0
Hoàng Duy Thành trên đường đi hóng mát trở về nhà, hắn cũng tiện thể xử lý một số công việc của ngày mai, đi mua một số hủ nhựa, đi đến lò mổ heo của Chú Hai Liên lấy thịt heo cùng mỡ heo.
Làm xong tất cả mọi việc, hắn trở về nhà tắm rửa ngủ một giấc thật ngon, ba giờ sáng dậy chuẩn bị mọi thứ để chuẩn bị cho chợ sáng, hắn đã đến thế giới này được hai ba ngày, nhưng vẫn còn chưa có quen thuộc, hắn vẫn cần phải thích ứng thêm một chút, không thể lúc nào cũng mệt mỏi như thế này mãi được.
Rán xong tóp mỡ, chuẩn bị xong thịt heo, như thường lệ hắn trên chiếc xe đạp cà tàn của mình chạy ra Chợ Bình Tây bày hàng, đem tóp mỡ đặt lên phía trước.
Hắn tuy rằng chỉ mới bán tóp mỡ mới được hai ba ngày, nhưng đã có danh tiếng nhất định, ở thời đại này cũng không phải có một mình hắn bán tóp mỡ chiên mắm tỏi, nhưng hắn làm ngon, giá lại rẻ hơn những nơi khác, cho nên có không ít người mới sáng sớm đã chạy lại quầy hàng của hắn.
"Thành, tóp mỡ ngày hôm nay em bán hết cho chị được hay không? Tiệm cơm nhà chị cần loại tóp mỡ ngon như của em!" Chị Ba Bán Cơm trước cổng Chợ Bình Tây nhìn Hoàng Duy Thành nói.
"Chị Ba ngày hôm qua mua một hộp ăn được lắm có đúng không? Ngày hôm nay chị thật sự muốn mua hết sao?" Hoàng Duy Thành có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Chị Ba Bán Cơm lại mua một lần mười hủ như vậy.
"Quán cơm của chị bình thường chỉ toàn là công nhân ăn cơm, bán những thứ khác không được, nhưng bán cơm tóp mỡ ngược lại rất đắt khách, chỉ là tóp mỡ nhà chị tự làm không ngon như của em, ngày hôm qua mua một hộp về cho khách ăn thử, khách khen ngợi quá trời!" Chị Ba Bán Cơm vui vẻ nói.
"Vậy ngày hôm nay em bán hết cho chị mười hủ. Lần sau nếu chị muốn mua của em thì phải báo trước, em sẽ làm riêng ra cho chị!" Hoàng Duy Thành vừa cười vừa nói, bàn tay thì nhanh chóng đem mười hộp tóp mỡ bỏ vào bịch ni lông cho chị Ba Bán Cơm.
"Được, nếu cần thêm chiều này chị sẽ dặn em!" Chị Ba Bán Cơm mang theo mười hủ tóp mỡ rời đi.
Sáng sớm mở hàng thuận lợi, ngày hôm nay có lẽ sẽ buôn bán chắc chắn sẽ thuận lợi lắm đây. Đúng như những lời hắn nghĩ, mới sáng sớm đã có rất nhiều người tụ tập tại quầy hàng của hắn mua thịt cùng mua tóp mỡ, chỉ là đáng tiếc tóp mỡ hắn đã bán hết rồi.
"Đến sớm như vậy cũng không còn sao? Thằng cu nhà chị nó nghiền tóp mỡ của em lắm đấy, ăn hai ngày liền hết nguyên một hủ tóp mỡ!"
"Hồi sáng có người mua mất mười hủ, ngày mai em sẽ gia tăng số lượng, chị yên tâm chắc chắn sẽ chừa phần cho chị!" Hoàng Duy Thành vừa cắt thịt, vừa tươi cười nói chuyện.
"Được... được, cái miệng em dẻo thế này, cô nào mà thích em chắc chắn sẽ không dứt ra được!"
"Đúng, đúng đó, người gì đâu mà vừa đẹp trai lại giỏi giang, chắc chắn có rất nhiều cô gái yêu thích!"
Nghe được những lời khen ngợi này, Hoàng Duy Thành có chút buồn cười, hắn cảm thấy những chị khách hàng này nói chuyện thật dễ nghe, quả nhiên mỗi thời đại mỗi khác nhau, cho dù là khách hàng cũng khác nhau.
Chỉ là đáng tiếc nguyên chủ không biết được ưu điểm của hắn, hắn không phải xấu trai, hắn ngược lại rất là điển trai, trên người cơ bắp cũng không ít, lại là người có thể chịu khổ, có thể kiếm tiền, ấy thế mà nguyên chủ lại dây vào cô bạn gái sinh viên đại học kia, đúng là đáng tiếc.
Sáng sớm buôn bán rất là thuận lợi, chưa tới giờ trưa đã bán hết thịt heo, có lẽ do danh tiếng bản thân tăng lên, cho nên có rất nhiều người biết đến, mua thịt cũng mua nhiều hơn bình thường một chút.
"Hôm nay buôn bán thật là thuận lợi, ngồi ngủ một giấc, đêm qua ngủ không quá ngon!" Hoàng Duy Thành mắc lên cái võng, thở ra một hơi sau đó nhắm mắt ngủ say.
Lúc này ở bên ngoài Chợ Bình Tây, có hai tên d·u c·ôn đang đứng chờ đợi, nhưng bây giờ thời gian vẫn còn sớm, cho nên bọn chúng vẫn chưa có thể ra tay, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
"Thằng chó này buôn bán thật là thuận lợi, người ta bán đến giờ này còn một đống hàng, nó bán một buổi sáng liền xong!" Trần Hùng tức giận, đáng lẽ ra địa điểm đó thuộc về hắn, hắn phải là người hưởng thụ thành quả đó mới đúng.
"Đợi thêm một chút nữa, tầm 12h30 sẽ vắng người, lúc đó chúng ta đột kích, đập cho nó một trận!" Trần Hùng lại mở miệng nói.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Chợ Bình Tây các tiểu thương cũng nhanh chóng ra về, lúc này Chú Tư Bán Cá liền đánh thức Hoàng Duy Thành tỉnh lại.
"Dậy đi Thành, tới giờ ăn cơm rồi!"
"Cảm ơn chú tư!" Hoàng Duy Thành đứng dậy vương vai một cái, lắc lắc cái cổ mệt mỏi của mình, ngủ một giấc thật thoải mái, quả nhiên giấc ngủ vẫn là thứ tốt nhất cho sức khỏe.
"Chú về trước đây, ở lại cẩn thận!" Chú Tư dọn dẹp xong xuôi sạp hàng của mình, nhanh chóng rời khỏi chợ.
Chợ Bình Tây giờ phút này vắng vẻ không một bóng người, Hoàng Duy Thành cũng không muốn ở lại, hắn bây giờ còn phải về nhà lấy hàng, rán tóp mỡ để chuẩn bị cho buổi chợ chiều nữa, không nhanh lên chỗ thịt ngon nhất sẽ bị người khác lấy hết.
Hoàng Duy Thành bước ra bên ngoài, chuẩn bị dắt cái xe đạp của mình rời khỏi chợ, chỉ là hắn còn chưa kịp rời khỏi chợ, không biết là ai từ đằng sau trùm lên đầu hắn một cái bao bố.
"Mẹ thằng chó, đập c·hết mẹ nó cho tao!" Trần Hùng quát lớn, chỉ là hắn không có tự mình động thủ được, tay chân của hắn giờ phút này b·ị t·hương rất nặng, chỉ có thể dùng miệng để phát tiết.
Hai tên d·u c·ôn ngược lại dùng lực rất mạnh, một thằng đấm trên đầu, một thằng nhắm vào bụng của Hoàng Duy Thành mà đánh, bọn nó hung bạo cực kỳ, không quan tâm có xảy ra áng mạng hay không.
"Mày dám động đến người không nên động hả, c·hết mẹ mày đi!"
ẦM! ẦM! ẦM!
Từng nấm đấm mạnh bạo đấm vào đầu của Hoàng Duy Thành, đấm lên giữa bụng của hắn, không có một chút nào thương tiếc.
Hoàng Duy Thành lúc này nghe ra giọng nói của Trần Hùng, nhưng hắn vẫn im lặng, tìm cơ hội ngồi xuống, hai tay ôm đầu bảo vệ đầu của mình, hắn biết ngày hôm nay Trần Hùng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, có lẽ hắn đã quá nhân từ rồi, ngày hôm đó đáng lẽ ra hắn nên lấy một hai ngón tay của Trần Hùng mới đủ, cảnh cáo như vậy Trần Hùng quả nhiên là không sợ.
Hoàng Duy Thành ôm đầu chịu đựng, hắn giờ phút này chỉ có thể làm như thế mà thôi, không có cách nào thoát khỏi bao bố, cho dù bản thân mạnh hơn nữa, không thoát khỏi được bao bố cũng chẳng làm được gì người ta.
Lúc này ở đằng xa Năm Mặt Thẹo nhìn thấy Trần Hùng dẫn người đến đánh Hoàng Duy Thành, quả nhiên Lý Đại Ca nói không sai, Trần Hùng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Hoàng Duy Thành.
Trần Hùng là người của Bảy Lựu Đạn, h·ành h·ung người ở khu vực của Lý Đại Ca, ngày hôm nay Lý Đại Ca đã có một cái cớ t·ấn c·ông Bảy Lựu Đạn rồi, nhiệm vụ của hắn cũng xem như là hoàn thành, hắn cũng sẽ nhận được thứ mà bản thân muốn có, hắn đã có thể cứu được người bản thân hắn muốn cứu.
"Anh năm không cứu người sao?"
"Không cần, thằng đó cho dù nằm trong địa bàn của chúng ta quản lý, nhưng cũng chỉ là một quân cờ mà thôi!"
"Nhưng nó c·hết, thì mọi chuyện sẽ khó giải quyết!"
"Mày nói cũng đúng, cho một vài thằng đàn em đuổi đám người Trần Hùng đi đi!" Năm Mặt Thẹo phân phó, sau đó quay người rời đi, hắn muốn đi báo cáo nhiệm vụ.