
Mà trong lúc này, hai anh em nhà họ Trương vẫn còn chưa phát giác ra được nguy cơ. Trải qua một hồi phấn chiến, trường mâu trên tay của Trương Hán Siêu đã gãy thành hai đoạn, lúc cuối cùng hắn đều dựa vào lực lượng của bản thân, đem từng tên từng tên chiến sĩ Dị tộc dùng quyền nện c·h·ế·t. Ngay cả Trương Hán Linh, đại đao của nàng đều đã nhiễm đầy máu tươi, toàn thân trên dưới đều có không ít vết máu bắn lên tung tóe, để cho khuôn mặt của nàng càng thêm uy nghiêm, đáng sợ.
“Á!”
Từ trên lưng của Man Ngưu ngã nhào xuống đất, sắc mặt của Bất Lý Ca lúc này đã là một mảnh trắng xanh. Hắn thật không nghĩ đến, nữ nhân trước mắt vậy mà mạnh đến trình độ như thế.
Đứng ở phía trên sườn núi, đưa mắt nhìn về phía bên dưới hạp cốc, sắc mặt của Ông Ích Khiêm liên tục biến đổi không ngừng. Sau đó, hắn mới hướng về phía Trần Lâm thăm dò.
“Đúng là đồ điên!”
Trong lòng khẽ hít một hơi thật sâu, ánh mắt của Bất Lý Ca khi nhìn về phía Trương Hán Linh càng lộ ra mấy phần kiêng kỵ, xen lẫn với một tia hưng phấn. Cho dù nữ nhân ở trong bộ tộc cũng tương đối khỏe mạnh, nhưng từ trước đến nay Bất Lý Ca chưa từng gặp qua có người phụ nữ nào có thể cùng hắn đánh nhau một trận. Huống hồ, thực lực của Trương Hán Linh rõ ràng phải mạnh hơn anh trai của nàng rất nhiều.
Liên tục bị đánh lui ra phía sau đến mấy chục trượng, lúc này sắc mặt của Bất Lý Ca đã không còn vẻ thong dong giống như vừa rồi, thay vào đó ánh mắt của hắn càng lộ ra thêm mấy phần nghiêm trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lúc Bất Lý Ca còn đang suy nghĩ miêng man, tiếng quát của Trương Hán Linh đã một lần nữa vang lên. Cùng với đó, đại đao ở trên tay nàng giống cuồng phong bạo ngược, điên cuồng hướng về phía Bất Lý Ca chém xuống.
Keng!
Thế nhưng, đánh qua một hồi lâu Bất Lý Ca mới nhận ra, thực lực của mình vậy mà không có cách nào áp chế được đối phương. Ngược lại, hắn còn bị Trương Hán Linh đè lên đánh, không có cách nào chống đỡ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là, suy nghĩ này vừa mới hiện lên, Trần Lâm liền đem nó bỏ qua. Bởi vì, chính hắn cũng đã quan sát qua một hồi rất lâu, quả thật hai bên không có phát hiện ra dấu hiệu nào của quân mai phục. Mà hai anh em nhà họ Trương, giống như từ trong mặt đất chui ra, để cho hắn cùng với các tướng sĩ không có cách nào kịp phản ứng.
“Đại ca, nơi này có thật nhiêu lương thực, còn có rất nhiều kim loại và khoáng thạch, có thể đầy đủ trang bị cho toàn bộ mấy thôn của chúng ta, sử dụng trong vòng vài tháng!”
“C·h·ế·t!”
Đầu lâu của Ôn Mã Nhi cứ như vậy rơi thẳng xuống đất. Cho đến lúc c·h·ế·t, Ôn Mã Nhi cũng không biết, rốt cuộc là ai đã đem hắn g·i·ế·t c·h·ế·t.
Trong lúc hoảng sợ, tròng mắt của Bất Lý Ca bỗng dưng trừng to. Sau đó, hắn khó có thể tin tưởng được, trực tiếp lớn tiếng hô lên.
Chật vật từ dưới đất bò dậy, Trương Hán Siêu đối với tính tình của cô em gái này vẫn có một chút hiểu rõ. Thế nên, lúc này hắn cũng không có quá nhiều lời, mà chỉ đơn giản gật đầu đáp lại.
Chương 45: Cướp đoạt trắng trợn
Mặc dù trong lòng thầm mắng như vậy, nhưng Bất Lý Ca cũng không muốn mất đi uy phong, liên tục nâng lấy trường côn vừa đánh vừa lui về phía sau, tìm cách phản công.
Keng!
Nhìn thấy lưỡi đao tràn đầy máu tươi từ trên lồng ngực của mình nhô ra, Ôn Mã Nhi hoàn toàn không thể nòa tin tưởng được, trừng trừng hai mắt nhìn xuống. Nhưng lúc này, Trương Hán Linh cũng không cho hắn có được cơ hội suy nghĩ, lưỡi đao của nàng nhanh chóng rút ra, sau đó lướt qua sau gáy của Ôn Mã Nhi chém ngang.
“C·h·ế·t cho ta!”
Bịch!
“Rút lui! Mau chóng rút lui!”
“Vâng, thuộc hạ sẽ đi truyền lệnh ngay!”
Nhưng mà, đứng ở một bên lông mày của Trương Hán Linh bỗng dưng cau lại, nhìn về phía một chiếc xe cũi ở gần đó, nói khẽ.
Phốc!
Ban đầu Trần Lâm cũng không có phản ứng gì, nhưng nghe một hồi hai mắt của hắn dần dần phát sáng.
Ầm!
Một gã thanh niên khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, trên tay cầm lấy một con dao lớn, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ từ bên trong rương hàng hóa của đám Dị tộc lấy ra một nắm lương thực, hướng về phía Trương Hán Siêu reo hò.
Bị một đao này chặt xuống, cho dù Bất Lý Ca là một vị võ giả cấp bậc Khai Mạch cảnh năm tầng, nhưng hắn cũng nhịn không được khẽ rên rỉ một tiếng, đồng thời Bất Lý Ca vội vàng giục lấy chiến thú lui về phía sau đến mấy bước. Hơn nữa, trên cổ tay của hắn còn truyền đến một ít cảm giác tê nhức.
Thế nhưng, lúc này một đao của Trương Hán Linh vừa đâm xuống, trên thân của Man Ngưu đã có một đường vết thương sâu đến tận xương. Đồng thời, trong miệng của nó cũng bắt đầu phát ra một tiếng gào rống vô cùng thảm thiết.
Thế nhưng, việc Trương Hán Siêu cùng Trương Hán Linh xuất hiện, để cho Trần Lâm không khỏi nghi ngờ, có phải quân trinh sát của mình xảy ra sai lầm gì rồi hay không?
Đối với đội quân do hai anh em nhà họ Trương chỉ huy, đột nhiên xông ra tập kích Dị tộc, kỳ thật Trần Lâm cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Quân đội của hắn tập trung ở hai bên hạp cốc đã hơn nửa ngày. Hơn nữa, trinh sát cực kỳ kỹ lưỡng, cũng không phát hiện ra có bất kỳ đội quân nào mai phục ở gần đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không tốt! Ôn Mã Nhi, chạy mau!”
“Đại ca, anh không có sao chứ?!”
Đúng vào lúc này, một tiếng cười vang bỗng dưng từ trong rừng cây truyền đến, để cho nhóm người Trương Hán Siêu không khỏi cả kinh, vội vàng giơ lên giáo mác, hướng về phía đối phương nhìn lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.