Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Trở Về Hogwarts
Unknown
Chương 4: Trò chuyện
HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS
Hiệu trưởng: Albus Dumbledore
(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)
Kính gửi cậu Mike Smith.
Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng cậu đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.
Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 7.
Kính thư,
Giáo sư McGonagall
Phó hiệu trưởng.
McGonagall.
“Cho một phần bánh kẹp.” Vị khách nữ với trang phục kỳ lạ đưa ra yêu cầu với người bán hàng. Người bán bánh liếc nhìn bà ta một cái rồi cúi xuống lấy phần bánh. Dạo gần đây, người kỳ lạ xuất hiện ngày một nhiều. Người ta ra đường không mặc quần áo nữa, lại khoái trùm vải rách. Vị khách trước mặt đây là một ví dụ. Bà ta đeo một đống chuỗi vòng vèo kêu loảng xoảng từ cổ cho đến chân tay, khuôn mặt bị che đi quá nửa bởi cặp mắt kính dày cộp. Áo bà ta một màu đen thùi lùi, lùng nhùng bao bọc lấy thân hình, được rồi, ít ra trông khá bí ẩn. Có lẽ là một phong cách mới? Người bán hàng nghĩ ngợi. Gì cũng được, ông ta nhìn những chiếc bánh đang kêu xèo xèo trên vỉ nướng toả ra mùi hương thơm lừng, cứ giúp ông ta bán được nhiều bánh là được.
“Phần của bà.” Vị khách nữ gật đầu, trả tiền rồi đi thẳng. Bà ta đi bộ trên vỉa hè lớn, ngắm nghía chiếc bánh trong tay. Phải, là ngắm, chẳng phải ăn cứ như thể nó là một cái gì đó kỳ lạ. Bước chân bà ta nhanh và giòn giã, giẫm nát đám lá khô giòn rụm dưới chân, vụn lá thoảng qua bay theo một cơn gió. Cuối cùng, người phụ nữ như quyết định điều gì đó, chiếc bánh bị bà ta ném thẳng vào thùng rác.
“Tốt nhất là không nên ăn.” Bà ta lẩm bẩm vài câu trong miệng. “Dù sao cẩn thận…” Bà ta xuống lòng đường, cuối cùng hòa vào dòng người và biến mất. Có lẽ vị khách ấy cũng chẳng ngờ được, sau khi bà ta đi một đôi tay nhẹ nhàng thò vào trong thùng lấy lên chiếc bánh bị bản thân vứt bỏ.
“ Người vừa rồi lãng phí thật đấy!” Giọng một thằng bé vang lên. Mike trong miệng vẫn còn ngậm mẩu bánh mì, thằng bé quay lại nhìn chiếc bánh trong tay anh nó với vẻ mặt tiếc rẻ. Đôi má cậu vì ngậm bánh mà phồng lên như một con sóc trông có chút buồn cười, cậu cố nhai nhai nuốt tọng miếng bánh mì xuống cổ họng.
“Ở đó có gì hả anh?”
“Không có gì.” Jean trả lời, cậu nhìn dòng người đang bận rộn xuôi ngược.
“Em cần thêm gì không?”
“Không, em no rồi.” Mike vỗ bụng mình. “Em chẳng cần thêm gì nữa cả, chúng ta trở về nhà thôi.”
Jean gật đầu. Cậu ném chiếc bánh trở lại thùng rác, Mike nhìn theo anh mình với vẻ mặt tò mò.
“Không ăn được.” Jean đáp ngắn gọn.
“Bẩn rồi.”
“Ồ.” Mike trả lời với chút tiếc nuối. Cậu cứ nghĩ anh trai nhặt nó lên bởi vì nó vẫn còn ăn được. Mike không cảm thấy việc lục lọi thùng rác có gì xấu hổ cả, đám thùng rác quanh đây đã giúp cậu không ít lần. Cậu ghét những người phung phí thức ăn, như vị khách kia chẳng hạn.
Hai đứa trẻ trở về nhà. Trời đã về chiều, những đám mây đã ngả sang sắc vàng hiếm thấy. Bóng hai đứa trẻ giống như đã được ráng chiều kéo dài thêm một đoạn. Mike lơ đãng nhìn một bông hoa dại mọc trong bụi cỏ ven đường, cánh hoa phơn phớt hồng, đầu cánh nhọn như lưỡi mác. Một con bọ chẳng biết từ đâu bay tới tình cờ vừa hay đậu ngay chóc bông hoa ấy, bông hoa không chịu nổi sức nặng của con vật, cuống hoa oằn mình xuống, mỗi khi có cơn gió thổi qua cả con bọ và hoa đều nhảy run lên bần bật. Mike bật cười, cậu cảm thấy thú vị.
“Có chuyện gì vậy?” Người bên cạnh có lẽ bị tiếng cười thu hút, quay đầu sang hỏi.
“Anh, con bọ kia trông buồn cười thật.” Mike chỉ. “Trông nó như đang nhảy ấy.”
Jean nhìn con vật. Giờ nó đang chổng mông bám chặt vào thân hoa, cậu vung tay nhẹ một cái, con vật lảo đảo theo gió bay đi. Nó có vẻ biết đây không phải là chỗ dừng chân lý tưởng rồi, trước khi đi dường như còn liếc xéo cặp anh em một cái.
“Chỉ là một con bọ bình thường.” Jean trả lời. Nếu không tính đến việc có những lúc nó sinh động như người thật.
“Thì nó vốn dĩ là một con bọ mà…” Mike lầm bầm. “Còn có thể là gì khác chứ…” Giống như nghĩ đến điều gì đó, cậu chợt im bặt.
Mike nhớ đến những lá thư và con cú ở nhà.
Dạo gần đây cậu đã gặp nhiều thứ thật bất thường.
“Anh, anh nghĩ việc đó là thật chứ?” Mike lên tiếng hỏi. Câu hỏi của cậu không đầu không cuối thậm chí có phần khó hiểu. Kỳ thật, cũng là do Mike rất hoang mang. “Em cảm thấy giống như một giấc mơ vậy. Việc chúng ta được đi học ấy.” “ Là thật.” Jean đáp lại bằng câu ngắn gọn. “Em chẳng phải đã gặp người đến tận nhà chúng ta rồi hay sao?”
Mike gãi đầu. Cách đây một thời gian, sau khi cậu và anh trai ra ngoài có chút việc khi họ trở về mọi thứ đã có sự thay đổi rất lớn. Họ nhận được những bức thư kỳ lạ từ một đám cú gửi đến. Bố cậu có vẻ rất ghét đám chim chóc ấy, luôn miệng chửi rủa. Thế nhưng ông có vẻ càng chửi, chúng càng đến đông cuối cùng trở thành một đám mây đen tụ tập trên mái nhà. Hiện tượng kỳ lạ ấy đến bây giờ Mike vẫn còn nhớ. Cậu chưa bao giờ thấy một đám cú đưa tin cả. Nội dung bức thư được đưa tới còn kỳ lạ hơn, nó khiến Mike tưởng rằng mình đã dính vào trò chơi khăm của một ai đó. Thế nhưng người nào làm vậy? Với mục đích gì? Mike hoàn toàn không hiểu nổi. Mike thắc mắc, John nổi cáu, chỉ có Jean là bình tĩnh cầm thư đọc. Sau cùng, anh trai cậu ra một tuyên bố kinh người, đó là hai anh em cậu sẽ đi học.
“Thật sự đến bây giờ em vẫn chẳng tin được.” Mike nói. “Không ngờ trên đời này lại có phù thủy.” Nếu đây không phải là hiện thực thì cậu đã nghĩ mình là một nhân vật được tạo ra trong câu chuyện cổ tích.
“Một ngày có người nói với em, thứ em phải tin vào không phải nơi em sống nữa nữa mà lại là cây đũa phép và thần chú.” Cậu tiện tay bẻ một nhành cây ven đường, khua khoắng nó như thật. “Lần trước cũng như vậy, em vung tay mạnh một cái là một chùm tia lửa thoát ra, thật thần kỳ?” Mike vẫy mạnh cành cây trong tay một cái, tất nhiên là chẳng có gì xảy ra cả.
“ Ồ. Sao không được?”
“Lần trước là đũa phép.” Jean lấy cành cây trong tay em mình. “Thứ đó phản ứng với ma lực trong người em.” Cậu ướm thử cành cây trong tay mình. Rất tốt, là một cành cây dẻo dai không kém phần mềm mại. Một chồi non nho nhỏ nơi đầu cành, nếu đợi một thời gian nữa sẽ có một cái lá nhỏ xinh xắn. “Thứ này thì vô dụng.” Cậu ném nó đi.
Mike thở dài một hơi tiếc nuối. “Jean, sao anh biết vậy?” Cậu hỏi. Anh trai cậu mặc dù cũng mới biết thông tin giống như cậu, thế nhưng Mike nhận thấy anh ấy chẳng có tý ngạc nhiên nào đối với thế giới phù thủy cả.
“Trong sách có ghi.” Jean trả lời. “Mike, nếu em chịu đọc đống sách mới mua về đó thì sẽ có những thông tin em cần biết.
“Ồ, có lẽ em sẽ đọc nó sau.” Mike trả lời một cách qua quýt. Hiển nhiên là cậu không có hứng thú với điều đó lắm.
Jean nhìn em trai mình. Dạo gần đây tóc Mike có vẻ vàng hơn một chút. Nó trở nên óng ả mềm mượt hơn và em trai cậu cũng trở nên cao hơn. Có một sự thay đổi dù rất khẽ trong âm thầm nhưng dường như nó đang nhắc nhở Jean vài điều.
“Đọc nó sẽ tốt hơn cho em.” Jean nhắc nhở. “Ít nhất biết một chút cũng sẽ không khiến em cảm thấy quá xa lạ đối với mọi thứ.”
“Được rồi.”
Hai đứa trẻ về đến nhà. Một người phụ nữ đã đứng trước cổng gần nơi họ đứng. Cô ta cao gầy nhẳng, trên sống mũi đeo một cặp kính dày cộp. Trông cô ta có vẻ khá giống với bà khách mà hai đứa gặp lúc trước, chỉ khác là cô ta mặc một cái hoa dài tay cao cổ. Nhìn dáng vẻ, có vẻ cô ta đang đợi họ.
“Ôi, shzz…!” Mike rên rỉ một tiếng khi nhìn thấy vị khách. Hiển nhiên là thằng bé cũng chẳng vui vẻ gì cho cam lắm. Thế nhưng nó cũng nhanh chóng ngậm miệng vì người phụ nữ đã trông thấy hai người bọn họ và tiến đến gần. Mike nhe ra một nụ cười miễn cưỡng, chân không khỏi lùi lại phía sau.
“Cảm ơn Chúa, vì hai đứa đã xuất hiện. Hai đứa không biết ta đã sốt ruột thế nào khi không thấy hai đứa đâu.” Người phụ nữ lên tiếng trước, khuôn mặt ánh lên vẻ vui mừng. “Suýt chút nữa ta đã phải nhờ đám thú cưng của ta để tìm người đâu, lạy Chúa, đây là lần thứ bảy rồi.” Đôi mắt to cồ cộ sau cặp kính khiến cổ trông càng hãi hùng. Cô ta đưa tay muốn chạm vào hai đứa trẻ, có lẽ đó chỉ là một cử chỉ thân mật tuy nhiên do ngoại hình mà trở nên phản tác dụng. Mike không thèm che giấu nữa, khi bàn tay vị khách lướt khuôn mặt nó thằng bé nhảy về phía sau giữ chặt tay anh mình. Jean hơi nhíu mày, tuy nhiên cậu vẫn đưa tay ra một cách lịch sự.
“Cô Mary.”
“Ồ, Jean.” Mary có vẻ đã bình tĩnh lại. Việc hai đứa trẻ né tránh làm cô không khỏi có chút hụt hẫng. Cô đưa tay đẩy đẩy gọng kính mũi, điều đó làm cô bình tĩnh hơn một chút.
“Ta chỉ muốn nhắc nhở hai đứa một chút cho buổi hẹn ngày mai để hai đứa không đến muộn.” Người phụ nữ tiếp lời. “Có một chút thay đổi, chúng ta sẽ đi sớm hơn tầm một tiếng.”
“Một tiếng?”
“Đúng vậy, ta có một số việc riêng cần giải quyết cho nên ta sẽ đưa hai đứa đi theo ta loanh quanh một chuyến. Việc đi đến đó sẽ muộn hơn một chút.” Người phụ nữ gật đầu. “Đừng lo lắng gì cả, ta sẽ đưa hai đứa đến sân ga đúng giờ. Mà hai đứa đã xin phép ba chưa?”
“Tụi con đã xin rồi. Ông ấy nói như vậy thì mọi chuyện sau này để tụi con tự giải quyết.” Nếu không kể đến việc ổng ném đồ đạc linh tinh và đuổi hai đứa cút ra khỏi nhà.
“Vậy thì tốt, mai hai đứa nhớ đến sớm.”
Mike và Jean khẽ gật đầu. Người phụ nữ đi rồi, hai anh em nhìn theo bóng bà cho đến khi khuất dạng sau dãy nhà lụp xụp.
“Không thể tin được bà ấy cũng là phù thủy, dù em đã biết trước hàng xóm của chúng ta là một người rất kỳ quặc.” Mike thở dài.