0
Ngày 26/8/2024.
Ngày hôm nay là một ngày mưa tầm tả, lúc này đã hơn mười hai giờ đêm, nhưng khu vực xung quanh cực kỳ huyên náo, tuy rằng không nhìn thấy một bóng người, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng thở, tiếng nhịp tim của một người đàn ông, hắn đang không ngừng bỏ chạy, chạy thẳng về phía trước.
"Đứng lại..."
Ở phía sau lưng người đàn ông lúc này xuất hiện bốn năm người áo đen, bọn họ cầm theo v·ũ k·hí trên tay, tốc độ so với người đàn ông không chậm hơn một chút nào, thậm chí là có một chút nhanh hơn.
Người đàn ông vẫn không có bỏ cuộc, vẫn cố gắng chạy thẳng về phía trước, hắn vừa chạy vừa ôm bụng, v·ết t·hương không ngừng rỉ máu, rõ ràng buổi sáng ngày hôm nay hắn vẫn còn đang rất vui vẻ vì thắng một v·ụ k·iện lớn, nhưng đến buổi tối thì hắn lại bị một đám giang hồ có máu mặt t·ruy s·át.
Hắn không rõ bản thân hắn đã đắc tội người nào, hắn cũng không biết bản thân hắn đã làm sai cái gì, tại sao có người lại muốn g·iết hắn.
Hắn tên là Hoàng Duy Thành, năm nay đã 50 tuổi, hắn là một luật sư bách chiến bách thắng, trên tòa án hắn chưa từng thất bại một lần nào, những v·ụ k·iện lọt vào trong tay của hắn tỉ lệ chiến thắng sẽ lên đến 96%.
Vụ kiện ngày hôm nay cũng là như vậy, hắn chiến thắng đối thủ một cách đơn giản, thân chủ của hắn cũng là một người có quyền có thế, cho nên số tiền mà hắn nhận được sau khi thắng kiện rất là lớn.
Đêm hôm nay vì chúc mừng chiến thắng, thân chủ của hắn mời hắn đi ăn nhậu một đêm, nhậu nhẹt tẹt ga, trên người lại có chút hơi men cho nên hắn không có ý định lái xe về nhà, hắn đang định bắt taxi thì đột nhiên lúc này có mấy người đàn ông lạ mặt xuất hiện.
Không biết là vì lí do gì mà đâm hắn một dao ngay bụng, hắn hoảng sợ liền tỉnh rượu, ôm lấy v·ết t·hương mà chạy, chạy cho đến khi trời mưa, mãi cho đến khi v·ết t·hương càng lúc càng nặng tốc độ của hắn giảm xuống, hắn mới bị đám người áo đen này bắt kịp.
"Khụ... khụ... không chạy nổi nữa... không chạy nỗi nữa!" Hoàng Duy Thành mệt mỏi thở hỗn hển, một tay ôm lấy miệng v·ết t·hương, một tay chống vào bức tường, không biết từ khi nào bản thân hắn đã chạy vào một cái ngõ cụt, không có đường thoát.
"Luật sư Thành, sao mày không tiếp tục chạy đi? Không phải mày chạy rất nhanh sao?" Một người đàn ông trung niên xuất hiện, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Duy Thành, trong ánh mắt của hắn lộ rõ ra sát ý, tựa như đang nhìn Hoàng Duy Thành như một n·gười c·hết.
"Là mày sao? Thua kiện cho nên không phục? Sai người g·iết tao?" Hoàng Duy Thành ôm lấy v·ết t·hương, tức giận mắng.
"Luật sư Thành, mày có biết bản thân mày đã gây ra chuyện gì hay không? Mày giúp người không nên giúp, mày không những hại bản thân mày, mà còn hại luôn cả thân chủ yêu quý của mày đó có biết không hả?" Người đàn ông lại cười cợt, sau đó hắn vẫy tay một cái, sai người kéo từ xa đến một người đàn ông.
"Anh Quý... anh Quý..." Hoàng Duy Thành ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trước mắt, người đàn ông tên Quý đã hoàn toàn không còn hơi thở, đám người này đã g·iết c·hết thân chủ của hắn, bây giờ lại muốn g·iết c·hết luôn cả hắn.
"Luật sư Thành, mày cảm thấy như thế nào?" Người đàn ông bước lại gần Hoàng Duy Thành, hắn nắm lấy đầu của Hoàng Duy Thành đập mạnh xuống mặt đất.
Hoàng Duy Thành cả người tê dại, đầu của hắn tiếp xúc với mặt đường, máu me đầm đìa chảy ra, hắn lúc này đã không còn tỉnh táo, bản thân đã mất hết toàn bộ sức lực, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không thể.
"Luật sư Thành nếu như lúc đầu mày lựa chọn nghe theo lời của tao thì mày đâu có kết cục như ngày hôm nay!" Người đàn ông lại cười cợt nói, lần này hắn lại tiếp tục đem đầu của Hoàng Duy Thành đập xuống mặt đường thêm một lần nữa.
Hoàng Duy Thành choáng váng đầu óc, hắn giờ phút này đã không còn biết cái gì nữa rồi, hơi thở càng lúc càng trở nên yếu ớt, tựa như tử thần đang gõ cửa, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể rời khỏi thế giới này.
"Đại ca, bọn cớm đến, nên giải quyết chuyện này nhanh một chút!"
"Được rồi, đáng tiếc không thể nghe thấy âm thanh cầu xin của thằng chó này!" Người đàn ông đứng dậy, cũng không quên bồi thêm cho Hoàng Duy Thành một cú đá ngay đầu.
"Giải quyết t·hi t·hể đi!"
Hoàng Duy Thành vẫn chưa có c·hết hoàn toàn, hắn lúc này ánh mắt vẫn còn tờ mờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trước mắt, người này không ai khác chính là cộng sự của hắn, cộng sự mà hắn tin tưởng nhất từ trước đến nay.
"Anh Thành, nếu có kiếp sau anh nên làm người thức thời một chút, công lý so với lợi ích chẳng là cái gì cả, cho dù anh thắng rồi thì sao? Không phải sau cùng anh vẫn là người thua cuộc sao?" Người đàn ông trẻ tuổi nói xong một câu, sau đó không biết hắn tiêm cho Hoàng Duy Thành cái gì, khiến cho Hoàng Duy Thành triệt để mất đi hoàn toàn nhận thức.
....
Ngày 26/8/1996, TP. HCM.
Trong một căn hẻm nhỏ u tối không có một ánh sáng chiếu vào, giờ phút này ở trên mặt đất có một thanh niên hai mươi, hai mốt tuổi đang nằm ở dưới mặt đất, đầu của hắn giờ phút này máu me đầm đìa chảy ra, đột nhiên thanh niên động đậy cánh tay, sau đó ôm đầu kêu lên một tiếng.
"Ahhh... đau... đau... mẹ nó thằng chó... mày dám phản bội tao!" Hoàng Duy Thành ôm đầu thay vì ôm bụng, hắn cảm nhận được đầu của hắn giờ phút này rất đau, còn đau hơn rất nhiều so với v·ết t·hương ở bụng.
Hoàng Duy Thành cố gắng đứng dậy, hắn chỉ cảm nhận được thân thể của hắn đau nhức đến tột độ, đầu thì đau như bị búa bổ vào đầu, chỉ là khiến cho hắn có chút hiếu kỳ, rõ ràng v·ết t·hương trí mạng của hắn nằm ở bụng, nhưng giờ phút này hắn lại không cảm thấy đau, tựa như chưa từng có v·ết t·hương nào ở bụng.
Hoàng Duy Thành bàn tay sờ sờ cái bụng của mình, không có v·ết t·hương nào cả, lại có một chút cơ bắp, tựa như đây không phải là cơ thể của hắn, tựa như hắn đã biến thành một người khác.
Nhưng ở cái căn hẻm nhỏ này lại không có ánh sáng, hắn cũng không biết bản thân hắn đang ở đâu, cũng không biết tình trạng của hắn lúc này là như thế nào.
Đột nhiên trong đầu của hắn lúc này lại xuất hiện một lượng lớn ký ức, nhiều đến nổi khiến cho hắn cảm thấy như là có một tia sấm sét đánh thẳng vào đầu của hắn.
"Những ký ức này... mình xuyên không rồi sao? Đoạt xá một người cùng tên cùng họ?" Lúc này cơn đau mới giảm bớt, hắn lúc này mới biết bản thân mình đang ở đâu, mới biết được tình trạng của hắn hiện tại là như thế nào.
Người thanh niên mà hắn đoạt xá cũng tên Hoàng Duy Thành, hắn cũng biết được bản thân đang ở đâu, hắn hiện tại đang ở năm 1996, người thanh niên này là một tên bán thịt heo ở Chợ Bình Tây, không biết là đầu óc bị úng nước hay là nghe lời xúi bậy của bạn gái mà không đi đóng tiền bảo kê cho đám giang hồ suốt ba tháng trời.
Ngày hôm nay tại vì không chịu đóng tiền, cho nên mới bị đám giang hồ kéo vào trong căn hẻm nhỏ này đánh một trận, nhưng ai mà ngờ tên đại ca lại vô tình đập cái búa vào đầu của nguyên chủ cho nên nguyên chủ mới m·ất m·ạng, hắn mới có cơ hội đoạt xá vào thân thể của thanh niên này.
"Thật là trùng hợp, sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, cùng tên cùng họ, chỉ là không phải bản thân mình ở kiếp trước, thật là khiến cho người ta cảm thấy hoài nghi nhân sinh!" Hoàng Duy Thành dựa lưng vào bức tường trong căn hẻm nhỏ thở phì phò.
Hắn kiếp trước bị người mà hắn tin tưởng nhất phản bội mà c·hết, hắn cảm thấy nhân sinh cuộc đời của hắn trải qua như vậy đã đủ rồi, nhưng hiện tại hắn lại có thêm một cơ hội làm lại, hắn quyết định sẽ sống thêm một đời, đời này hắn sẽ không tin tưởng bất cứ người nào, hắn sẽ vì bản thân hắn mà sống.