Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Ăn cắp cũng quá trắng trợn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Ăn cắp cũng quá trắng trợn


Ermy giật mình hét toáng lên, liên tục lùi về phía sau, nhưng thân ảnh ấy hoàn toàn không để ý tới cô.

Ngô Gia từ Ariel di truyền bên trong biết được sự thật, chứng minh gã một mực suy đoán lại không có cách nào chứng thực đồ vật.

Cô cũng thuận tiện đưa một miếng qua cho Ariel, nhưng Ariel vẫn như cũ từ chối.

Sinh mệnh chẳng qua chỉ là một loại trò chơi, trong mắt gã, có thể dung túng ngươi biện luận với thần, nhưng không cho phép ngươi chất vấn thần.

Giống như nếu không bị Ngô Gia can thiệp, con đường tiến hoá của khỉ cánh dơi sẽ đi đến không biết, cái không biết này vốn dĩ được thần bí sắp đặt, giờ lại lần nữa bộc lộ trên bản thân Ariel.

"Trong một câu chuyện xưa, vĩ đại thần đã giáng lâm đến nơi này "

Hiện thực đánh cho cậu biết cái gì gọi là tuyệt đối là không tuyệt đối.

"Ta gọi là Baldur" Baldur không nhìn trên bầu trời nữa, mà quay đầu sang về phía nữ huyết quỷ "Nếu muốn đối mặt với thần, Ariel chỉ có cách chủ động nâng lên thần bí thế giới"

"Ahhhh! Ngài làm sao vậy——-khoan đã nào! Đừng có đi nhanh như thế "

Ngẩng đầu, tại trong ánh nắng cậu thấy được một hình bóng.

Ariel không chỉ hoảng sợ ở giữa biến hoá, mà còn sợ hơi thần điện trên đỉnh Kim Tự Tháp, thần linh thần bí vĩ ngạn tồn tại không thể phỏng đoán ngự nơi kia.

Sau đó, mọi dị tượng cũng tuỳ theo mà đóng lại, để lại cô một mình nơi bìa rừng, nơi có những cơn gió cát thổi qua.

-

"Vĩ đại thần, xin ngài nguôi giận " Một con khỉ cánh dơi già quỳ xuống cầu nguyện, mà hắn đang ở một nơi 'mặt đất' và 'bầu trời' gần như dính liền bên trong Linh Giới, ở phía trên là những đám mây đủ màu sắc và hình ảnh, được bện vào nhau như dây thép, gọi là Vận Mệnh thương khung. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng vì thế dù tâm trạng đang dưới đáy vực, Ariel vẫn tận lực chiếu cố cô bạn cũng là người hầu của mình này.

Chương 37: Ăn cắp cũng quá trắng trợn

"B-bề trên, ngài- "

"Thần

"Như vậy cũng ngủ được, thật hết cách "

Từ lúc bị ném khỏi thần điện đã trôi qua nhiều ngày, trước cả khi sự kiện Evas đại chiến ba tên dung hợp quái diễn ra, Ariel đã rời khỏi bộ tộc.

Đắp mũ trùm đầu lên, thành công không bị ai chú ý đến diện mạo. Ariel đột ngột trở về làm Ermy vừa mừng vừa sợ, mừng vì chủ nhân đã về, sợ vì tâm tính Ariel đã thay đổi chóng mặt.

Không phải như thế trống rỗng, không phải như thế khô kiệt, một màu, giống như đại sâm lâm vẫn luôn bị chúa tể dương xỉ chiếm cứ ánh mặt trời, mà không cho những loài thực vật khác phát triển.

Không phải từ thương hại hay ép buộc, đơn thuần vì nghĩ cho đối phương.

"Mọi tân sinh trên hành tinh này đều được phép có cơ hội chạm đến đỉnh cao.

Linh Giới Xuyên Toa, Ariel đặt tên khả năng này.

"Ariel. . . bề trên? "

Vì sống lâu, nên cảm quan thời gian của tộc hấp huyết rất khó biến động, ba trăm năm đối với bọn họ cũng chỉ vừa đến tuổi dậy thì mà thôi, họ còn cả ngàn năm diễn sinh phía trước.

Chỉ là, việc thua cờ với Vĩ Đại Thần giống như là chân lí của thế giới, Ariel xoa hết tài nghệ, suy nghĩ cùng kĩ xảo, cũng không thể đả động chuỗi chiến thắng của Ngô Gia mảy may.

Ngô Gia chợt có điểm suy nghĩ, lại có chút tức cười.

". . . tuyệt đối, không thể để cho nó xuất hiện"

"Đủ rồi, quản ngươi làm cái gì, đừng có sao chép hết tất cả mọi thứ "

Trông thấy thị nữ của mình hôn mê bất tỉnh, Ariel lo lắng tiến đến, trông thấy cô không bị thương nơi nào, thậm chí còn trông ngủ rất ngon, Ariel liền thả lỏng xuống.

Lúc này Vận Mệnh thương khung bị ý chí của Ngô Gia ảnh hưởng, cũng biến động không ngừng.

"Á!"

Ariel bị doạ đến xoay người té ra đất, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.

Dưới sự tiếp xúc đầy tính hiện đại của Ngô Gia, cùng bao chất chứa phiền muộn suốt một tháng qua, cùng áp lực giải cứu hai người anh trai, làm Ariel triệt để bộc phát.

Đôi mắt sâu hun hút, không có bất kì cảm tình gì.

Giống như muốn chứng minh trí tuệ của mình không phải vô nghĩa.

Ariel chưa từng rời đi đá vôi thần tháp, cũng chưa từng bước ra khỏi đại sâm lâm bao giờ, chưa nhìn thấy biển cát là như thế bao la, lớn đến mức hắn cảm giác hẳn là không có điểm cuối cùng.

Mà ngoài hiện thực, Ariel cũng cảm thấy gì đó vừa được buông bỏ, tâm tình chập chờn bất ổn vào lúc này cũng được trải chuốt, trở nên thông suốt rất nhiều chuyện.

Nhìn về phía Ermy vì tiếp xúc lượng lớn kí ức cùng thông tin nên lâm vào bất tỉnh, Baldur kiên dịnh nói ra, như thể trấn an lòng mình

Cho phép mở ra con đường bên trong Linh Giới, có thể tự do đi lại bất cứ chỗ nào mà Linh Giới bao phủ đến, mà dù gần hay xa thì đều tốn đúng 20 giây. Mà muốn mở ra khe hở Linh Giới đều cần sử dụng ma lực, muốn mang theo nhiều hơn thì tốn nhiều ma lực hơn.

Dù cho hắn không coi bản thân là thần cũng như vậy, điều đó không có nghĩa là hắn coi các sinh mệnh tại nơi đây là con người.

Không biết về thần lộ, Ermy lo lắng nhìn Ariel, cô không biết đến sơ sinh kì hấp thụ năng lượng xung quanh cũng có thể duy trì sự sống được mà không cần thiết nạp đồ ăn như vậy.

"Linh Giới đã lan tràn quá xa. . . "

"Đấng bề trên. . . Ngài tìm gì ở chỗ sa mạc này vậy? "

"Ngài là ai? " Ermy thấy đối phương đứng im nhìn về phía vòng xuáy Linh Giới vừa biến mất, liền chủ động dò hỏi

AH!

"Vĩ Đại Thần !!? "

"Quả nhiên ngài không đành lòng mà, thưa đấng bề trên"

Giao thức linh tử bắn qua, tuyên bố thêm một ván nữa Ariel lại thua. Trận này kéo dài lâu hơn hẳn, Ariel dùng hết sức mình để mà chơi, mong muốn tìm ra được một con đường đi đến chiến thắng cuối cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

.

Toan tính tiếp tục chất vấn, Ariel phảng phất không cảm thấy được nguy cơ, chỉ thấy nguyên bản không nhúc nhích con ngươi màu đen sâu thẳm chuyển động lên, rơi vào trên người Ariel.

Giống như chả còn tha thiết gì trên cuộc đời này nữa.

Thần bí siêu việt vũ trụ cùng vật chất phía trên, tồn tại xuyên suốt thời gian cùng không gian, càng không thể nào nắm bắt hình thái.

Ngô Gia trên mặt lộ ra tiếu dung: "Đến đây, hôm nay ngươi sẽ đi trước"

Không biết là đã bị doạ sợ mất hồn, hay đang suy nghĩ gì đó.

▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔▔

Hắn từng ôm thái độ thành kính trọn vẹn không nhiễm sắc, vì cái gọi là Học Giả Thần Bí mà kiêu ngạo, đối với mọi việc đều ôm thái độ trong lòng bàn tay.

Vừa lúc này, một thân ảnh từ hư không bước ra, tóc trắng không thấy rõ dung nhan, toàn thân bao phủ trong ánh sáng hư ảo.

Cả quãng đường dài làm Ermy kiệt sức, cô ngồi bệch xuống đất, từ túi da lôi ra đến một đống thịt khô dai nhách, miệng cắn xé.

Nói cho ta biết đi, chẳng lẽ tồn tại của chúng ta đối với ngài, chỉ là những quân cờ nằm trên bàn cờ thôi sao. . . rằng chúng ta, ta không hề quan trọng với ngài"

Ermy đầu tiên là trông thấy một thế giới khác mở ra lốc xoáy, chảy ra hắc ín, mà trông chớp mắt Ariel đã biến mất.

Ariel đừng nhìn khung cảnh xa xa, Ermy có lẽ không biết nhưng cậu đang sử dụng tầm nhìn linh tử.

Những hình ảnh ấy chưa chắc đã là hiện thực, nhưng bây giờ có Vận Mệnh thương khung treo ở bầu trời Linh Giới phía trên, mọi khả năng đều sẽ có thể nắm bắt.

Linh Giới.

Thân thể như người, đầu bạch tuột, tầng tầng lớp lớp ý nghĩa tối nghĩa đan xen vào nhau, khiến cả không gian cũng bị ô uế trượt dài.

Đối mặt với chất vấn của Ariel, Ngô Gia bình đạm mà trả lời, chỉ là, gã không dùng giao thức linh tử nữa, dùng Odin ngữ thành thạo mà nói ra.

Đám mây chứa đựng con đường vận mệnh của Ariel, cuối cùng cũng không cam lòng tan vào hư vô, triệt để biến mất, nhường chỗ cho một tương lai mới đang dần dần được bện ra.

Vấp phải cục đá, Ermy hậu đầu nhào về phía trước, tưởng rằng sẽ bị ngã sấp mặt, ai ngờ Ariel vốn đi xa phía trước chợt dùng tốc độ kinh người quay trở về, tay đỡ lấy người của Ermy.

Baldur quay lưng, bóng hình dần dần tiêu thất trong không trung, trước khi đi không quên búng ra một đòn ánh sáng, ánh sáng này không do dự chui vào thể nội Ermy.

Ngô Gia hài lòng thu tay, làm Linh Giới cũng theo đó bình tĩnh xuống.

"Cthulhu. . . ăn cắp bản quyền cũng quá trắng trợn"

Rất rõ ràng là, cậu cũng không biết hai người anh của mình đã rời đi Linh Giới từ sớm, dưới đủ loại cơ duyên và vận mệnh.

Ariel không nhanh không chậm, dùng vẻ mặt vô cảm nói với Ermy:

Nhận ra bản thân mình quá yếu đuối, cùng với sự tàn khốc của vĩ đại thần, Ariel rơi vào trạng thái vô cảm cực độ, chỉ có thể bám riết vào mục tiêu trước mắt. Ariel đến và rời đi cũng không để ai chú ý, ngoại trừ Ermy.

"Tại sao, ta vẫn còn đến nơi này? "

Thông tin truyền đạt đến ý thức, Ariel trở nên vui mừng không tả, liên tục dập đầu cảm ơn vĩ đại thần.

"ta sẽ hân hoan, sẽ vui mừng, vì cả thế gian sẽ gọi ta là Học Giả Thần Bí, Ariel Adams"

Dù không nói gì, nhưng Ermy vẫn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của cậu, cô liền cười ngớ ngẩn.

Trông thấy người thị nữ ngồi trên mặt đất vẫn đang vô lo trước cảnh trời mới mẻ, Ariel trong mắt tràn đầy áy náy.

"Vậy thì, sẽ như thế nào đây? " (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đó là giá trị duy nhất của hắn, cũng là vận mệnh của hắn"

Ariel cúi gầm mặt, chờ đợi bị trả xuống dưới quảng trường tế tự.

Sự thật chứng minh.

Chỉ là, không biết vì cái gì, trong lòng Ariel cảm thấy không nên là cái này dạng.

Ariel chỉ cảm thấy trước mắt một cái hoảng hốt, cậu cũng không ở nguyên địa, mà là trực tiếp ngồi trên một cái ghế pha lê, nơi Kim Tự Tháp kia kéo dài giống như muốn thông thướng cầu thang dưới đám mây.

Điều này có bao nhiêu trùng kích vĩ lực cơ chứ, nhìn đến sa mạc cằn cỗi, cô còn bạo gan cho rằng chính vì thần giáng lâm, nên vùng đất này mới hoá thành nơi cằn cỗi khó thể sống. Mà vùng đất nơi bộ tộc sinh sống, mới là được thần cho ban phước.

Với cái này, Ariel có thể tìm tới Ermy ngay lập tức.

Vồ một tay, tinh thần khẽ động, tại Linh Giới tất cả đều sôi trào lên, tầng tầng lớp lớp không gian triệt để lâm vào hỗn loạn.

Không nên là cái này dạng, cũng không phải như thế này phát sinh.

"ERMY!"

Đó chính là cái giá cần trả cho Linh Giới để sử dụng nó, dù có được quyền hạn người cũng vậy, trước đây sở dĩ không nhận ra vì mọi chi phí tổn đều được tử vong chi hà chi trả cho.

Quay đầu lại.

Tuy cách suy nghĩ này có phần vặn vẹo, lệch lạc, Ngô Gia cũng tổng không để ý. Con người đôi lúc không bị ràng buộc chính là sẽ bộc lộ một mặt như thế.

Ngô Gia nhìn thấy một bóng hình to lớn vĩ ngạn, cánh dơi như rồng, khổng lồ vô biên xuyên qua biển hư vô mà đến.

Ariel ở thời điểm bên này thần điện, ngoại giới cũng đồng dạng không ngừng biến động.

Đương lúc Ermy khó hiểu, bỗng cô hoảng hốt chỉ tay lên bầu trời- "Đó là cái gì!? " Ermy hét lớn, trông như không thể tin vào mắt mình.

Ariel không mang theo gì nhiều, chỉ một sắp vải khoác lên người, cùng một cái quải trượng bằng xương đùi của con thú nào đó.

Cái này thần thoại khí tức hung tàn lập tức chảy xuống tới, làm Ariel triệt để yên lặng, thậm chí không dám nhúc nhích lấy một li.

Phụ thần đại nhân, chính sự tồn tại của ngài đã cản bước tiến tiến hoá của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thông qua Linh Giới, một số khía cạnh của Thần Bí thế giới đã có thể quan trắc đến.

Không có giao thức linh tử, Ariel liền không dễ dàng như vậy nắm bắt ý thần, mà sự uy nghiêm túc mục trong giọng nói cũng không mất đi.

Cậu liền biết rõ, đã đến thời gian rồi.

Đi đến nơi càng xa, ma lực lại càng hao tổn khủng khiếp.

Một cái không phải người, còn muốn ngang hàng đối đãi? Vậy ta còn cất công dựng lên văn minh nhân loại để làm gì, há không phải vẽ vời thêm chuyện?

Ngô Gia chỉ là liếc mắt nhìn Ariel, liền lần nữa thu hồi ánh mắt về bên trên bàn cờ.

Kinh ngạc nhìn thần, Ariel lần đầu tiên thấy được như vậy.

"Ta là kẻ duy nhất có tầm nhìn của thần, ta từ thời khắc ấy liền sẽ bước đi trên con đường của chân lí, của thần bí và khởi nguyên"

Điều khó chịu là họ vẫn phải định kì hút máu, nếu không bọn họ sẽ bị xung động hấp huyết đến c·h·ế·t.

Thần bí đang mô phỏng lại lí niệm của gã.

Trước đây, không ai dám chất vấn vĩ đại thần, dù là Ariel cũng thế.

"Thần bảo"

Cả hai rời khỏi bộ tộc chen chúc, men theo dãy núi phía Bắc, họ dần dần rời xa khu rừng, sau nhiều ngày cuối cùng họ cũng đến vùng đất hoang mạc. Trước mắt họ là khoảng không gian rộng lớn, bầu trời xanh ngát, phía sau là rừng rộng mênh mông, phía trước là biển cát nóng bỏng mắt. Có những cơn gió cắt thịt thổi qua, còn có cả thái dương rực rỡ, trên sa mạc còn lấm tấm những loại thực vật mà họ chưa thấy bao giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vòng xoáy thời không ở trên cao, hàng ngàn màu sắc u ám chảy ra như hắc ín, mà tại nơi đó còn có vô cùng vô tận những đám mây vận mệnh thoát ẩn thoát thiện, làm thế gian vạn vật cũng vì thế mà chìm vào lo lắng.

Lo sợ chủ nhân gặp chuyện chẳng lành, hoặc vì nguyên nhân nào đó, Ermy cuối cùng đã quyết định cuốn gói lên đi cùng Ariel, mặc cho cậu đã cố gắng từ chối.

Kia là người thầy, cũng là tín ngưỡng, càng là nội tâm khiếp sợ mà hắn muốn tránh né.

Dù Ermy chưa từng nhìn thấy chân dạng vĩ đại thần, nhưng mẹ cô đã nói rằng cả kim tự tháp to như ngọn núi là cơ thể của ngài, vậy nên nơi đó mới thực sự thần thánh.

Ermy vã mồ hôi hột, cảm thấy có hơi muốn hối hận, nhưng cô không hề có ý định khuyên nhủ Ariel.

"Nhóm lửa văn minh ánh lửa, mở ra con đường thông hướng văn minh"

Nhưng cùng anh chị em không giống, cùng huyết tộc không giống, hắn bị thoái hoá, không thể sinh ra chân huyết, càng không thể phản tổ các loại khỉ cánh dơi bộ phận. Vậy nhưng, trong di truyền của hắn lại ẩn chứa một bộ phận thông tin linh tử thuộc về nguyên bản của khỉ cánh dơi.

"Vĩ đại thần. . . "

Cậu nhắm mắt lại, ma lực chi hạch ngão bắt đầu hoạt động, mở ra tầm nhìn linh tử.

Vĩ đại thần mới là tồn tại kinh khủng nhất ở trên địa cầu này.

Linh Giới nguồn gốc từ hắn, nên hiển nhiên Vận Mệnh thương khung cũng là của hắn.

Đối với Ermy và Ariel, tình cảm của bọn họ có thể coi như tri kỉ, suốt thời gian qua cũng chỉ có Ermy thật lòng đối đãi cậu khi cậu còn là 'thần duệ bị thần linh bỏ rơi'.

"Bất tri bất giác, đã tới rồi một tháng " Ariel lẩm nhẩm.

Thậm chí cậu còn đang suy tính làm thế nào để nhanh nhất tìm tới Ermy, lo sợ cô sẽ mắc kẹt tại bìa rừng.

Vạn sự vạn vật, không ai có thể tính toán được trước, cái gọi là trí tuệ cũng chỉ là một loại kiêu ngạo của một số sinh mệnh thể mà thôi.

Ariel bình tĩnh làm theo, không nói một lời.

"Vĩ đại thần. . . sao? " Ermy nghe thế cũng bất giác nhìn về phía hoang mạc, đôi mắt mặc sức tưởng tượng ra khung cảnh hùng vĩ ấy. Huyết tộc luôn luôn có cái nhìn thần thánh hoá và cuồng nhiệt về vị thần của họ, kể cả Ermy cũng không ngoại lệ.

Có lẽ lúc ấy không nỡ một thân một mình, cũng có lẽ muốn đưa người bạn này nhìn thấy thứ mình muốn thấy, làm cho Ermy không còn ở tại chỗ cũ, an toàn sinh sống dưới sự bảo hộ của bộ tộc

Ariel đụng phải mắt gã một cái, Ariel từ khi sinh ra, trưởng thành, suy nghĩ cùng tâm tình, mỗi một cái hình tượng đều rơi vào trong ý thức của Ngô Gia, gã nháy mắt biết rồi thuộc về Ariel hết thảy.

Hoàn toàn không theo kịp chuyện gì xảy ra.

Kể cả Adams cũng chỉ là thú cưng của gã.

Có lẽ là tại thân nhau từ nhỏ, giữa hai người rất có một sợi dây tín nhiệm.

Không chỉ để tìm đường cứu lấy hai người anh trai, mà còn để tìm cơ hội đặt chân đến giai đoạn hai.

"Thần điện? "

Không quản Ngô Gia trong mắt kẻ khác có bao nhiêu giống con người, bản thể chính của gã chính là một khối huyết nhục không định hình, tuỳ thời nhấc lên huỷ diệt tận thế, mà ý chí của gã chính là bao trùm lên hết thảy.

Sinh mệnh sinh ra ban đầu, hắn chỉ là một kẻ tầm thường.

Vẫy vẫy tay, Ngô Gia đuổi hắn đi. Mà sau khi hành lễ, Ariel cũng vội vàng mở ra một khe Linh Giới vừa đúng người hắn, do dự một chút, Ariel liền bước vào.

Tuy chúng ta (thế giới) không biết văn minh hay nhân loại ngài vẫn luôn đề cập đến là gì. . . "

Một cái thiếu niên tóc đen mắt đen, mang trang phục không thuộc về thời đại này, bắc chéo chân ngồi trên cái ghế đối diện, giống như siêu việt hết thảy mọi thứ trên thế gian, không nhận bất kì trói buộc nào.

Cả một công trình hùng vĩ như thế, dù nhìn cũng không nhìn hết, vậy mà là cơ thể của thần.

Bất lực, Ariel bỏ đi một mạch, để lại Ermy đang bối rối đằng sau

"Chiếu tướng"

Cũng có thể là từ lúc được vĩ đại thần tuyên bố hắn danh, không hợp vận mệnh cũng đã sinh ra.

Ariel bước vào khe hở, xung quanh chật hẹp, lại vô cùng thâm ảo, màu sắc pha trộn phủ khắp tầm nhìn, cuối cùng đúng chuẩn 20 giây, ánh sáng xuất hiện cuối hành lang, bước ra một bước liền đến nơi mong muốn.

Nó được bộc lộ ra khi Linh Giới tiếp nhận thần bí gửi đến vận mệnh thiên khung.

Thuận tay, truyền cái quyền hạn này cho Ariel.

Cậu vốn cho rằng, chỉ cần ra khỏi khu rừng, vĩ đại thần sẽ không còn quan tâm tới hắn nữa.

Không phải vì bị con sông tử vong ép ra đến một khe nứt, mà là do một đạo ý chí vô thượng chủ động tiếp xúc đến hiện thực, làm Linh Giới vì thế cũng sôi trào.

Chỉ là, đợi mãi, Ariel cũng không thấy có động tĩnh gì, nhìn lên, liền đối diện với đôi mắt của vĩ đại thần.

Hình ảnh một vị ma thần bên trong biển dần dần bị xoá đi, tương lai vốn đã được định sẵn trở nên bất định, thần bí làm ra bản năng phản ứng, từng đợt lực lượng vô hình áp sát vào Linh Giới, nhưng chỉ như nước bỏ biển.

Hắc ám lan tràn, trong tầm mắt linh tử, Ariel thấy Ngô Gia sau lưng một cái kinh khủng cái bóng hiện ra lên tới, khí tức đứng tại đỉnh chuỗi sinh mệnh phía trên bao phủ nơi đây.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Ăn cắp cũng quá trắng trợn