Ban đêm, tại bệnh viện, Hoàng Duy Thành đi ra ngoài mua cho Trương Huệ Lan bữa tối, vừa bước ra khỏi bệnh viện hắn liền nhìn thấy có mấy người đã đứng ở trước cổng bệnh viện từ trước.
"Đám người này không phải lần trước đi cùng Năm Mặt Thẹo sao? Chẳng lẽ bọn chúng nhắm đến mình? Cũng không đúng!" Hoàng Duy Thành suy nghĩ một chút, lúc này hắn liền nhận ra được vấn đề.
Đám người đang đợi ở bên ngoài không phải là đang nhắm vào hắn, mà là đang nhắm vào Trương Huệ Lan, nhắm vào em gái của của Năm Mặt Thẹo.
"Mẹ kiếp, biết là sẽ không có chuyện gì tốt lành mà!" Hoàng Duy Thành không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng Trương Huệ Lan là người vô tội, hắn không muốn cô vì Năm Mặt Thẹo mà xảy ra chuyện.
Hoàng Duy Thành ngay lập tức quay đầu chạy vào bên trong bệnh viện, giờ phút này chạy ra bên ngoài chắc chắn sẽ bị đám người kia chặn lại, thậm chí còn khiến cho Trương Huệ Lan nguy hiểm đến tính mạng.
Nguyện Thiện ở bên ngoài nhìn thấy Hoàng Duy Thành quay đầu trở về bên trong bệnh viện, hắn liền biết Hoàng Duy Thành đã nhận ra ý đồ của bọn hắn, không ngờ chỉ là một tên thất học bán thịt heo lại thông minh như vậy.
"Anh Thiện chúng ta xông vào không phải là được rồi sao? Đứng ở bên ngoài đợi biết đến bao giờ!" Một tên đàn em lên tiếng hỏi.
"Mày điên hả? Đám Quân Y ở bên trong toàn có súng, nhây nhớt liền b·ị b·ắn như chơi, cho nên đứng ở bên ngoài đợi là được rồi!" Nguyễn Thiện cốc đầu thằng đàn em ngu ngốc của mình một cái.
Lúc này từ xa một tên đàn em khác chạy xe máy đến bẩm báo với Nguyễn Thiện chuyện ở đường Hải Thượng Lãng Ông.
"Anh Thiện, hàng đã b·ị c·ướp như dự định, Năm Mặt Theo hình như chạy thoát rồi!"
"Tốt, chúng mày trở về bẩm báo chuyện này cho đại ca, gọi người đi tìm Bảy Lựu Đạn tính sổ!" Nguyễn Thiện ra lệnh.
"Anh Thiện không phải Bảy Lựu Đạn ra tay c·ướp hàng, người c·ướp hàng là Long Trọc!"
"Mẹ mày, đúng là mấy thằng ngu không biết con mẹ gì, tao nói về thông báo cho đại ca, đại ca sẽ tự biết làm như thế nào, bọn mày không cần quan tâm, chỉ cần nghe theo tao là được rồi!" Nguyễn Thiện có chút tức điên, hắn không hiểu tại sao hắn lại nuôi được đám đàn em ngu đần như thế này.
Đám đàn em của Nguyễn Thiện cúi đầu, bọn hắn biết bọn hắn ngu ngốc, bọn hắn mà thông mình cũng chẳng phải đi làm giang hồ, cũng không muốn đi làm đám du đảng du thực, bọn hắn chỉ có liều mạng mới có cơm ăn, nhưng bị xem thường bọn hắn cũng không thích chút nào, chỉ là vì miếng cơm manh áo, bọn hắn chỉ có thể biến thành một con chó ngoan của đám người Nguyễn Thiện cùng Lý Đại Ca mà thôi.
Hoàng Duy Thành chạy vào bên trong căn tin của bệnh viện, hắn biết đồ ăn ở căn tin bệnh viện không ngon, nhưng vì an toàn hắn chỉ có thể mua thức ăn ở nơi này, không đi ra ngoài được.
Trở về phòng bệnh, đem cháo để đến trước mặt của Trương Huệ Lan, nhưng ánh mắt của hắn lúc nào cũng nhìn ra bên ngoài cửa, khiến cho Trương Huệ Lan nhìn thấy hết tất cả, cô biết có chuyện không được tốt đã xảy ra.
"Anh Thành có chuyện gì sao?"
"Không có gì đâu Huệ Lan, em ăn tối đi!" Hoàng Duy Thành tuy rằng chỉ mới tiếp xúc với Trương Huệ Lan có một ngày, nhưng hắn cảm thấy Trương Huệ Lan so với những người mà hắn từng tiếp xúc tốt hơn rất nhiều, có lẽ từng đối mặt với c·ái c·hết, cho nên những lời nói của cô đều rất thật lòng.
"Anh Thành đừng có giấu em, em nhìn ánh mắt của anh liền nhận ra có chuyện không được tốt!" Trương Huệ Lan nhìn một cái liền biết, ánh mắt này anh trai của cô từng thể hiện ra rất nhiều lần, cô rất quen thuộc.
"Huệ Lan đám đàn em của anh trai của em tới rồi, có lẽ bọn nó muốn bắt em đi!" Hoàng Duy Thành không nhanh không chậm nói, trong ánh mắt của hắn cực kỳ lo lắng, Trương Huệ Lan mới phẫu thuật xong, bây giờ nếu như b·ị b·ắt đi, tỉ lệ t·ử v·ong chắc chắn rất cao.
"Em ở trong bệnh viện đám người đó chắc chắn sẽ không dám động đến em. Em khiến cho anh gặp phiền phức rồi!" Trương Huệ Lan biết là bản thân cô đã liên lụy đến Hoàng Duy Thành, có lẽ vì cô mà Hoàng Duy Thành mới bị người ta để mắt đến.
"Không phải lỗi của em, em ăn tối đi, anh ra ngoài một chút!" Hoàng Duy Thành đi ra khỏi phòng bệnh, hắn một đường chạy tới chỗ của Bác Sĩ đã làm phẫu thuật cho Trương Huệ Lan.
Bác Sĩ cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Hoàng Duy Thành đến tìm mình, hắn biết Hoàng Duy Thành làm nghề gì, hắn cũng đã từng nghe vợ của hắn nhắc đến Hoàng Duy Thành, là một tên bán thịt heo ở Chợ Bình Tây, bán tóp mỡ ăn rất được, hắn đã từng thử qua.
"Cậu đến tìm tôi chắc chắn có chuyện cần nhờ có đúng hay không?" Bác Sĩ nhìn nhận vấn đề rất nhanh, hắn ngay lập tức mở miệng hỏi.
"Bác Sĩ anh cũng biết Trương Huệ Lan là em gái của Năm Mặt Thẹo, anh cũng biết Năm Mặt Thẹo không phải là người tốt lành gì. Nhưng Huệ Lan là người vô tội, tôi hi vọng anh có thể bảo vệ Huệ Lan khỏi đám giang hồ ở ngoài kia!" Hoàng Duy Thành nói.
"Chỉ như vậy thôi sao?"
"Đúng vậy, chỉ như vậy thôi, tôi chỉ là một tiểu thương bình thường, không thể bảo vệ được Huệ Lan, nhưng anh thân là Quân Y, trên người có Quân Hàm của Quân Đội, chắc chắn đám người kia không dám động vào, cho nên chuyện này chỉ có thể nhờ anh mà thôi!" Hoàng Duy Thành từ trong túi quần móc ra ba trăm ngàn mà Năm Mặt Thẹo đã đưa cho hắn, hắn cũng không ngần ngại giao cho vị Bác Sĩ ở trước mặt.
"Không cần, cậu giữ lấy số tiền này đi, bảo vệ bệnh nhân là thiên chức của Bác Sĩ như tôi, nếu như bọn chúng dám làm bậy, tôi cũng không ngại cho bọn chúng biết như thế nào là người trong q·uân đ·ội!" Bác Sĩ mỉm cười đáp lời.
"Cảm ơn Bác Sĩ!"
"Cậu cũng nên cẩn thận, làm người cho lương thiện, đừng dính vào vũng nước đục này!"
"Đã muộn rồi, không còn lựa chọn nào khác!" Hoàng Duy Thành thở dài một hơi đứng dậy, hắn cũng không có cầm lấy tiền của Năm Mặt Thẹo đưa cho hắn, hắn để tiền lại cho vị Bác Sĩ sau đó rời đi.
Hoàng Duy Thành rời đi, hắn không có nán lại bệnh viện thêm một chút nào nữa, hắn muốn trở về nhà của mình, mặc cho đã bị đám người Nguyễn Thiện chú ý đến, hắn không thể cả đời trốn ở bệnh viện được, chỉ có như vậy hắn mới có thể an toàn.
Hoàng Duy Thành đi ra khỏi bệnh viện, ngay lập tức bốn thanh niên xuất hiện ở trước mặt hắn, chặn đường của hắn.
"Mày ở bệnh viện làm cái gì?" Nguyễn Thiện cũng không có xác định Hoàng Duy Thành là người mà Năm Mặt Thẹo gửi gắm em gái, hắn chỉ muốn biết Hoàng Duy Thành đi bệnh viện làm cái gì mà thôi.
"Anh không nhìn thấy sao? Đi băng cái đầu, hôm trước bị đám Trần Hùng đánh, hôm nay còn chưa khỏi!" Hoàng Duy Thành ngay lập tức mở miệng nói, trước khi rời khỏi bệnh viện hắn cũng đã đi băng đầu của mình cho mới, chỉ có làm như vậy mới không bị nghi ngờ.
"Mày có từng gặp Năm Mặt Thẹo ở bệnh viện?"
"Không có, anh Năm gặp chuyện gì đi bệnh viện sao?"
"Được rồi, hết việc của mày rồi, biến!" Nguyễn Thuận hỏi xong, ngay lập tức đuổi người.
Hoàng Duy Thành ngay lập tức bỏ chạy, hắn không phải người ngu, bây giờ không chạy nhanh về nhà, chắc chắn sẽ gặp phiền phức. Trương Huệ Lan đã có Bác Sĩ lo liệu, hắn giờ phút này cũng xem như thoát khỏi sự hiềm nghi liên quan đến Năm Mặt Thẹo.
"Bọn mày theo dõi nó cho tao, chỉ cần nó gặp mặt Năm Mặt Thẹo liền xử!"
"Vâng! Đại ca!"
Nguyễn Thiện cũng không có tin tưởng lời của Hoàng Duy Thành nói, cho nên liền cho người theo dõi Hoàng Duy Thành, dù sao cẩn thận một chút cũng là tốt hơn.
Năm Mặt Thẹo từ xa nhìn thấy cảnh này, hắn có chút nhíu mày, hắn muốn vào gặp em gái của hắn, nhưng có lẽ là không được rồi, đám người Nguyễn Thiện rốt cuộc đang muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn dùng em gái của hắn để ép hắn sao?
Năm Mặt Thẹo ngay lập tức rời khỏi bệnh viện, hắn lẳng lặn trốn đi, hắn muốn đi tìm Hoàng Duy Thành, chỉ có tìm Hoàng Duy Thành mới có thể biết được tình hình của em gái của hắn.
0