Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Trở Về Hogwarts
Unknown
Chương 3.
Những ngôi nhà ở Cổng Mái Vòm thỉnh thoảng lại được những cư dân trú ngụ nơi đây vui đùa nói rằng sở hữu một sức sống kỳ diệu. Trời vừa hửng sáng, lũ mèo đã đánh nhau chí chóe ầm ĩ trên lớp mái, ồn ào như cái chợ vỡ. Lũ lắm lông này đã ủ rũ bởi cơn mưa âm ỉ suốt tuần qua, nay mới được vận động thư giãn gân cốt trở lại. Cổng Mái Vòm được nước mưa gột rửa trông cũng sáng sủa hơn hẳn, lớp sơn tường cũ kỹ bụi bặm bỏ đi phần nào màu đen u ám thường ngày lộ ra màu sắc nó vốn có. “Mái Vòm hồi sinh rồi đấy.” Người ta bảo với nhau như vậy. À thì nó cũng không thật sự hoàn hảo, thế nhưng ít nhất là so với bầu không khí thảm đạm u ám thường ngày thì tốt hơn nhiều.Trẻ con người lớn bắt đầu ra khỏi nhà, giẫm chân lên mặt đất sình lầy lội. Mưa kéo dài làm đất cũng trở nên nhão nhoét, đi đứng không cẩn thận có thể ngã úp mặt. Người ta bám vào nhau mà đi, dè dặt di chuyển, dùng gậy chống, khi không mà tạo thành một hàng người loạng choạng như kẻ say rượu. Hình ảnh ấy có phần tức cười, ấy nhưng lại khá có hiệu quả. Ít nhất chưa có ai ngã sấp mặt. À mà cũng không đúng lắm. Vừa nói xong, một kẻ đi đường đã cống hiến bản thân mình cho mẹ đất. Một người đàn ông. Gã đi quờ quạng giống như mắt chẳng nhìn thấy, kết quả là vồ ếch. Lũ trẻ ré lên cười thích thú, người lớn cũng cười. Chỉ tội cho n·ạn n·hân, lồm cồm bò dậy trong xấu hổ và bẩn thỉu. Đầu gã đầy thứ bùn lỏng vàng, có lẽ đã thẹn quá hóa giận, chửi bới một hồi lũ con nít ranh đã cười mình, vừa đưa tay bốc bùn bẩn ném chúng không thương tiếc. Cả khu hẻm bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Lũ trẻ ranh ấy lẩn nhanh như chạch, bùn trúng chúng thì ít mà toàn vinh hạnh đáp vào mặt tường cũ kỹ.
Người lớn cất tiếng chửi. Tường nhà mà, chẳng ai thích tự dưng trên đó mọc thêm mấy cục bùn bẩn thỉu. Gã đàn ông vẫn chẳng ngừng tay. Tiếng chửi gã càng lớn, thậm chí có người ra tay ném trả lại. Mọi chuyện càng trở nên hỏng bét. Chẳng mấy chốc, tường các ngôi nhà đã biến thành bãi chiến trường bẩn thỉu, thích hợp cho đám rêu trồng nảy mầm. Gã đàn ông sau khi ném trúng một thằng nhỏ mới hài lòng dừng tay lại. Người gã nhếch nhác không chịu nổi, thế nhưng tâm trạng gã lại cảm thấy vui sướng đến lạ. Gã cười khoái trá khi thấy thằng nhỏ vội vã đưa tay lau bùn trên mặt, bỏ lại tiếng mắng chửi sau lưng, thong thả xách chai rỗng rơi trên mặt đất về nhà. Chai của gã đã vỡ rồi, vừa nãy khi gã ngã ra đất, cái chai đã nứt đáy. Rượu phần thưởng của một cuộc vui tối qua trong tay đã chẳng còn, thế nhưng tâm trạng gã không đến nỗi tệ. Ồ, tất nhiên là gã thôi, người khác thì không cảm thấy vậy.
“Gã nào thế?” Có người lên tiếng hỏi, vừa nhìn gã đang đi xa dần.
“John chứ ai.” Một giọng khác bực bội trả lời.
“Một kẻ tồi tệ.”
“John nào ấy nhỉ?”Người đó thắc mắc.
“Còn John nào nữa chứ, cái gã bợm đó.” Người này còn đang gắt gỏng.
“Mẹ nó chứ, tường nhà của tôi bẩn hết rồi.” Một đám bùn đất loãng loang lổ đầy trên mặt tường trông cực kỳ bẩn thỉu, người này nhăn mặt, chốc nữa anh ta phải tốn thêm mấy xô nước để dội.
“Đúng là gã c·hết bằm!!” Anh ta bực tức đá mạnh vào gốc cây bên cạnh.
Đồng bạn vỗ vai anh ta an ủi.
“Tôi còn tưởng gã c·hết luôn rồi cơ.” Một người nói. “Gã thay đổi nhiều quá làm tôi không nhận ra. Lúc trước nghe nói gã tham gia một vụ ẩ·u đ·ả rồi b·ị t·hương nặng, từ đấy biệt tăm. Tôi còn tưởng hắn đ·ã c·hết.” Anh ta chậc lưỡi một cái, có chút chẳng biết nói gì cả.
“Còn sống khỏe mạnh lắm, anh mới đi làm ăn xa về nên không biết. Gã bợm đó, còn lâu mới c·hết. Dạo này gã còn giở thói ă·n c·ắp.” Một người khác nói. “Gã rình mò nhà tôi mấy bận rồi.”
“Thế nhà gã thì sao nhỉ, tôi nhớ không nhầm thì gã còn hai đứa con?”
“Giống gã cả thôi.” Người kia tiếp lời. “Hai thằng gầy như que củi, John chẳng thèm để ý gì đến chúng nó, chúng chưa đói c·hết đã là một điều may mắn.Tôi còn nghe thằng bé nhà tôi nói…” Anh ta đột ngột ngừng lại.
“Gì thế?”
“Không có gì cả. Tóm lại là đừng tiếp xúc nhiều với gã bợm đó làm gì, cả hai thằng con gã nữa. Chẳng có gì tốt đẹp cả.” Đầu anh ta lướt qua vài hình ảnh, thằng con út anh ta khuôn mặt mếu máo chạy về nhà và nói linh tinh những điều kỳ lạ. Một thằng bé với nước da tái nhợt nhìn anh ta chằm chằm, cả người nó lấm lem bùn đất, thế nhưng lại toát ra một khí thế đáng sợ. Anh vốn không tin lời con trai nói khi cả đám nhóc bị một thằng bé gầy còm đánh bại nhưng giờ đây lại không dám chắc. Có một cái gì đó vô hình lại áp lực khiến anh ta khó chịu.
“Tất cả biến ra khỏi khu này thì càng tốt.” Anh ta làu bàu trong miệng. John cũng được, hai đứa con của gã cũng thế, ít người rộng đất.
John trong miệng đám người đang trở về nhà. Cũng phải thôi, mặc dù John tự nhận mình là một kẻ chẳng có mấy gu ăn mặc, thế nhưng cũng không thể để một đám bùn tọng vào họng được. Thế nhưng hôm nay có lẽ định sẵn là một ngày đen đủi. John một lần nữa ngã sấp mặt. Gã khi ấy đang ca một bài ca giống như tiếng rên rỉ trong cổ họng, bỗng nhiên bị một vật thể lạ bay qua làm cho giật mình. Một con chim. Đôi cánh con vật đó sượt qua mặt gã, lớp lông cánh mang gió như quét vào mặt.
“Mẹ nó chứ!” John lồm cồm bò dậy chửi rủa. Cái chai rơi xuống đất không may mắn như lần trước đã vỡ tan tành, bùn óng ánh lên những mảnh thủy tinh vụn. Gã nhìn chằm chằm vào đám mảnh vỡ đó, lại quay đầu nhìn bầu trời. Con chim khốn nạn ấy đã bay mất rồi, một cọng lông cũng không thấy. John nghiến răng kèn kẹt, gã nghẹn một cục tức không có chỗ xả.
“Con mẹ nó chứ, đừng để tao tìm được mày!” Gã đá tung đám bùn dưới chân phát tiết, loạng choạng về nhà. John cảm thấy mọi thứ hôm nay đều phản lại mình, thật thảm hại, gã cần ai đó để trút giận. Nhà của gã ngay trước mắt rồi, nó chẳng có gì thay đổi cả, rách nát và xập xệ. Gã gõ cửa ầm ầm, mẹ kiếp, hôm nay đứa ngu nào khóa cửa. Gã gõ cửa một lát lại chẳng có ai ra mở cửa cho gã cả. Điều đó làm gã càng thêm cáu tiết.
“Chúng mày c·hết hết rồi à?!!” John đá cửa cái rầm. Rồi gã chợt nhận ra, hôm nay hai đứa con của gã ra ngoài. Hôm qua trong cơn say, đám ranh đó đã nói cái gì đó. John ít khi nào tỉnh táo, gã lẩm nhẩm trong miệng một hồi vẫn không nhớ ra nổi bọn ranh đó đã nói cái gì. Tóm lại là bây giờ gã không có người mở cửa, bị nhốt bên ngoài. Nỗi uất nghẹn của gã càng dâng cao. John vươn tay cầm lấy một cục đá lớn, gã chuẩn bị cho thứ cản trở này một cú thích đáng. Cái mẹ gì đó cũng vậy, toàn thứ cản trở và vướng bận.
Cửa không suy chuyển. Không phải cánh cửa rắn chắc, mà là bản thân John đã dừng lại. Một tiếng động lạ đã thu hút sự chú ý của gã. John nghe thấy tiếng kêu một con thú, đứt quãng theo từng nhịp phía sau lưng mình.
Gã chậm rãi quay người lại. Vừa hay, trên hàng rào trống gã bắt gặp một con chim lông xám đã đậu ở đó từ lúc nào.
Một con cú.