Hoàng Duy Thành bồi hồi một chút cảm xúc, bản thân quay trở lại quá khứ, tuy rằng đây không phải là hắn của trước kia, nhưng bây giờ hắn chính là người này, những chuyện của kiếp trước hắn muốn quên hết toàn bộ.
Hắn không tin với lượng kiến thức cùng thông tin mà bản thân nắm giữ ở trong đầu hắn không thể trở thành một phú hào, hắn kiếp này sẽ không trở thành Luật Sư nữa, hắn muốn làm giàu, hắn muốn kiếm tiền.
Chỉ cần có tiền mọi thứ liền có thể thay đổi hết thảy, hắn cũng sẽ không cần phải cố gắng vì người khác mà nổ lực nữa, hắn phải lợi dụng ký ức kiếp trước mà trở nên giàu có, thay đổi cuộc đời.
Chỉ là hiện thực liền dội cho hắn một gáo nước lạnh, hắn dựa theo ký ức của nguyên chủ mà trở về nhà, chỉ là hắn cảm thấy không giống với những gì bản thân đã tưởng tượng ra, nhìn căn nhà nhỏ chật hẹp ở trước mặt, hắn liền ngay lập tức có chút nản lòng.
Nơi mà hắn đang ở so với một cái chuồng heo còn không bằng, chưa kể đây còn chưa phải là nhà của hắn nữa, hắn thuê căn nhà này với giá 300 ngàn một tháng.
Hắn biết ở khu vực Quận 6 Chợ Bình Tây giá cả rất là đắt đỏ, nhưng không ngờ chỉ một căn nhà chật hẹp ở trong hẻm, lại có giá cao đến như vậy.
Tính toán theo tiền bán thịt heo của hắn nguyên cả một tháng cũng chỉ có 1,5 triệu mà thôi, trừ hết đi chi phí sinh hoạt cùng tiền nhà trọ, bản thân hắn liền chỉ còn lại không có hai trăm ngàn, một con số cực kỳ nhỏ bé.
"Hèn gì nguyên chủ lại không đóng tiền bảo kê, số tiền kiếm ra ít ỏi như vậy đóng rồi lấy cái gì ăn đây!" Hoàng Duy Thành thở dài một hơi, hắn bước vào bên trong nhà vệ sinh, lấy một cái khăn lau đi cái đầu máu của mình, chỉ là lau mãi vẫn không có hết chảy máu.
Trời thì tối như vậy, bây giờ chạy ra trạm xá cũng rất tốn thời gian, hết cách hắn chỉ có thể băng bó tạm thời cái đầu đầy máu của mình.
Vết thương quá nặng, hắn cũng không có tắm rửa cứ như thế mà ngã lưng xuống tấm chiếu nhỏ trải ở trên mặt đất, nhìn căn phòng chỉ có một bóng đèn lờ mờ mà thở dài một hơi.
Điều kiện sống như thế này phải gọi là cực kỳ tệ, người ta nói rằng nghề buôn bán thịt rất có tiền đồ, tiền bạc cũng sẽ không thiếu vào những năm 90 như thế này.
Nhưng đó cũng chỉ là đối với những người khác, nguyên chủ thì ngược lại, tiền bạc mà hắn kiếm được sử dụng cho bản thân mình không được bao nhiêu, hắn còn phải chu cấp cho cô bạn gái đang học đại học của hắn.
Người ta từng thề non hẹn biển, nói cái gì đợi em tốt nghiệp đại học xong sẽ kết hôn với anh, nhưng sính lễ nhà gái lại đòi cực kỳ cao khiến cho Hoàng Duy Thành phải cắn răng tích góp, tích góp mãi cho đến ngày hôm nay còn chưa tích xong.
Ở những năm 1996 như thế này sính lễ lại đòi một chiếc TV Trắng Đen, một chiếc xe đạp hiệu thống nhất, lại thêm ba chỉ vàng, số tiền này nếu như hắn không ăn không mặc thì tích góp ích nhất cũng phải một năm hai năm mới có thể tích góp được.
Cho nên hắn mới liều mạng kiếm tiền, còn không đóng phí bảo kê ba tháng liên tục, khiến cho băng nhóm bảo kê ở Chợ Bình Tây nổi điên, nữa đêm kéo hắn vào một căn hẻm nhỏ rồi đập c·hết.
"Thời đại nào cũng như vậy, ở những năm 2000 sính lễ thì đòi tiền tỷ, ở những năm 90 lại đòi hỏi những thứ có tiền chưa chắc đã mua được, đúng là phận làm đàn ông, thật khổ!" Hoàng Duy Thành thở dài một hơi, không biết từ bao giờ bản thân đã tự mình châm một điếu thuốc mà hút.
Hắn không cờ bạc, không rượu chè, chỉ có riêng h·út t·huốc là không bỏ được, cho dù là kiếp trước từng là Luật Sư cũng là như vậy, quả nhiên cho dù sống lại một đời, thói quen cũ cũng không có biến mất.
Hoàng Duy Thành lúc này tiếp tục suy nghĩ, tiền bạc trong người của hắn cũng không còn nhiều, tiền bảo kê một tháng là 200 ngàn, tiền thuê sạp bán hàng là 150 ngàn một tháng, tiền nhà 300 ngàn một tháng, tổng tộng lại ba tháng tiền bảo kê, một tháng tiền nhà, một tháng tiền thuê sạp bán hàng tổng cộng 1 triệu 50 ngàn.
Tiền trong tay của hắn tích góp dành dụm cũng chỉ còn lại cũng chỉ có 500 ngàn, chỉ là đáng tiếc hắn đã mua một chiếc xe đạp hiệu thống nhất tặng cho cô bạn gái kia, nếu không trong tay chắc chắn vẫn còn dư lại rất nhiều tiền, có tiền mới có thể làm được rất nhiều chuyện.
Không có tiền cho dù có cách kiếm tiền cũng không có cách nào kiếm ra tiền được, cho nên hắn quyết định tiếp tục cố gắng bán thịt heo thêm một thời gian, bỏ đi cô bạn gái đào mỏ kia thì có lẽ cuộc sống của hắn sẽ tốt hơn một chút.
Trong đầu suy nghĩ lung tung một hồi, điếu thuốc cũng đã tàn, hắn bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, không biết từ khi nào đã ngủ say, hắn lúc này chỉ mong rằng bản thân đang nằm mơ, ước gì khi tỉnh lại bản thân hắn vẫn là một vị Luật Sư giàu có.
Nhưng hiện thực là hiện thực, hắn tỉnh lại khung cảnh xung quanh không có thay đổi, hắn vẫn nằm ở bên trong căn nhà nhỏ, có lẽ hắn thật sự đã trở về năm 1996 thật rồi.
Cái bụng nhỏ không ngừng kêu lên, đầu thì đau như búa bổ, v·ết t·hương trên người ngày hôm qua không có băng bó đàng hoàng, sau một đêm tựa như đã bị đọng máu, khiến cho đầu của hắn có chút lâng lâng.
"Trước tiên đi đến trạm xá xử lý v·ết t·hương, lại đi ăn bữa sáng rồi tính tiếp!" Hoàng Duy Thành không có suy nghĩ quá nhiều, ngay lập tức đứng dậy chạy ra bên ngoài.
Hắn lái chiếc xe đạp cũ kỹ của mình mà rời khỏi phòng trọ, chiếc xe đạp này nặng vô cùng, mỗi một lần đạp tốn rất nhiều sức, nhưng hết cách hắn chỉ có thể dùng lực mà tiếp tục đạp, ai bảo hắn hiện tại là một tên quỷ nghèo không có tiền chứ.
Tốc độ không nhanh cũng không chậm, nửa giờ liền đi đến trạm xá, băng bó v·ết t·hương, khâu mấy mũi trên đầu tốn cũng gần mấy chục ngàn, khiến cho Hoàng Duy Thành đau lòng không thôi, mấy chục ngàn này đối với hắn mà nói là một số tiền lớn, có thể ăn mấy bữa cơm ngon.
Chỉ là mạng sống so với tiền bạc quan trọng hơn rất nhiều, cho nên hắn cũng không co tiếc tiền liền băng bó, dù sao sống ở thời kỳ hiện đại quá lâu, b·ị t·hương nặng một chút không kịp chữa trị nguy hiểm như thế nào, hắn là người biết rất rõ.
Đường xá năm 1996 cũng rất nhộn nhịp, xe đạp là phương tiện phổ thông của rất nhiều gia đình, xe máy trên đường chạy cũng không ít, gu thời trang ăn mặc của những năm 90 có một chút bình thường lạc hậu trong mắt của Hoàng Duy Thành, nhưng khung cảnh này lại khiến cho hắn cảm thấy an lòng không thôi.
Kiếp trước năm 1996 hắn là sinh viên đại học, học một trường danh tiếng, rất ít khi tiếp xúc với người ở bên ngoài, chỉ có học cùng với học, hắn của kiếp trước chính là một tên mọt sách, hắn cũng không có biết như thế nào là vất vả kiếm tiền, cảm thấy cuộc sống rất là dễ dàng.
"Kiếp trước sống sung túc đã quen, bây giờ sống lại một đời lâm vào khốn cảnh, không biết bản thân có thể vượt qua hay không đây?" Hoàng Duy Thành thở dài một hơi, không tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, hắn cũng nên ăn bữa sáng, sau đó trở về nhà chuẩn bị đi lấy thịt, buổi chiều còn phải bày hàng, không bán thịt, không đủ tiền để sống.
0