Trần Hùng cùng hai tên d·u c·ôn vẫn không ngừng điên cuồng h·ành h·ung Hoàng Duy Thành, bọn chúng không ngừng đấm thật mạnh vào bao bố, khiến cho Hoàng Duy Thành không làm được cái gì.
"Thằng chó, ngày hôm nay phải đ·ánh c·hết mày, thằng chó!" Trần Hùng gầm lên giận dữ, hắn thật sự muốn đem Hoàng Duy Thành g·iết c·hết.
Nhưng hai tên d·u c·ôn đang đánh Hoàng Duy Thành lại dừng tay lại, bọn hắn cảm thấy không ổn, nếu như thật sự làm theo Trần Hùng, bọn hắn g·iết người thì ai cứu bọn hắn đây, bọn hắn cũng không muốn đi tù.
"Mẹ nó! Bọn mày sao lại dừng lại rồi? Đập c·hết mẹ nó cho tao!" Trần Hùng giận dữ nhìn hai tên d·u c·ôn quát lớn, nếu như hắn không b·ị t·hương, hắn đã tự mình ra tay, đập c·hết Hoàng Duy Thành.
"Trần Hùng mày có biết g·iết người tội nặng như thế nào hay không? Bọn tao không muốn đi tù, đánh nó một trận như vậy đủ rồi!"
"Đúng vậy đó Trần Hùng, thời gian đã không còn sớm, bây giờ cũng nên rời đi, để đàn em của Năm Mặt Thẹo nhìn thấy, chúng ta liền xong đời!"
"Mẹ chúng mày toàn là đồ vô dụng, không g·iết nó thì đánh cho nó tàn phế cho tao, đập nát hai cái chân của nó cho tao!" Trần Hùng hai mắt đỏ ngầu, hắn giận, giận đến mất luôn cả lí trí.
Có lẽ ngày hôm đó Hoàng Duy Thành ra tay với hắn quá tàn độc, khiến cho hắn không có cách nào chịu nổi, hắn không nhìn thấy Hoàng Duy Thành tàn phế, hắn sẽ không nuốt trôi cực tức này, nỗi ám ảnh ngày hôm đó của hắn cũng sẽ không biến mất.
"Mẹ nó, đúng là thằng điên, ban đầu chỉ nói đùa với mày là g·iết nó, mày tưởng bọn tao dám g·iết người thật hả? Mẹ kiếp!"
"Đi, thời gian không còn sớm, ở lại bị người khác nhìn thấy liền không xong!"
Hai tên d·u c·ôn lúc này quyết định dừng tay, bọn hắn cũng không phải người ngu, đến giờ tiểu thương trở về, đến lúc đó bọn hắn có mười cái mạng cũng không thoát khỏi tay đám tiểu thương ở Chợ Bình Tây này.
Đừng nhìn đám tiểu thương ở Chợ Bình Tây này bình dân mà dễ bắt nạt, bọn chúng đều không phải là người bình thường, nếu thật sự ra tay chưa chắc hai người bọn hắn có thể địch lại.
Hoàng Duy Thành ở trong bao bố đầu óc ong ong, cũng may hắn dùng tay để đỡ đòn, cho nên đầu không có tổn thương bao nhiêu, nhưng cảm giác đau nhức vẫn là truyền đến đại não của hắn.
Hai tay của hắn giờ phút này như là muốn rã rời ra thành từng mảnh, hắn cảm nhận được hai tay của mình vẫn chưa có gãy xương, nhưng chỉ cần đánh thêm một chút nữa thôi, chắc chắn hai tay của hắn liền sẽ tàn phế.
Nhưng bây giờ đám người Trần Hùng đã dừng lại, hắn cũng đã nghe rõ được những lời chửi rủa của Trần Hùng cùng hai tên d·u c·ôn ở bên ngoài nói chuyện.
Trần Hùng mày được lắm, thật sự muốn hạ thủ, thật sự muốn đem tao g·iết c·hết, g·iết không được thì đánh cho tàn phế, mối thù ngày hôm nay hắn sẽ không bao giờ quên, hắn sẽ trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần.
Lần trước có lẽ hắn đã quá nhân từ với Trần Hùng rồi, mấy cái móng tay, móng chân, một hai cái răng vẫn là chưa đủ, lần sau hắn chắc chắn sẽ khiến cho Trần Hùng tàn phế.
Còn hai tên d·u c·ôn kia hắn sẽ nhớ kỹ giọng nói của bọn chúng, mối thù ngày hôm nay Hoàng Duy Thành sẽ không bao giờ quên, đợi hắn tìm cơ hội, chắc chắn sẽ dạy cho bọn chúng một bài học.
"Má nó!" Trần Hùng tức giận gầm lên một tiếng, nhưng hết cách hắn đành phải cùng với hai tên d·u c·ôn rời đi, nếu như nán lại ở nơi này thêm một chút nữa, nếu để cho Hoàng Duy Thành bình tĩnh trở lại, chắc chắn Hoàng Duy Thành sẽ tháo hắn thành tám khúc.
Chỉ là bọn hắn còn chưa kịp bước được mấy bước, xung quanh bọn hắn liền bị bốn năm người chặn lại, đám người này đều mang theo gậy gộc cùng mã tấu, tựa như muốn đến c·hém n·gười.
"Anh Thiện..." Trần Hùng nhìn người dẫn đầu mỉm cười nhẹ nhàng gọi.
"Ai là anh Thiện của mày? Mày có biết nơi này là đâu hay không mà dám h·ành h·ung người giữa đường? Mày muốn c·hết? Muốn động vào địa bàn của anh năm?" Nguyễn Thiện khuôn mặt không vui nhìn Trần Hùng giận dữ mắng.
"Anh Thiện, em chỉ dạy cho thằng chó này một bài học mà thôi, không có dám đắc tội với anh năm!" Trần Hùng lại mỉm cười vui vẻ, thậm chí là nén nhịn v·ết t·hương nhét cho Nguyễn Thiện một bao thuốc lá.
"Haha! Haha! Trần Hùng mày nghĩ một bao thuốc lá là hối lộ được tao hay sao? Mày có ý định gì? Chẳng lẽ mày nghe lệnh của Bảy Lựu Đạn đến đây phá Chợ Bình Tây của anh Lý hả?" Nguyện Thiện không nhanh không chậm nói.
Trần Hùng giờ phút này cả cái lưng ướt đẫm mồ hôi hột, nhắc đến anh Lý hắn liền biết nhắc đến người nào.
Lý Đại Ca cùng Bảy Lựu Đạn đã tranh giành địa bàn mấy năm không dứt, đao kiếm không ngừng cọ xát mấy năm liền, hắn đi theo Năm Mặt Thẹo là tưởng rằng Năm Mặt Thẹo đã đầu quân cho Bảy Lựu Đạn.
Nhưng không ngờ hắn lại bị người ta lợi dụng, bị người ta làm một quân cờ kích nổ c·hiến t·ranh, lần này hắn xong đời rồi, không những đắc tội với Lý Đại Ca, thậm chí còn khiến cho Lý Đại Ca có một cái cớ t·ấn c·ông Bảy Lựu Đạn, đến lúc đó hắn có mười cái mạng chó cũng không sống được.
"Anh Thiện... không biết... không biết ngày hôm nay anh Thiện có thể niệm tình trước kia chúng ta từng cùng nhau..." Trần Hùng nịnh nọt, nhưng còn chưa nói xong liền đã bị Nguyễn Thiện quát lớn.
"Mẹ kiếp nhà mày, tao với mày có quen biết hả thằng chó... ngày hôm nay tha cho mày, nếu lần sau còn xuất hiện ở Chợ Bình Tây, không cần anh năm ra tay, tao sẽ tự mình chặt xuống cái tay của mày!" Nguyễn Thiện vừa mắng vừa đuổi người.
"Cảm ơn anh Thiện... cảm ơn anh Thiện!" Trần Hùng tươi cười cúi đầu, ba chân bốn cẳng ngay lập tức bỏ chạy.
Hai tên d·u c·ôn thấy như vậy cũng bỏ chạy theo phía sau Trần Hùng, bọn hắn tuy rằng là d·u c·ôn du đảng không sợ trời không sợ đất, nhưng bọn chúng sợ nhất là mấy tay giang hồ máu mặt, nói g·iết liền g·iết, nói chém liền chém.
"Thiện mày cho bọn nó đi như vậy có ổn hay không?"
"Mày yên tâm, chúng ta mà ra tay với nó mới là không ổn!"
"Cũng đúng, Trần Hùng phải còn lành lặng trở về chỗ của Bảy Lựu Đạn, nếu không lý do t·ấn c·ông liền không còn!"
Đám giang hồ không ngừng cùng nhau bàn tán, lúc này mới có người chạy tới chỗ của Hoàng Duy Thành kéo cái bao bố ra khỏi đầu của hắn.
Hoàng Duy Thành biết là có người đến cứu mình, nhưng hắn biết cứu hắn chỉ là cái cớ mà thôi, chung quy lại hắn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong kế hoạch của đám giang hồ này.
"Cảm ơn anh Thiện đã ra tay cứu giúp!" Hoàng Duy Thành biết bản thân bị Trần Hùng nhắm tới là do đám người này dở trò, nhưng hắn vẫn phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn mới có thể sống, mới có thể phát triển, đợi hắn có đủ tiền tài, danh vọng, quyền lực, hắn sẽ quay lại đem đám giang hồ chuột nhắt này tiêu diệt sạch sẽ.
"Mày đã đóng tiền bảo kê, bảo vệ mày là chức trách của bọn tao, không cần phải cảm ơn!" Nguyễn Thiện giọng nói lạnh lùng vang lên, hắn đối với Hoàng Duy Thành không có quá quen thuộc, đối với hắn mà nói Hoàng Duy Thành đơn giản chỉ là một tiểu thương nhỏ mà thôi.
"Cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn!" Hoàng Duy Thành từ trong túi móc ra 15 ngàn đồng đưa cho Nguyễn Thiện, hắn biết thế đạo này khó sống, cho nên lấy được thiện cảm liền phải lấy.
"Mày đúng là thức thời. Lần sau nhớ đóng đủ tiền bảo kê là được!" Nguyễn Thiện cầm lấy 15 ngàn đồng rời đi, cho dù đây chỉ là số tiền nhỏ, đủ ăn một bữa cơm, nhưng chất béo đưa đến cửa tất nhiên phải thu.
Đám người Nguyễn Thiện rời đi, Hoàng Duy Thành nụ cười trên môi cũng liền biến mất, ánh mắt của hắn giờ phút này trở nên lạnh lùng, lần này hắn đã nhận được một bài học nhớ đời, không đủ quyền lực không nên cậy mạnh.
0