Chương 44: Chiến tranh nô lệ (5)
Chương 44: Chiến tranh nô lệ (5)
Ngày trước trận quyết chiến, doanh trại của Alsodidae, ánh lửa sáng lên rừng rực. Tại sân trước cửa doanh đang vây quanh một đám người. Những người này nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra đây là quân triều đình Ansa. Nhưng lúc này, kỷ luật của q·uân đ·ội lại không thấy. Thay vào đó là tiếng hò reo cổ vũ .
Tại trung tâm vòng tròn, tâm điểm của toàn bộ việc này chính là thái tử Alsodidae danh tiếng gần xa. Y đang một mình một thanh gậy gỗ, xung quanh là ba bốn người với đủ loại v·ũ k·hí khác nhau.
Bỗng một trong số đó lao đến định tiếp cận vị thái tử. Vị thái tử nhìn một mắt, y bình tĩnh không lùi mà tiến tới, khi hai bên sắp tiếp cận, y bình tĩnh vung gậy gỗ lên đánh bay thanh vũ khí của kẻ khiêu chiến. Nhìn thấy hai người khác đang lao đến.
Alsodidae nhấc cây gậy gỗ xoay người né đòn tấn công của người thứ nhất, cây gỗ không chậm vung vẩy về người thứ hai buộc y phải phòng thủ. Người cuối cùng thấy thế lao lên định tấn công từ đằng sau nhưng vị thái tử trẻ cũng đâu phải hạng tầm thường.
Y vung chân đá vào một người, một tay ném cây gậy của mình về phía người thứ hai, rồi xoay người, hai tay bắt lấy bắp tay của kẻ định tấn công từ đằng sau rồi vật ngã y về phía người vừa bận phòng thủ vì cú đá ấy làm cả hai đều ngã xuống đồng thời tước vũ khí của kẻ đánh lén.
Cuối cùng bằng một đường kiếm điêu luyện, vị thái tử trẻ đánh bại người cuối cùng trong tiếng hò reo bùng nổ tại sân huấn luyện.
Khi vị thái tử đang nghỉ ngơi uống nước thì Dicroglossidae tiến đến cùng với người lính của quân do thám. Hai người thấy thái tử thì vội cúi người hành lễ nhưng vị thái tử phất tay miễn lễ. Dicroglossidae lúc này mới đưa thông tin, vừa cười vừa nói:
"Không hổ danh thái tử. Sự dũng mãnh của ngài không làm mất mặt các bậc tiền nhân. Ngài có vẻ mệt, liệu thông tin có cần để sau không."
Nhưng Alsodidae phất phất tay ý bảo không cần quan tâm. Y cầm phiến đất sét ghi thông tin, một bên hỏi:
"Có tin tức gì từ doanh trại của kẻ địch không. "
"Chưa có gì thưa ngài." Vị tướng già trả lời.
"Vậy thì tăng gấp đôi quân do thám, Pipidae không phải kẻ tầm thường, y chọn điểm quyết chiến ở đây chắc chắn có âm mưu gì đó."
Bỗng một người lính canh gác chạy đến:"Báo, một người đưa tin của Pipidae đã đến bên ngoài doanh trại, y yêu cầu một cuộc gặp mặt trên mỏm đồi phía tây. "
Nghe thế, vị tướng già cùng vị thái tử trẻ nhìn nhau.
-----------------------------------------------------
Ngọn đồi phía tây doanh trại.
Alsodidae cùng đoàn tùy tùng khi đến đã thấy Pipidae đang đứng quay lưng nhìn về phương xa. Khi nghe tiếng người đến ông quay đầu lại nói:
"Rất nhiều trái tim đang đập đêm nay sẽ dừng lại ngày mai cho cái kết chắc chắn."
Nghe vậy Alsodidae cũng dừng lại, y nhìn về phía người đàn ông từng là huyền thoại của vương quốc giờ là kẻ phản nghịch lớn nhất, người đàn ông mang tên Pipidae. Y quát:" Sao ngươi lại gọi chúng ta đến đây, Pipidae."
Vị cựu huyền thoại già quay đầu lại, y chỉ nói nhẹ nhàng:"Thần chỉ có vài lời cùng tâm sự với thái tử điện hạ thôi. Chả phải đó cũng là lý do ngài đến đây sao, thái tử điện hạ."
"Chúng ta chả có gì để nói với nhau cả. Không lời lẽ nào có thể tạo nên sự khác biệt cả."
Pipidae lại cười nói:"Có lẽ thế, nhưng chúng ta quần đảo nhau nhiều năm rồi, nhưng rất lâu chưa cùng nhau nói một lời, ngài có chắc không có gì để nói với ta sao."
"Vô lễ." Một viên tướng quát lên nhưng đã bị Dicroglossidae ngăn lại. Y nhìn về phía vị thái tử trẻ trầm mặc nhìn về phía người đã từng là thầy mình. Cuối cùng y phất tay, ra lệnh cho đoàn người lui xuống. Bản thân y thì đi về phía Pipidae bất chấp sự ngăn cản của các tướng lĩnh.
Khi cả hai chỉ còn một mình, cuối cùng vị thái tử trẻ cũng phá vỡ sự yên lặng, y lên tiếng trước:
"Ngài đã biết trước rồi phải không. Rằng ngài không thể thắng cuộc chiến này."
Pipidae lại cười lắc đầu nói:"Học trò của ta, chiến tranh không thể nói trước được điều gì."
Alsodidae lại quát lên:" Vậy tại sao ngài lại bốc lên chiến tranh, tại sao ngài lại nổi loạn, tại sao ngài lại phản bội ông nội người đã hết mực tin tưởng ngài!"
Nhưng vị huyền thoại già lại lắc đầu:"Cuộc chiến này không phải ta bản ý, Ascaphidae không phải ta sai người g·i·ế·t, chính ta cũng bị vu oan. Nhưng cuộc chiến này không sớm thì muộn nó cũng sẽ xảy ra mà thôi. Nếu không phải ta thì sẽ là người khác."
Alsodidae không hiểu hỏi:"Tại sao."
Pipidae lại không trả lời câu hỏi của Alsodidae, y chỉ hỏi:"Ngài liệu có đồng ý rút lui, nếu thế sẽ không có đổ máu, hoàng tử, học trò của ta."
Alsodidae chỉ cười:"Ngài biết đó là điều không thể mà."
Pipidae không hỏi lại nữa,dựa vào thái độ và hiểu biết của y về học trò mình y đã hiểu trận chiến ngày mai là nhất định rồi, y chỉ nói:" Dù kết cục của trận chiến này có ra sao, dù có chuyện gì xảy ra, đó là bởi vì chúng ta lựa chọn. Chúng ta chọn số phận của mình, không phải chủ nhân hay thần minh."
"Ngài chỉ chọn nơi kết thúc của mình mà thôi."
"Có lẽ." Pipidae cười, lúc này ánh trăng chiếu qua, Alsodidae lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của người đã từng là thầy mình. Đó là một khuôn mặt nhăn nheo, xơ xuốt dày đặc dấu vết của năm tháng. Không còn gì ở khuôn mặt ấy giống với trí nhớ của y về Pipidae huyền thoại ngày xưa. Chí có trong đôi mắt y còn sáng lên y chí của những ngày xưa cũ. Vị huyền thoại già nói:
"Ngài từng hỏi ta tại sao cuộc chiến này không sớm thì muộn sẽ diễn ra ư. Có lẽ là vì có nhiều người thà c·h·ế·t trên lưỡi kiếm hơn c·h·ế·t trên đòn roi vọt của chủ nhân. Khi em gái ta c·h·ế·t, ta đã từng tự hỏi trên đời này liệu có chính nghĩa không. Cuối cùng ta giành cả đời để đi tìm câu trả lời. Và nó khiến ta tuyệt vọng. "
"Câu trả lời ngài tìm được là gì."
Nụ cười của Pipidae biến đổi, lúc này trông nó còn khó coi hơn cả khóc,y vừa cười vừa nói:" Là thần linh đã bỏ rơi chúng ta, đã bỏ rơi toàn bộ người Amphibian, bởi vì chúng ta đánh mất đạo đức, bởi vì không còn thần linh, bởi vì thần không còn quan tâm, nên thế gian mới diễn ra cảnh người ăn người như vậy, người nô dịch người như vậy."
Alsodidae khuôn mặt méo đi:" Ngươi hồ ngôn loạn ngữ, sao dám nói như vậy, nếu như thần linh thật bỏ rơi chúng ta vậy sứ giả của thần sao vẫn tồn tại, sứ giả của thần tồn tại tức thần tích tồn tại chứng minh rằng thần linh chưa từng bỏ rơi chúng ta."
Pipidae lại cười lớn nói:" Thưa hoàng tử điện hạ, người được cung phụng đó liệu có thật sự là sứ giả của thần không, ngài ngẫm lại xem nếu y thật sự là thần linh sứ giả sao lại để thế gian bất công còn tồn tại. Nếu y thật sự là người hầu của thần linh sao lại không cứu em gái ta."
"Đủ, thù hận đã che mờ đôi mắt của ngài rồi. Ngài không còn là người thầy năm đó nữa. Chúng ta chỉ có thể trên chiến trường gặp lại. Khi đó ta tất sẽ g·i·ế·t ngài."
Pipidae nghe vậy biết cả hai người không còn gì để nói, cũng kết thúc cuộc trò truyện:" Vậy thì ngài sẽ phải cố gắng, chúng ta chiến trường gặp lại."
Nhìn bóng lưng của Alsodidae rời đi, Pipidae hét lên một câu cuối cùng:
"Đúng, Vua Asa không phải chúng ta g·i·ế·t, ta bảo đảm. Ngươi biết tính ta."
Alsodidae đi xa phất phất tay.
"Cái c·h·ế·t của ông nội ta sẽ tự điều tra."
----------------------------------------------------------
Cuộc nói chuyện giữa Pipidae và Alsodidae đã trở thành lịch sử nhưng người trong cuộc đã nói gì không có ai hay, có rất nhiều giả thuyết truyền thuyết thậm chí là thần thoại dã sử đã được đưa ra, nhưng chúng vĩnh viễn là giả thuyết trong dòng sông lịch sử của thời gian.