0
Hoàng Duy Thành không có quan tâm đến những lơi chửi bới đó của Trần Hùng, hắn là hắn của hiện tại chứ không phải là nguyên chủ mà mềm lòng dễ b·ị b·ắt nạt, cho nên ngày hôm nay hắn phải dạy cho Trần Hùng một bài học, để cho Trần Hùng biết ở trên thế giới này có những người nên động vào, có những người không nên động vào.
"Anh Thành ơi tha cho em... tha cho em... em biết sai rồi... em biết sai rồi!" Trần Hùng từ chửi rủa biến thành năn nỉ, hắn nhìn thấy trong mắt của Hoàng Duy Thành cảm giác ớn lạnh, nhìn thấy cảm giác của một con thú dữ, hắn cảm nhận được Hoàng Duy Thành hôm nay muốn xử lý hắn.
Hoàng Duy Thành vẫn im lặng không có trả lời, hắn bỏ lại sạp bán thịt heo của mình một đường kéo Trần Hùng đến con hẻm quen thuộc, nơi này chính là nơi đám người Trần Hùng cùng Năm Mặt Thẹo đập một búa vào đầu của nguyên chủ, khiến cho nguyên chủ m·ất m·ạng.
Giờ này đã mười một mười hai giờ trưa, là thời gian mà công nhân, người lao động tay chân tan làm nghỉ trưa, buổi trưa ở sài gòn nắng nóng cực độ, người nào người nấy đều tìm chỗ mà ngủ một giấc cũng không có ai chạy ra bên ngoài giữa trưa nắng hóng chuyện làm cái gì.
Cho nên giờ này rất vắng người, lại thêm khu vực này bình thường rất ít người qua lại, cho nên xử lý Trần Hùng ở đây rất là thích hợp, hắn cũng không phải là người tàn nhẫn, hắn không muốn g·iết người, hắn biết g·iết người là phạm pháp, nhưng hắn có vô vàng cách t·rừng t·rị Trần Hùng, khiến cho Trần Hùng cả đời này sẽ không bao giờ quên.
"Anh Thành... anh Thành, tha cho em... em sai rồi... em không nên... không nên quậy phá sạp hàng của anh... không nên chạy theo Năm Mặt Thẹo làm khó dễ anh Thành... Anh Thành em sai rồi... tha cho em!" Trần Hùng sợ hãi cầu xin, nói ra những lời vô cùng đáng thương, nếu như là một tiểu thương bình thường ở bên trong Chợ Bình Tây, chắc chắn sẽ mềm lòng mà dừng tay, nhưng Trần Hùng sai rồi, hắn đã động nhầm người rồi.
"Mẹ mày, hôm đó không phải mày đánh rất hăng sao? Hôm nay tao sẽ khiến cho mày cảm thấy như thế nào là đau đớn, như thế nào là địa ngục!" Hoàng Duy Thành lời nói vừa ra, ngay lập tức từ trong túi quần rút ra một cây kìm.
Nhìn thấy cây kìm trong tay Hoàng Duy Thành, Trần Hùng ngay lập tức hoảng sợ, hắn không biết Hoàng Duy Thành muốn làm cái gì, hắn cảm nhận được Hoàng Duy Thành lúc này rất là đáng sợ, so với đám giang hồ bình thường ở bên trong Chợ Bình Tây còn đáng sợ hơn rất nhiều.
"Ahhh... Ahh... Anh Thành.... tha cho em... đừng mà... anh Thành.... Ahhh!" Trần Hùng hét lớn, hắn cảm nhận được móng chân của mình bị Hoàng Duy Thành dùng cây kìm kéo ra, khiến cho ngón chân cái của hắn máu me be bét, cảm giác đau đớn này còn đau hơn ngàn vạn cú đấm đánh lên thân thể của hắn.
"Mày cũng biết đau hả thằng chó? Tối hôm đó mày đánh tao rất hăng có đúng hay không? Mày cảm thấy ngày hôm nay tao sẽ tha cho mày được sao?" Hoàng Duy Thành cười lớn, kiếp trước hắn từng là luật sư, mấy trò rút móng chân, rút móng tay, bẻ răng này hắn thường xuyên làm.
Hắn tuy rằng từng là luật sư, làm nhiều việc tốt, đòi lại công lý cho không biết bao nhiêu người, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn là người lương thiện, kiếp trước hắn cũng từng t·ra t·ấn những kẻ có tội ác tày trời không ít lần, cho nên hắn rất có kinh nghiệm, rút một hai cái móng chân, móng tay, chắc chắn sẽ không c·hết được.
Thời đại này tuy rằng đã cải cách, đã phát triển kinh tế, nhưng những vụ việc đánh nhau, ẩ·u đ·ả ở những nơi như Chợ Bình Tây chắc chắn cảnh sát sẽ không chú ý đến, nếu có chú ý đến cũng chỉ phạt cảnh cáo một chút mà thôi.
Cho dù có bị phạt hắn cũng chấp nhận, ngày hôm nay hắn muốn dạy cho thằng chó Trần Hùng này một bài học, khiến cho Trần Hùng nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, sau này không dám lượng lờ trước mặt của hắn nữa.
"Anh Thành... em sai rồi... em sai rồi... Anh Thành... Ahhh... đừng mà... Ahhh!" Trần Hùng hét lên, hắn cảm nhận được móng chân ngón cái của bàn chân phải của hắn lại bị rút ra ngoài thêm một lần nữa.
Hoàng Duy Thành thật ác độc, ác độc hơn Năm Mặt Thẹo trăm ngàn lần, thà đánh lên đầu, đánh lên mặt của hắn, hắn tất cả đều sẽ chịu đựng, nhưng cảm giác bị rút đi hai cái móng chân ở ngón chân cái thật sự quá đau, quá sức chịu đựng của hắn, hắn không chịu nổi.
"Sai sao? Loại người như mày mà cũng biết sai sao? Mày bình thường không phải thích ức h·iếp người khác sao? Để hôm nay tao cho mày cảm nhận được cái cảm giác, mày bị người ta ức h·iếp!" Hoàng Duy Thành không có dừng lại, hắn lần này liên tiếp rút ra hai cái móng tay cái của Trần Hùng, khiến cho Trần Hùng hét thảm lên vì đau đớn.
Trần Hùng chịu không nổi nữa muốn ngất đi ngay lập tức, nhưng Hoàng Duy Thành làm sao có thể để cho Trần Hùng ngất đi, hắn chỉ cần dọa một câu, Trần Hùng liền sợ hãi.
"Anh Thành tha cho em... đừng cắt lỗ tai của em... xin anh Thành... cầu xin anh Thành!" Trần Hùng sợ đến tè ra cả quần, rút móng tay, móng chân có thể đau đớn đến cực độ, nhưng chung quy móng chân, móng tay có thể mọc lại được, còn lỗ tai một khi bị cắt đi rồi thì cả đời này cũng sẽ không mọc lại được, hắn thà bị rút móng chân, móng tay còn hơn là bị cắt lỗ tai.
Trần Hùng lúc này cảm thấy đau đớn không thôi, hắn lúc này nhớ lại cảnh tưởng những người bị hắn đ·ánh đ·ập, bọn họ lúc đó cũng cầu xin tha thứ giống như hắn lúc này, lúc đó hắn còn cảm thấy hả hê, vui sướng, nhưng bây giờ đến lượt bản thân mình bị người khác t·ra t·ấn, hắn mới biết cảm giác đau đớn mà những người kia chịu đựng là như thế nào.
"Mẹ mày, câm mồm cho tao!" Hoàng Duy Thành nhìn thấy Trần Hùng đái trong quần như vậy cảm thấy có chút buồn cười, hắn cũng không muốn vẽ vời cho thêm chuyện nữa, đem cái kìm mạnh bạo bẻ hai cái răng của Trần Hùng, đem Trần Hùng đập cho một trận sau đó rời đi.
Trần Hùng không chịu nổi đau đớn mà ngất đi, hắn cuối cùng cũng đã hiểu được cảm giác của những người mà bị hắn bắt nạt rồi, hắn cuối cùng cũng biết có một số người bình thường thì hiền lạnh, nhưng một khi nổi điên lên, thì không ai cản nổi.
Hoàng Duy Thành không có quan tâm đến sống c·hết của Trần Hùng, lần này hắn nổi điên như vậy đúng là có chút ngu ngốc, không ngờ bản thân hắn một khi nổi giận lên lại đánh sợ đến mức này.
Trần Hùng b·ị t·hương thì không sao, nhưng nếu Trần Hùng mà c·hết ở chỗ này hắn chắc chắn sẽ không thoát được tội của mình, đến lúc đó bản thân sẽ trả giá cho những hành động mà bản thân đã làm, hắn đúng là điên mà, lại làm ra chuyện ngu ngốc đến mức này.
Hoàng Duy Thành hết cách đành phải quay lại, đem Trần Hùng cõng trên lưng đưa đến trạm xá, nhưng mà cũng chỉ là đưa đến trước cửa trạm xá mà thôi, còn lại mọi chuyện để cho những người khác lo liệu, hắn cũng không muốn để cho những bác sĩ cùng y tá ở trạm xá biết hắn là người ra tay t·ra t·ấn Trần Hùng.
Hoàng Duy Thành trở lại Chợ Bình Tây, trở về sạp hàng của mình, hôm nay đánh cho Trần Hùng một trận rất là sảng khoái, ngày hôm nay hắn cũng xem như là trả thù được cho nguyên chủ. Đợi một thời gian nữa hắn có đủ tiền, đủ quyền lực, đám người Năm Mặt Thẹo hắn cũng sẽ không bỏ qua, thù mới hận cũ hắn sẽ trả lại hết luôn một lần.