0
Hoàng Duy Thành một đường chạy đến chỗ lò mổ heo của chú Hai Liên, thu mua thịt theo cùng mỡ heo sau đó nhanh chóng về nhà, rồi lại nhanh chóng xử lý đống thịt heo cùng mỡ heo ở trước mặt.
Chỉ là giờ phút này đầu cùng hai tay của hắn đột nhiên đau đớn đến cực độ, v·ết t·hương b·ị t·hương ở đầu ngày hôm trước còn chưa khỏi, ngày hôm nay b·ị đ·ánh thêm một trận, có lẽ v·ết t·hương đã bị rách ra, di chứng lại bắt đầu tái phát.
"Mẹ nó, v·ết t·hương cũ lại tái phát, thật sự khó chịu!" Hoàng Duy Thành bất tri bất giác ngã xuống mặt đất, khuôn mặt đỏ chót tái mét, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, cảm giác như bị thiêu đốt cả người.
Vết thương tái phát, khiến cho hắn bị sốt rất nặng, vừa rồi không cảm thấy bị gì, nhưng gian nắng đạp xe về nhà hắn liền cảm nhận được thân thể không ổn.
"Cố gắng chịu đựng!" Hoàng Duy Thành cố gắng lếch cái thân thể mệt mỏi của mình chạy ra bên ngoài cửa, lếch đến chiếc xe đạp của mình leo lên, cố gắng đạp xe đến trạm xá.
Nhưng trạm xá cách nhà của hắn quá xa, cho nên hết cách hắn đành cắn răng chạy đến bệnh viện ở gần nhất.
"Ở đây có bệnh nhân, mau mang vào bên trong!" Một y tá nhìn thấy Hoàng Duy Thành ngã ở dưới mặt đất, cho nên ngay lập tức gọi người.
Ở thời đại này y tá, bác sĩ bảy tám phần đều là Quân Y, nhìn thấy người dân ngất xỉu liền ngay lập tức chữa trị, mặc cho bệnh nhân có tiền hay không có tiền.
Trong khi đó Năm Mặt Thẹo cũng mang theo một cái vali tiền chạy đến bệnh viện, ngay lập tức chạy đi đến chỗ của bác sĩ điều trị cho em gái của hắn.
"Bác Sĩ tôi có tiền rồi, đã chuẩn bị đủ năm triệu, bao giờ có thể phẫu thuật cho em gái của tôi!" Năm Mặt Thẹo hớt ha hớt hả nói.
"Anh là người nhà của bệnh nhân Trương Huệ Lan?" Bác Sĩ nhìn Năm Mặt Thẹo có chút dữ tợn, người này không phải là người dân bình thường, bảy tám phần là người trong giang hồ.
Thân là bác sĩ hằng ngày gặp rất nhiều giang hồ chạy vào bệnh viện điều trị, nhìn một cái hắn liền nhận ra Năm Mặt Thẹo là loại người như thế nào.
"Đúng vậy, tôi là anh trai của Trương Huệ Lan, Trương Tuấn Minh, bác sĩ anh mau cứu lấy em gái của tôi!" Năm Mặt Thẹo quỳ xuống khẩn cầu.
Hắn biết loại người như hắn bình thường rất bị các bác sĩ, y tá ở bệnh viện căm ghét, thậm chí là bỏ mặt sống c·hết không quan tâm, cho nên hắn không để ý đến tôn nghiêm, mặt mũi của mình mà quỳ xuống cầu xin bác sĩ, chỉ cần phẫu thuật cho em gái của hắn, hắn có thể làm hết thảy tất cả mọi thứ.
"Người nhà bệnh nhân yên tâm, tôi không quan tâm thân phận của anh là cái gì, anh nếu đã mang đủ tiền phẫu thuật, chiều ngày hôm nay tôi sẽ bắt đầu phẫu thuật cho em gái của anh!" Bác sĩ nói xong, ánh mắt liếc nhìn về phía y tá, sau đó rời đi.
Cô y tá ở bên cạnh cũng hiểu ý, ngay lập tức cầm lấy số tiền trên tay của Năm Mặt Thẹo sau đó mở miệng nói.
"Người nhà bệnh nhân, đi theo tôi đóng tiền viện phí cho bệnh nhân!"
"Được, được!" Năm Mặt Thẹo mỉm cười, nhanh chóng đứng dậy, trong mắt của hắn hiện lên dáng vẻ tươi sáng thoải mái không thôi, cuối cùng thì hắn cũng cứu được em gái của hắn.
Trong khi đó Hoàng Duy Thành cũng đã được bác sĩ truyền nước biển, giờ phút này cũng tỉnh lại.
"Cậu cũng hay thật, v·ết t·hương mới khâu trên đầu không được bao lâu lại đi đánh nhau!" Bác sĩ ở bên cạnh lắc đầu nhìn Hoàng Duy Thành nói.
"Bác sĩ hiểu lầm rồi, tôi bị người khác h·ành h·ung, làm tiểu thương ở Chợ Bình Tây không dễ dàng!" Hoàng Duy Thành thở dài một hơi nói.
"Vết thương của cậu không nặng, tôi đã cho y tá khâu lại v·ết t·hương trên đầu cậu rồi, cầm lấy đơn thuốc này đi đóng tiền viện phí, người ta sẽ phát thuốc cho cậu!" Bác sĩ dặn dò.
"Cảm ơn bác sĩ!"
"Không cần cảm ơn, cứu người là thiên chức của bác sĩ!"
Hoàng Duy Thành nắm lại giường bệnh thêm một lúc, truyền hết bịch nước biển sau đó mới đứng dậy rời đi, hắn giờ phút muốn đi đóng tiền viện phí, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, bây giờ đã không còn sớm, cũng nên đi về nhanh chóng bày hàng.
Hoàng Duy Thành rời khỏi giường bệnh, đi đóng tiền viện phí, thì đúng lúc này hắn đi ngang qua khu vực chờ đóng tiền phẫu thuật, ánh mắt của hắn nhìn thấy một hình dáng quen thuộc ở đó, ánh mắt của người này đang không ngừng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vừa mới được đẩy vào bên trong phòng phẫu thuật.
"Năm Mặt Thẹo? Hắn làm sao lại ở đây?" Hoàng Duy Thành có chút tò mò, nhưng cũng không muốn quấy rầy Năm Mặt Thẹo.
"Hoàng Duy Thành là mày có đúng không? Vào đây?" Năm Mặt Thẹo khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Duy Thành gọi.
Hoàng Duy Thành giật mình, hắn không ngờ rằng chỉ đi ngang qua, liếc nhìn trộm một cái lại bị Năm Mặt Thẹo nhìn thấy, lần này có lẽ lại xong đời rồi.
"Chào anh Năm!"
"Mày làm cái gì ở đây?"
"Anh năm em vừa rồi bị Trần Hùng úp sọt, b·ị t·hương có chút nặng, cho nên đến bệnh viện, băng bó cái đầu!" Hoàng Duy Thành tươi cười nói.
Năm Mặt Thẹo nhìn Hoàng Duy Thành một lúc lâu, hắn giờ phút này có chút suy nghĩ gì đó ở trong đầu, hắn nghĩ tới bản thân hắn mấy ngày nữa liền phải đi đến chỗ nguy hiểm.
Hắn sợ sau khi em gái phẫu thuật thành công lại không có người ở bên cạnh chăm sóc, hắn giờ phút này trên người vẫn còn một ít tiền, hắn muốn thuê người chăm sóc cho em gái của hắn, nhưng hắn thân là một tay giang hồ, thuê người cũng không ai dám nhận, bây giờ hắn gặp được Hoàng Duy Thành liền nghĩ ra một cái biện pháp.
"Hoàng Duy Thành mày giúp tao một việc, tao cho mày ba trăm ngàn!" Năm Mặt Thẹo lạnh lùng nói.
"Anh Năm, em là người lương thiện, em không làm mấy chuyện phạm pháp!" Hoàng Duy Thành ở bên ngoài cười nói vui vẻ, nhẹ nhàng từ chối, nhưng ở trong lòng lại có chút sợ hãi, sợ rằng Năm Mặt Thẹo ép buộc hắn làm chuyện phạm pháp.
"Ai bắt mày làm chuyện biện pháp, mấy ngày tới tao có chuyện quan trọng phải rời đi, em gái tao phẫu thuật thành công sợ không có người chăm sóc, cho nên muốn thuê mày chăm sóc cho em gái của tao một thời gian!" Năm Mặt Thẹo không nhanh không chậm nói.
"Anh Năm muốn nhờ em chăm sóc cho em gái của anh Năm?" Hoàng Duy Thành hỏi.
"Đúng vậy, tao thấy mày là người thật thà, cho nên mới nhờ mày giúp, tao cũng không để mày chịu thiệt, cầm lấy ba trăm ngàn thay tao chăm sóc em gái của tao, đợi khi tao trở về, tao lại cho mày thêm hai trăm ngàn!" Năm Mặt Thẹo nhìn Hoàng Duy thành nói.
Hoàng Duy Thành muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt hình viên đạn của Năm Mặt Thẹo, Hoàng Duy Thành có chút không biết phải trả lời làm sao cho đúng, hắn giờ phút này chỉ muốn chuồng lẹ khỏi nơi này, nếu còn ở lại sợ rằng sẽ tự rước họa vào thân.
"Anh Năm, em sợ là không giúp anh Năm được!"
"Mẹ mày, tao đã tự mình nhờ vả mà mày còn dám tư chối? Mày không muốn tiếp tục làm ăn ở Chợ Bình Tây nữa hả?" Năm Mặt Thẹo uy h·iếp.
"Em nhận, em nhận!" Hoàng Duy Thành ngay lập tức đáp ứng, hắn không muốn đồng ý nhưng cũng phải đồng ý, nếu không cuộc sống của hắn sau này sẽ không được yên ổn.
"Tốt, bảy ngày sau đến chăm sóc em gái của tao, mày không đến thì đừng trách tao vô tình!" Năm Mặt Thẹo thả cái áo Hoàng Duy Thành ra, thả Hoàng Duy Thành rời đi.
Hoàng Duy Thành được thả ra, ngay lập tức bỏ chạy đi đóng tiền viện phí, quả nhiên là thứ sáu ngày mười ba, đi ra ngoài đường thật xúi quẫy.