Con Đường Đế Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Bảo tàng
“Xác nhận!”
“Cẩn thận một chút, đây là hỏa dược, một khi bị tác động đến rất dễ xảy ra c·háy n·ổ!”
“Nhanh đem hỏa dược đặt ở bên này. Số còn lại, đặt ở bên kia. Đúng rồi, mấy chỗ bên ngoài bố trí thế nào? Hừ, nếu như quan binh đã dám đem sơn trại của chúng ta c·ướp đoạt, vậy thì hôm nay ta sẽ để cho bọn chúng có đi mà không có về!”
Hơn nữa, hai bên vách tường còn treo không ít ngọn đuốc. Thế nên, mặc dù thông đạo hơi có chút sâu, nhưng vẫn có thể thông qua ánh sáng nhìn thấy rõ được cảnh vật ở xung quanh.
“Lý tướng quân, cho người xuống đây, đem toàn bộ số bạc này chuyển lên phía ngoài cho ta!”
"Chúa công, xin đợi một chút!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn thấy bên trong mật thất trống rỗng, cũng không còn lưu lại chút đồ vật gì. Lúc này, Trương Hổ có chút nổi giận, thấp giọng quát lên. Nhưng mà, hắn cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn. Dù sao, nơi này cũng đã bị “quan binh” c·hiếm đ·óng, hắn thật không dám để cho quan binh phát hiện ra hành tung của mình.
Sau khi nổi giận quát lên một hồi, Trương Hổ lúc này cũng nhanh chóng hồi phục lại tâm tình. Sau đó, nghe được có người ở phía sau lưng gọi lên tên mình. Lúc này, Trương Hổ mới đưa mắt nhìn sang. Phía sau lưng của hắn không biết từ lúc nào đã đi theo một nhóm sơn tặc, trên vai khuân vác mấy rương đồ vật nhìn rất nặng nề.
Lúc trước, nhìn ở bên trong cửa hàng của hệ thống Trần Lâm thấy được không ít đồ tốt. Đáng tiếc, khi đó điểm tích lũy của hắn quá thấp cũng không mua được thứ gì. Hiện tại, điểm tích lũy đã đột phá hơn ngàn, Trần Lâm liền nhịn không được, chỉ muốn đem cửa hàng của hệ thống trực tiếp mở ra.
"Nhanh, đem tấm sắt này kéo lên!"
"A, cái này..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay sau đó, giống như phát hiện ra được đại bảo tàng, Trần Lâm mới vội vàng hướng về phía Lý Ông Trọng, hô lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng, lúc hai người bọn họ rời đi không có bao lâu, phía bên trong mật thất lại một lần nữa được mở ra. Chỉ là, cửa vào lúc này cũng không nằm ở bên trong phòng ngủ của Trương Quảng, mà nó từ đằng sau vách mật thất mở ra. Hơn nữa, người mở ra mật thất lúc này cũng không phải ai khác, mà chính là một trong bốn vị trại chủ của Hắc Sơn trại, ngươi duy nhất sống sót trốn đi sau khi Hắc Sơn trại bị Lý Ông Trọng công phá.
Nhìn thấy Trần Lâm đứng ở một bên thất thần hồi lâu, Lý Ông Trọng không khỏi hơi gấp giọng hô lên. Cho đến lúc này, Trần Lâm mới lấy lại tinh thần, trên khuôn mặt của hắn treo lên nụ cười vô cùng vui vẻ.
Cẩn thận lên tiếng nhắc nhở một phen, Trương Hổ mới lần nữa đưa mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh, sau đó hơi hơi thấp giọng nói ra.
"Chúa công! Chúa công!"
Lúc này, bên trong phòng ngủ của Trương Quảng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Ngoại trừ một chiếc giường ngủ được làm từ gỗ đàn hương, cùng với một ít vật phẩm trang trí treo ở trên tường, căn phòng này cũng không có đặc điểm gì nổi bậc.
Đáp lời, Lý Ông Trọng tự mình dẫn đường đi ở phía trước, còn Trần Lâm thì theo ở phía sau. Hai người một đường vô cùng thuận lợi quay trở lại phòng ngủ của Trương Quảng, sau đó liền nhanh chóng trở lại chỗ ở của mình.
Lạch cạch...
"Hai người các ngươi lưu lại ở bên ngoài trông chừng, Lý tướng quân theo ta đi xuống!"
Tất nhiên, Trần Lâm cũng không để ý đến những thứ này, ánh mắt của hắn rất nhanh liền tập trung nhìn đến một tấm sắt lớn, đang được đặt ngay ngắn ở bên dưới chân giường.
"Đó là thứ gì?!"
Lần này, mặc dù Trần Lâm đã có chuẩn bị tâm lý từ trước. Thế nhưng, khi tận mắt chứng kiến bên trong mỗi cái rương gỗ đều là từng chồng bạch ngân sáng bóng. Hơn nữa, số lượng còn nhiều đến kinh người, Trần Lâm quả thật là hơi có chút choáng váng. Hắn có cảm giác như mình vừa mới trúng phải một tờ vé số trị giá trăm tỷ.
“Lý tướng quân làm việc ta rất yên tâm. Hiện tại, chúng ta cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi!”
“Khốn nạn! Khốn nạn! Bọn chúng vậy mà dám đem toàn bộ số bạc đó c·ướp đi hết rồi?!”
Tiếng nắp rương bị mở ra, đập vào trong mí mắt của hai người Trần Lâm lúc này là từng chồng bạch ngân sáng bóng, được xếp thành từng hàng vô cùng chỉnh tề. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đối với mệnh lệnh của Trần Lâm, Lý Ông Trọng không hề nghi ngờ chút nào. Hắn rất nhanh liền đáp ừng rời, sau đó một nhóm binh sĩ đi xuống tầng hầm, đem từng rương từng rương vận chuyển lên phía trên.
Nghe thanh âm xác nhận của hệ thống, lúc này trong lòng Trần Lâm hơi thoáng có chút hoảng hốt. Mới đầu, công chiếm sơn trại hệ thống cũng chỉ thưởng cho hắn một trăm điểm tích lũy. Hiện tại, chỉ là phát hiện ra một tòa bảo tàng, số điểm tích lũy ở trong tay hắn đã vượt qua ngàn, đây là một con số không hề nhỏ.
Rầm!
Qua một hồi thật lâu, hai người mới một lần nữa đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, Trần Lâm liếc nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác nhận nơi này đã không còn có đồ vật gì sót lại, Trần Lâm mới hướng về phía Lý Ông Trọng nói ra.
Lúc đầu không kiểm tra còn không biết, sau khi tính qua một hồi, Trần Lâm mới giật mình phát hiện ra, số bạc lần này kiếm được quả thật là nhiều lắm. So với bên trong tưởng tượng của hắn còn nhiều đến mấy phần.
“Chúa công, mọi việc đã được xử lý xong!”
"Vâng!"
"Chúa công!"
Nhìn thấy được vẻ nghi hoặc ở trên mặt của Trần Lâm, Lý Ông Trọng mới vội đưa tay chỉ về phía một cái rương gỗ ở gần đó. Đến lúc này, Trần Lâm mới chú ý nhìn đến, bên trong rương gỗ vậy mà hiện lên một chút ánh sáng lấp lánh.
Một tiếng nặng nề vang lên, cửa tầng hầm rốt cuộc cũng được mở ra.
Sau khi quan sát một hồi, lúc này Trần Lâm mới ra lệnh để cho hai gã thiên phu trưởng canh gác ở bên ngoài, còn bản thân hắn cùng với Lý Ông Trọng thì theo lối thông đạo đi xuống tầng hầm.
"Thế nào?"
“Vâng, thuộc hạ sẽ cho người đi làm ngay!”
Từ phía trên đi xuống tầng hầm trải qua hơn trăm bậc thang, lại đi thêm chừng trăm bước chân nữa, lúc này Trần Lâm cùng với Lý Ông Trọng mới đi đến một chỗ mật thất chất đầy rương gỗ. Hơn nữa, bốn bên vách tường còn dựng lấy rất nhiều giá gỗ, phía trên là từng chồng v·ũ k·hí cũ nát, hơi có mấy phần loang lỗ. Rất hiển nhiên, những v·ũ k·hí này đều đã nhiều năm không có người dùng đến. Với lại, phần lớn đều là tàn thứ phầm. Có lẽ, trước đây căn phòng này chuyên dùng để cất giữ v·ũ k·hí hư hỏng, cũng không biết vì nguyên nhân gì lại được Trương Quảng tận dụng làm mật thất, cất giấu ở dười giường ngủ của mình.
Vừa rồi, trong lúc chuyển bạc, Trần Lâm cũng để cho người ở phía trên đem số v·ũ k·hí cũ nát trong mật thất chuyển đi lên. Thế nên, căn mật thất lúc này mới trở nên trống trải như vậy.
“Phải chăng, ký chủ muốn đổi số bạc này thành điểm tích lũy?!”
Trong lúc Trần Lâm vẫn còn đang mãi suy nghĩ lung tung, âm thanh của Lý Ông Trọng đột nhiên vang lên ở bên tai, để hắn hơi thoáng có chút giật mình, vội vàng xoay đầu nhìn lại.
Thấy Trần Lâm cười lên sảng khoái như vậy, Lý Ông Trọng cũng bắt đầu cất tiếng cười theo.
Càng nói, trên khuôn mặt của Trương Hổ càng hiện lên vẻ hung ác. Đồng thời, mấy tên sơn tặc còn lại cũng vội vàng làm theo bố trí của hắn, đem hỏa dược cẩn thận sắp đặt ở xung quanh.
Hơi cúi người thi lễ, Lý Ông Trọng lại một lần nữa đem từng rương gỗ mở ra.
Đối với những thứ này, Trần Lâm hoàn toàn không hề hay biết gì cả. Lúc này, hắn vẫn còn đang kiểm kê lại số bạc thu được ở bên trong mật thất cất giấu bên trong phòng ngủ của Trương Quảng.
“Đinh, chúc mừng ký chủ thu được một ngàn ba trăm sáu mươi điểm tích lũy!”
"Chúa công, ngài mau nhìn!"
Hai gã thiên phu trưởng vội vàng ứng tiếng bước lên, sau đó hai người dùng sức đem tấm sắt lớn chậm rãi đẩy ra.
"Lý tướng quân, nhanh, đem tất cả rương gỗ còn lại mở ra!"
“Vâng, thưa chúa công!”
Sau khi cho người chuyển bạc xong xuôi, Lý Ông Trọng mới một lần nữa xuất hiện ở trước mặt của Trần Lâm, hơi thấp giọng hướng về phía Trần Lâm hô lên. Nghe thế, Trần Lâm mới hài lòng gật gật đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy một màn như vậy, cho dù là Trần Lâm cũng nhịn không được, hơi khẽ kêu lên.
Nhìn thấy Trần Lâm vội vã như vậy, đám người Lý Ông Trọng không khỏi gấp gáp đuổi theo phía sau.
Không đến một canh giờ, tất cả rương bạc đều được vận chuyển hoàn tất. Bên trong mật thất, lúc này cũng chỉ còn lại mấy hàng giá gỗ, phía trên là một ít sắt vụn rơi vãi lung tung.
Chương 6: Bảo tàng
Thấy đám người Lý Ông Trọng đi đến, Trần Lâm cũng không có nhiều lời, hắn liền đưa tay chỉ về phía giường ngủ ra lệnh.
"Lý tướng quân, ngài quả nhiên chính là phúc tinh của ta! Ha ha ha!”
Tròng mắt của Trần Lâm hơi có chút mở lớn. Mà lúc này, Lý Ông Trọng cũng đã bước nhanh đi tới, chậm rãi đem chiếc rương gỗ mở ra.
"Vâng!"
“Trại chủ! Trại chủ!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.