Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Một thế giới không đơn giản
Ngô Gia không để cơ thể hấp thụ lấy bông hoa một cách xấu xí như cách gã vẫn thường làm với xác của các loài động vật khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã xé nhỏ từng cánh hoa, đưa lên môi và nhân nhi tựa đang thưởng thức thứ kẹo ngọt ngào. Cơn đau dần tan biến, sự nóng bức cũng chốc chốc lại vơi đi một phần, cho tới lúc gã nuốt xuống nhụy hoa thì đã biến mất tăm.
Gã không ngủ, gã chưa bao giờ làm thể kể từ lúc bắt đầu tồn tại ở cái nơi kỳ lạ này và gã cũng chẳng cần tới nó, cơ thể này được tái tạo bằng những sinh mệnh khác, gã vốn chỉ còn là linh hồn mà ngủ là công việc thuộc về người sống chứ không phải gã.
Cuộc đi săn của hôm nay diễn ra muộn hơn vì thủ lĩnh của bầy đàn đang quá mức bận rộn với việc nghiền ngẫm lại từng mảng mơ hỗn độn từ đêm qua trước người được nó tôn sùng.
Đám dây leo đó là loài ký sinh, chúng bám víu vào những thân cây tùng khổng lồ xung quanh để tồn tại và loài cây này có một đặc tính, chúng sẽ quy phục trước kẻ mang mùi hương xuất chúng nhất mà hiện tại chính là bông hoa đó.
Adams hưng phấn lao vút đi giữa không trung, dễ dàng né tránh những thân cây to lớn, sải rộng đôi cánh dài lần theo hương thơm quẩn quanh nơi đầu mũi.
Gã biết mình đang khao khát được hấp thụ một cái gì đó nhưng bắt buộc phải khác với những con thú vật giống mọi khi. Gã cần thứ có thể xoa dịu đi cơn nóng bức đột ngột bủa vây và thiêu đốt gã như lúc này.
Khi Evas tìm thấy bạn đời của mình cũng đã là gần nửa ngày sau đó.
Evas không vội xuất hiện trước đóa hoa trắng, nó ẩn mình vào bụi cây, cẩn thận quan sát những chuyện động của từng đoạn dây leo. Chúng rất linh hoạt, có đủ khả năng để siết gãy cổ nó chỉ trong vài giây nhưng Evas đã tìm ra điểm yếu của chúng.
"Tốt lắm. Ít nhất ngươi đã chứng minh cho ta thấy các ngươi có thể trở thành phiên bản hoàn hảo nhất trong thế giới này."
Ngô Gia nâng một chiếc xúc tu lên, hướng về phía Evas mà lao nhanh tới. Gã cuốn lấy nó rồi kéo về phía mình.
Ngô Gia thấy Adams và Evas bước ra khỏi khu rừng, gã muốn tiến tới chỗ cả hai nhưng ngay khi vừa di chuyển, cơn đau đã xâm chiếm bộ não gã.
Gã quay lại, đối diện với Evas. Nó giật mình nhưng không tránh né, mảng trắng rợn ngợp trong mắt nó hoàn toàn đối lập với sắc đen sâu thẳm nó đang thu trọn vào.
Chúng vẫn luôn bị những tán lá um tùm kia che đi mất nhưng mọi sự hiện diện đều không bao giờ hoàn hảo, đám lá kia cũng chẳng thể khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Adams nhận lệnh đi vào rừng, Evas cũng theo sau vì nó biết dù bạn đời của mình có thể mang năng lực chiến đầu đầy mạnh mẽ, có thể là kẻ đứng đầu của cả bầy đàn nhưng trước những bông hoa luôn khéo léo ẩn mình, Adams vẫn sẽ dễ dàng bị cuốn vào sắc đẹp của chúng.
Cảm giác bị chạm vào làm gã bất giác giật mình. Âm thanh trong veo của Evas vang lên bên tai gã.
Cho tới tận lúc lâu sau đó, Evas mới có thể cảm nhận được sự khác thường của bầu không khí.
"T-ta..." Câu nói của Evas bập bẹ như một đứa trẻ đang tập nói nhưng không khó để Ngô Gia nhận ra nó đang sử dụng danh xưng gã thường dùng khi giao tiếp với chúng.
"Mà cũng có thể là ít nhất cho tới khi ta biết được mọi điều của thế giới này."
Và phập, Adams thấy trán mình nóng lên, khung cảnh trước mắt cũng dần nhòe đi và tối sầm lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã biết chúng khác đi mỗi giây, biết cái thế giới linh hồn này sẽ luôn tồn tại sự biến đổi sau mỗi cái chớp mắt nhưng cũng chính vì vậy mà gã tò mò, liệu bản thân có thể trở thành sự tồn tại thế nào nếu gã thật sự thuộc về nơi đây.
Kể từ khi thể xác trở nên quá phát triển, Ngô Gia ít khi nén cơ thể lại thành hình người, hoặc chỉ một phần, việc nén quá mức khiến Ngô Gia cảm thấy không thoải mái.
Đóa hoa khúm núm khép mình khi Evas từng bước tiến gần.
Nó vội vã lao đi, hoàn toàn bỏ quên mất những sự dặn dò trước đó của Evas.
Cơn giận như bị đẩy lên đỉnh điểm. Tích tụ từ chuyện trước cho tới việc sau. Adams để lộ ra bộ móng nhọn hoắt, không chần chừ lấy một giây đã xuất hiện trước mặt Evas, xé tan dải dây leo.
Ngô Gia không nhận được hồi đáp thì cũng không tỏ vẻ bực tức hay khó chịu, và lặng thinh nhìn nó chăm chú rồi bật cười.
Có lẽ đó là vì một ít thông tin linh hồn mà Ngô Gia đã mô phỏng khi tái tạo Adams, cũng không biết gã có trông đợi gì không, vì hẳn là Ngô Gia chỉ làm điều đó để thử nghiệm có phản ứng dây truyền nào khác không.
Dù là đối với bản thân mình hay những kẻ khác, gã vẫn luôn thờ ơ, gã chỉ cần mình sống chứ chẳng cần tới mấy thứ phức tạp như yêu thương. Chỉ là thời khắc này, gã không hiểu tại sao, linh hồn vốn luôn bị cơn đau dai dẳng bám riết của mình lại như được tắm dưới bình minh.
Phải biết rõ, Ngô Gia đã từng sống ở Trái Đất, cái nơi mà những kẻ tồn tại hơi thở như gã bị trói buộc bởi sự phát triển sinh học tự nhiên, còn ở đây, nhờ khối lập phương mà gần như gã có thể sở hữu bất kỳ thứ hình dạng nào mà gã thật sự muốn.
Adams dựng thẳng dậy ngay khi tia sáng đầu tiên của buổi sớm vừa ló dạng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngô Gia đã từng nghĩ rằng cái thế giới này không thuộc về gã, hay nói theo cách khác thì gã không nên xuất hiện ở nơi này nhưng gã cũng nghĩ bản thân đừng nên để tâm quá nhiều vào những thứ đó làm gì, gã phải sống. Chỉ cần thế thôi.
Khu rừng này vốn rất lớn lại toàn những cây dương xỉ cao chót vót chắn hết mọi tầm nhìn của nó và không chỉ thế, vì thể lực yếu hơn nên nó không thể nào theo kịp những dấu vết ít ỏi của Adams trước khi chúng biến mất.
Nó dễ dàng thoát khỏi túm dây leo đang trói buộc mình, giang rộng đôi cánh hướng thẳng tới nơi mà nó biết bạn đời của mình đang đợi.
Nhưng cách Adams để ý tới Evas đã khiến gã mường tượng tới hình ảnh của các cặp đôi thương nhau ở đời trước.
Không kẻ nào có thể phản kháng lại những nhành hoa nếu như hương thơm của kẻ đó không ngọt ngào hơn tất thảy loài sinh vật tồn tại trên thế giới này.
Và gã thấy nhớ 'nhà' dẫu rằng ở đó chẳng có ai đợi gã.
"Mi đã như thế này từ lúc nào?" Tiếng của gã vốn trầm, vì trời đêm mà trở nên đục ngầu.
Adams đã tỉnh lại từ cơn ảo mộng ngay khoảnh khắc đầu tiên cảm nhận được mùi hương thân thuộc.
Giữa rừng cây um tùm, gã chẳng thể thấy được bầu trời, nơi mà gã biết đang sở hữu cả hàng ngàn, hàng vạn ngôi sao dù không đẹp bằng cực quang của Trái Đất nhưng nó vẫn đủ để cho thấy rằng thế giới này không chỉ có những sự hiện diện lạ lùng.
Hai sự hiện hữu kỳ dị cứ thế ở cạnh nhau cả đêm, không làm gì cả, chỉ ngồi đó và trôi dạt trong miền suy nghĩ của riêng mình.
Nó dừng lại đột ngột trước một bụi cây lớn.
Nhưng đấy là nếu gã không biết phía sau mình chỉ có nguyên một đàn khỉ cánh dơi, loài thấp kém nhất.
Evas ngẩn người, nó không biết đáp lại thế nào nên im lặng.
"Mi t-trở... về?"
Bộ não của chúng hạn chế sự phát triển của dây thần kinh cảm xúc, chúng tồn tại theo bản năng đã sớm thấm nhuần vào cơ thể, chúng buộc phải mạnh để có thể nuốt trọn lấy con mồi và điều cần thiết nhất để có thể đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn chính là không thể cho phép kẻ khác nắm được điểm yếu chúng có, cảm xúc là yếu tố lớn.
Tới mức nó gần như không nhận ra, dưới nền đất ướt, từng đoạn dây leo dài đang lén bò về phía nó.
Quả thật nơi này không đơn giản như gã vẫn tưởng.
Đàn khỉ cánh dơi đã ngủ từ lâu, âm thanh the thé chói ai vẫn không ngừng phát ra từng miệng chúng và có lẽ vì thế mà cơn mơ của Evas cũng bị gián đoạn. Nó ngồi dậy, ngơ ngác nhìn dáng hình của người nó phải tôn sùng.
Nó tỏa hương, như muốn nói rằng nó biết lỗi rồi, nó sẽ không dám đưa thêm kẻ nào vào giấc mộng vĩnh hằng nữa đâu, xin cả hai hãy tha cho nó.
Đêm ở đây rất lạnh, có lẽ là vì ánh mặt trời luôn chưa từng xé rách được tầng lá dày mà chạm tới nền đất ẩm.
Đóa hoa trắng muốt bé xinh từng nằm lọt thỏm giữa mảng lá giờ lại được nắng phủ lên sắc vàng dìu dịu, êm đềm nhờ gió cuốn đi làn hương mỏng manh mà lại thơm đến nao lòng.
Mùi thơm dừng ở đây và gần như đã biến mất hoàn toàn trong không khí. Adams khịt mũi, nhăn nhó ngó nghiêng xung quanh.
Ví như những sinh vật quanh gã, từ mấy con vật nhỏ bé bị nuốt chửng dễ dàng bởi đàn khỉ cánh dơi hay từng thứ loài dị biệt gã từng thấy qua.
Nó đẹp quá, đẹp hơn tất cả những thứ Adams từng được trông thấy bằng đôi mắt ngây ngô này.
Càng đi vào sâu, ánh nắng càng mất dạng.
Bởi chiến trường của Adams không phải nơi này, giữa những loài thực vật, năng lực của nó không thể sánh bằng Evas. Nhưng chỉ trong phút chốc lơ là, cả hai đã lạc mất nhau.
Mũi của loài khỉ cánh dơi vốn đã rất thính và với sự cải tiến của Ngô Gia, nó và Adams lại càng nhạy cảm với mùi hương hơn nên bởi thế mà Evas không thể trơ mắt nhìn nửa kia bị cắn nuốt bằng hàm răng nhọn hoắt ẩn mình dưới cánh hoa mềm.
Nó biết bộ não của mình không phát triển được theo kỳ vọng của Ngô Gia nhưng ít nhất nó cũng nghĩ mình sẽ không ngu ngốc tới mức để vụt mất miếng mồi ngay trước mắt như thế này.
Và tất nhiên bông hoa trắng đó không phải là kẻ có thể đứng ngang hàng với Evas, sinh vật đã bước qua quá trình cải tạo đặc biệt của người mạnh nhất.
Adams vươn tay ra, chậm rì chạm vào cánh hoa trắng muốt. Nó như phát điên lên vì vui sướng khi thấy bông hoa cũng rung rinh đáp lại mình.
Nó vẫn còn ẩn giấu nhiều điều hơn nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Evas nhếch môi, nó luôn kìm chế hương thơm của mình vì đó là lời căn dặn của Ngô Gia nhưng gã cũng cho phép nó giải phóng toàn bộ chỉ cần nó thích. Nên Evas chẳng ngại ngần mà thả lỏng hoàn toàn cơ thể, đôi cánh trắng tinh nâng lên chậm rãi, tới khi đã che phủ hoàn toàn ánh nắng đang chiếu xuống nhụy hoa kia mới dừng lại.
Rồi đột ngột, một làn hương đổ ập tới, mạnh mẽ nhấn chìm thứ mùi mỏng manh của đóa hoa. Tựa biển lớn sau cơn bão giông, vẫn có những cơn sóng cao ngất ngưởng nhưng không hề nặng nề mà êm dịu ôm lấy bờ cát.
Nhưng đón chờ nó không phải là vòng tay của Evas mà là khung cảnh bông hoa đó đang điều khiển những đoạn dây leo, lao nhanh tới Evas.
"Có." Gã gật đầu ngay tức khắc nhưng chỉ sau đó vài giây đã nhanh chóng phủ nhận. "Hoặc không."
Đối với Ngô Gia, cái thế giới này còn quá nhiều điều gã còn chưa hiểu hết.
Hoa mọc trong rừng luôn xảo quyệt, chúng có thể che đậy hết thảy mùi hương của mình trước mắt những kẻ thù đáng gờm nhưng chỉ cần đối phương có sức mạnh ở một cấp bậc cao hơn hẳn chúng thì sau một thời gian nhất định, làn hương từng tồn tại của chúng sẽ bị cô đọng lại trước họ.
Adams ngửi được rồi, một thứ mùi ngọt lịm như mật, ấm áp như nắng giữa trời xanh.
Nó đang dần hình thành mọi thứ phù hợp để trở thành một 'con người' gã biết ánh mắt đó, biết rõ rằng nó sẽ không thể xuất hiện trên những giống loài khác.
Gã yêu nó vì nó có hương thơm rất nồng khi ở gần nhau thành từng cụm và giờ đây điều gã thích đã trở thành vị thuốc dành cho riêng gã.
"Mi nói được rồi?" Gã đặt nó xuống cạnh mình, hỏi dò. "Từ bao giờ?"
Evas khao khát được trông thấy gã biến nơi đây thành đế chế độc tôn của gã. Và có lẽ vì vậy, nó chẳng khó để cảm nhận được Ngô Gia đang không giống với thường nhật, có điều gì đó ở gã đang thay đổi nhưng nó có thể đảm bảo, sự khác đi đó không phải thứ tốt lành gì.
Việc đa dạng hóa thành phần hấp thụ cũng giúp đỡ rất nhiều trong việc nghiên cứu hệ sinh thái của thế giới.
Nó không vội vã túm cổ những con khỉ cánh dơi khác như mọi khi mà thay vào đó lại đi tới trước mặt Ngô Gia, vẫn là âm thanh chói tai thuộc về giống loài của nó nhưng cũng có phần trầm hơn.
Ngô Gia biết mình đang bị nhìn, gã từng trải qua cảm giác này không ít lần ở đời trước nên cũng chẳng quá để tâm tới ánh mắt nóng rực đó.
Thời khắc Evas tự mình nhận định rằng nó đã tích đủ tư cách để đứng trước mặt gã, và tôn sùng gã thành vị thánh duy nhất của thế giới này.
Evas thông minh hơn Adams rất nhiều, chính Ngô Gia đã nhận định như thế sau khi tiến hành cải tạo trên cơ thể nó bởi qua những gì gã từng tìm được trong mã gen của nó, gần như đã giống với một con người ngay từ ban đầu, bộ não của nó cũng lớn hơn và có cấu trúc hoàn chỉnh hơn bất kỳ sinh vật nào khác, kể cả Adams. Nên nếu bạn đời của Evas đã có những cảm xúc riêng biệt thì chẳng có cớ gì mà nó lại không sở hữu trí tuệ vượt trội hơn.
Gã rồi sẽ giữ nguyên cơ thể này, dùng nó theo dõi từng khoảnh khắc thế giới biến đổi.
Nếu Evas không ngăn Adams lại với lý do cần đưa bông hoa về cho Ngô Gia thì chắc hẳn nó đã nhai ngấu nghiến cái thứ đó cho bõ tức rồi.
Gã đảo mắt sang Adams, nhìn nó cẩn thận xé nhỏ miếng thịt nướng đã bị cháy khét trước khi đưa cho Evas.
Nó cáu kỉnh chém nát đám lá. Mãi tới khi hương thơm trào dâng thêm một lần nữa mới dứng lại. Bước chân nó chậm dần, gần như rón rén, từ từ tách từng lớp lá một, để lộ ra trước mắt hình hài xinh đẹp của bông hoa.
Nó che đi Mặt Trời nhưng quên mất tia sáng có thể lách mình qua hết thảy những khe hở dù cho có nhỏ xíu tới đâu.
Trong thoáng chốc gã đã nghĩ rằng, có lẽ ở cả đời trước cho tới kiếp này, đây là sự tồn tại dịu dàng nhất gã từng trao cho bất kỳ ai.
Ngô Gia đã ở cạnh nó đủ lâu để hiểu được những ký hiệu ngổn ngang của nó có nghĩa là gì. Gã không xen vào khi nó kể, gã lặng người nhớ tới những điều vốn thuộc về một nơi xa.
Ngô Gia nhìn thân xác mình, tầm mắt dần di chuyển về phía khu rừng rậm rạp rồi lại chuyển hướng lên bầu trời đỏ quạnh trong ráng chiều.
Nhưng hẳn rồi, mọi lời cầu xin đều là vô ích.
Không được tự ý đi một mình, nếu nhận ra có gì bất thường thì phải ngay lập tức báo cho nó.
Đám dây leo đã nhận ra sự nguy hiểm, chúng cuộn mình lao về phía Evas nhưng còn chưa kịp chạm vào cơ thể nhỏ bé ấy và bị xé tan nát dưới nanh vuốt sắc nhọn.
Ấm áp tới tột cùng.
Nó không thể ngờ được rằng giữa cánh rừng âm u này vẫn còn sự tồn tại trong trẻo đến thế, và nó cũng đã nhận ra, đây có lẽ chính là thứ mà vị chúa tể của nó đang cần tới.
Ngô Gia đứng lên, những chiếc xúc tu nặng nề bao bọc lấy gã. Cơ thể này lại sắp lên cơn đói rồi.
Tất cả những gì gã đã thấy qua, có lẽ chỉ mới là phần nổi của tảng băng chìm khổng lồ mà thôi.
Gã đột ngột xoa đầu nó, tất nhiên vẫn là bằng cái xúc tu bạch tuộc khổng lồ nhưng lại nhẹ nhàng đến lạ lùng.
Có hơi lạc lõng đấy.
Nó khua tay, vừa ú ớ vừa cố diễn đạt cho gã hiểu những gì nó từng thấy. Adams đã biết được rồi. Nó đã biết cái vùng đất khác, nơi vị chúa tể của nó thường nhắc tới có hình dạng thế nào.
Chương 6: Một thế giới không đơn giản
Nó vẫn bị Evas ngắt lấy và bị bao quanh bởi mùi hương mới cách đây ít phút còn khiến nó sợ hãi, hoảng loạn.
Gã cố hé mắt nhìn bông hoa được Evas dâng lên bằng hai tay, kinh ngạc khi nhận ra nó hoàn toàn giống hệt với những đóa hoa sữa trắng phau vẫn thường bay phấp phới ngoài đầu đường nơi gã sống ở Trái Đất.
Nó đã từng mơ hồ nhận ra Ngô Gia không thuộc về thế giới này nhờ vào những lời nói kỳ quái từ gã nhưng nó không dám lên tiếng, nó chỉ luôn lặng im, dùng mảng màu tối bao bọc lấy Ngô Gia, âm thầm khắc ghi mọi hành động của gã để có thể trở nên giống như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.