Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Trò Chơi Sáng Tạo Thế Giới
Unknown
Chương 48: Kỳ Tích
Chương 48: Kỳ Tích
Hiện thực, bảy giờ sáng. Hôm nay là ngày nghỉ.
Lý Thần vừa ngủ dậy, sau khi đánh răng rửa mặt hắn bắt đầu thưởng thức món cơm tấm hắn mới mua từ đầu ngõ. Xong xuôi hết tất cả, hắn mới bắt đầu kiểm tra tiến độ trò chơi.
Vừa ngồi vào máy tính mở ra trò chơi, đập vào mắt Lý Thần là một đám chuỗi thông báo khiến hắn hoa cả mắt.
Thuần thục nhấn nút tạm dừng thời gian, Lý Thần bắt đầu đọc về các sự kiện xảy ra.
Tự rót cho bản thân một chén trà nóng, Lý Thần ngồi dựa sát tiếp tục quan sát bên trong trò chơi máy mô phỏng thế giới.
Cái này xem xét, hắn kém chút bị sặc trà.
"Cái gì thế này, ta mới để cho máy tự chơi có một đêm mà nó làm ra một đống gì thế này. Vua Asa bị g·i·ế·t, chiến tranh nô lệ, ... Ta mới ngủ một giấc mà Ansa vương quốc từ thịnh trị thành chiến loạn à, Một đám sự kiện ngẫu nhiên như thế này, trò chơi này sẽ không ra bug sao. Cứ có cảm giác như chơi Heart Of Iron IV . Vừa đến năm 1938 là một đống sự kiện xảy ra vậy."
Càng nhìn, Lý Thần càng ngạc nhiên, hắn lẩm bẩm: " Trò chơi này thật sự chỉ có 20 MB thôi sao. Nội dung này không khỏi có chút quá phong phú. "
Càng đọc càng cảm giác mình bỏ qua rất nhiều trò hay. Lý Thần có cảm giác hối hận thanh ruột. Hắn định tính quay ngược thời gian để xem lại trò hay, nhưng vừa định như vậy hắn lại ngừng lại.
"Cảm giác trò chơi này sự kiện xảy ra là ngẫu nhiên. Lỡ như mình quay ngược thời gian lại vua Asa không có bị ám sát. Chẳng phải chính mình lại mất công tua đi tua lại hay sao."
Thế là hắn lại thôi quyết tiếp tục đọc xuống dưới, nhưng trong thâm tâm hắn âm thầm quyết định sẽ không để trò chơi tự chạy mà không có mình quan sát nữa. Nếu không hắn sợ lại bỏ lỡ rất nhiều sự kiện lớn trong tương lai.
Đọc đọc hắn lại có điều thắc mắc, rõ ràng hắn đã ban cho Lissamphibia cá kình một sừng siêu cấp Cetacea. Trước hắn trước khi đi ngủ, hắn vẫn còn thấy vua Asa sử dụng Cetacea thừa kế từ cha mình. Sao vị vua tiếp theo dùng Cetacea để đàn áp đám nô lệ nhỉ.
Tò mò Lý Thần lướt qua lướt lại thông báo, ý đồ tìm kiếm nguyên nhân. Sau một lúc, hắn cuối cùng cũng nhận được câu trả lời. Nhưng nguyên nhân cũng khiến hắn dở khóc dở cười.
Thì ra, khi vua Asa bị ám sát bất ngờ, ông không kịp truyền lại cách để thừa kế Cetacea, thành thử siêu cấp cá kình một sừng Cetacea trên danh nghĩa vẫn bảo hộ hoàng gia. Nhưng trên thực tế thì vị vua hiện giờ của Ansa không có khả năng điều khiển nó, trừ khi vị vua hiện giờ đào mộ vua Asa. Vị vua hiện giờ vẫn có thể cai trị phần lớn nhờ dư uy từ tiên hoàng để lại và kẻ thù chung là đám nô lệ của Pipadea.
Lý Thần cảm thấy sự tình càng ngày càng thú vị, không có siêu cấp chiến lực Cetacea làm uy h·i·ế·p, uy quyền và khả năng lãnh đạo của hoàng gia Ansa sẽ bị thử thách. Đám Yansa và hầu quan không có tuyệt đối vũ lực áp chế liệu sẽ biết an phận hay không.
Lý Thần càng nghĩ càng cảm thấy hứng thú. Hắn muốn xem liệu trò chơi này có trí năng đến độ một thứ có thể ảnh hưởng cả quốc gia, dù các sự kiện ngẫu nhiên đến tận giờ vẫn có logic nhất định nhưng nếu sự biến mất của Cetacea ảnh hưởng đến cốt truyện thế giới thì hắn cũng thật sự bội phục người thiết kế trò chơi này.
Đọc xong hết lịch sử thông báo, Lý Thần mới quay lại trò chơi. Hắn quan sát phát hiện đám nô lệ do Alcalinae dẫn đầu đã đến tuyệt cảnh. Không bao lâu nữa truy binh sẽ đuổi đến.
Lý Thần suy nghĩ liệu hắn có nên cứu hay không, bản thân hắn thiên về muốn cứu, nhưng hắn chẳng phải đã bảo với vua Anzel sẽ không nhúng tay vào thế tục rồi sao. Bỗng nhiên, Lý Thần cười vỗ đầu mình một cái:" Sao ta lại phải nghĩ nhiều như vậy, chỉ là trò chơi mà thôi, mà trò chơi chẳng phải là tùy tâm sở d·ụ·c chơi sao. Nghĩ nhiều làm gì. Cũng không phải là hiện thực. Trò chơi này ta là thần linh cơ mà, tùy tính thì có làm sao."
Thế là Lý Thần bắt đầu thao tác, nếu đã quyết định cứu thì sẽ cứu, nhưng mà cứu như thế nào Lý Thần cũng không có đầu mối. Cơ bản do cách cứu quá nhiều. Nghĩ nghĩ, Lý Thần lại phóng to bản đồ nhìn về một chỗ nào đó.
------------------------------------------------------
Bờ biển đại lục khi mà đám nô lệ đang tuyệt vọng bỗng một cơn sóng thần nổi lên, trong cơn sóng đó là một tiếng cá kình kêu lên. Mặt biển bỗng săn lại đóng băng tạo thành một con đường dẫn lên lưng một con cá voi một sừng.
Đám nô lệ, kinh hoàng và tuyệt vọng khi truy binh sắp tới bỗng thấy kinh ngạc trước kỳ tích vừa diễn ra. Trong ánh sáng vàng óng ánh của bình minh. Biển trông như là một đại dương bất tận, nước xanh ngọc lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời mới bắt đầu len lỏi qua đỉnh đám mây săn lại tạo thành một con đường băng giá. Người Amphibian chưa bao giờ thấy băng, nên với họ, việc biển cả đông cứng lại không khác gì kỳ tích.
Alcalinae người đang định quay lại liều lĩnh quyết tử cũng choáng váng trước sự kiện siêu nhiên đang diễn ra trước mắt mình. Hơn nữa, y nhận ra con cá kình ở cuối chân trời kia.
Nó có những đặc điểm giống với con cá mà thủ lĩnh Pipidae từng cưỡi khi tìm kiếm sứ giả của thần. Bản thân y từng được nghe chính thủ lĩnh kể rất nhiều về người bạn trong chuyến hành trình huyền thoại ấy. Đấy là vị cá kình mà vua Asa đã tặng cho Pipidae, vị cá kình đã dẫn dắt người Amphibian tìm thấy đại lục.
Từ khi Pipidae biến mất tự trở thành nô lệ. Nó tưởng chừng như đã biến mất cùng với y, vậy mà giờ đây, như kỳ tích nó lại xuất hiện. Hơn thế nữa, bản thân nó còn to hơn những gì hắn nghe kể, tựa như thần linh cố tình tăng trưởng diện tích y vậy.
Alcalinae nhìn lên trời xanh kia, y lẩm bẩm:" Ngài đang dõi theo chúng ta ư, thủ lĩnh. " Thế rồi ánh mắt của y ánh lên tia hi vọng. Y quát lên với mọi người :
"Nhanh Nhanh, lập tức chạy đến chỗ đó. " Alcalinae thúc giục mọi người, những nô lệ vẫn còn ngẩn người vì kỳ tích xảy ra trước mắt " Đây là tia hy vọng của chúng ta, là thần linh cứu giúp, là thủ lĩnh phù hộ, nhanh, chạy nhanh, không muốn c·h·ế·t thì chạy nhanh."
Nói rồi bản thân y cũng chạy như điên về phía trước. Thấy thủ lĩnh chạy trước, những nô lệ sau vài giây chần chừ cảm thấy sợ hãi và lo lắng với tình hình khẩn cấp xung quanh, cũng chạy theo. Có người chần chừ nhưng tất cả đều hiểu rằng biển giờ đây mở ra như một lối thoát duy nhất của họ.
Tuy nhiên, khi họ bắt đầu bước qua đại dương mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, sự kinh ngạc và niềm tin nảy lên.
Tâm trạng đám nô lệ phấn khích và niềm tin mạnh mẽ vào sự phù hộ của Pipidae cũng như sự bảo vệ của thần linh. Việc chứng kiến biển tạo ra một con đường, để họ đi qua an toàn, không chỉ là một hiện tượng kỳ diệu mà còn là sự hiện hữu của sự bảo vệ và chăm sóc tận tâm từ Thần Linh. Rằng Thần không bỏ rơi họ.
Đằng xa kia, bản thân Dicroglossidae cũng ngẩn người. Bản thân y cũng thấy hoảng sợ trước kỳ tích đang diễn ra, nhưng hiểu rằng mình không được để đám nô lệ sống sót. Dicroglossidae ra lệnh cho đội kỵ binh tăng tốc truy đuổi, quyết không cho đám nô lệ kia chạy lên được con cá kình một sừng kia.
Nhưng khi quân truy đuổi chạy đến nửa đường, tốc độ quân Ansa bỗng nhiên chậm lại. Dicroglossidae ngạc nhiên phát hiện. Bãi cát trước mặt mình không biết lúc nào đã biến thành một vùng đầm lầy, ngăn chặn quân Ansa truy kích tiếp. Dicroglossidae đành trơ mắt nhìn về phía đằng xa, nhìn coi đám nô lệ dưới mắt mình trốn mất.
Alcalinae đứng trên ở cá kình một sừng, cúi đầu xuống nhìn về phía biển cả, liền có thể trông thấy dưới mặt biển, ngăm đen cực lớn cá kình một sừng, cùng với lóe lam quang dài nhọn độc giác. Alcalinae nhìn xem những thứ này chỉ có quý tộc mới có thể có đồng bạn, hắn mặc dù chưa có tiếp xúc, nhưng từng từ thủ lĩnh Pipidae trong miệng nghe qua không ít tin tức, đối bọn chúng cũng hiểu nhiều.
Nhìn thấy dưới đáy nước cá kình một sừng vui sướng lắc lắc cái đuôi. Có lẽ thần sớm đã thấy trước hôm nay cất cánh, thấy trước cảnh này,
“Thần thực sự bỏ rơi chúng ta sao, thủ lĩnh." Alcalinae lầm bầm nói " Chúng ta tại truy tìm lấy thần dấu vết, nhưng chúng ta nhưng lại không biết thần nhìn thấy cái gì, đối với chúng ta có cái gì an bài.”
Nhìn thấy hầu hết tất cả nô lệ đều lên trên lưng cá kình một sừng, Alcalinae hít sâu một hơi nói “Vĩ đại thần, chúng ta thần. Vô luận ngươi có cái gì an bài, ta đều đã làm tốt chuẩn bị.”
Bản thân con cá kình sau khi được Lý Thần phóng to mang đến đây, dù linh trí không được đầy đủ, bản thân nó cũng hiểu được nhiệm vụ mà thần linh giao cho mình. Khi thấy tất cả nô lệ đã an vị, hát lên một tiếng kình ca, y bắt đầu xuất phát đi xa.
Alcalinae nội tâm theo cá kình xuất phát lên đường sau dần dần bình ổn, mà tùy theo an định lại. Dicroglossidae nhìn thấy đám nô lệ chạy trốn cũng hiểu rằng cơ hội truy đuổi đã không còn. Bùn lầy trước mặt cũng biến trở lại thành bãi cát.
Nhìn đám nô lệ chạy đằng xa xa kia, Dicroglossidae ra lệnh thu quân về chính y sẽ đi thỉnh tội với thái tử.
Biển, dường như nhận thức được hành trình tìm kiếm tự do của họ, đã đáp lại bằng dòng chảy lên xuống nhịp nhàng, như thể chính thiên nhiên đang âm mưu hỗ trợ họ trốn thoát.
Gió thu phá lúc đến, cây cối sẽ bỏ xuống lá rụng, lá rụng cũng tại bỏ xuống cây cối.
Chính như lá cây vinh khô,
Người Amphibian cố sự cũng là một đời hưng khởi, một đời suy vong.
Cứ như vậy.