Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Trở Về Hogwarts
Unknown
Chương 5: Sân ga 9 3/4
“Vậy nhé, John, cố gắng học hành cho tốt.” Người phụ nữ nói với đứa con trai nhỏ của mình. “Thỉnh thoảng nhớ viết thư về cho nhà và ăn uống cho đầy đủ.” Bà chỉnh lại phần cổ áo có chút nhăn nhúm cho thằng bé, vuốt ve ép xuống mái tóc có chút bù xù. Họ đang đứng tại sân ga đông đúc dòng người qua lại, tiếng người xung quanh ồn ào náo nhiệt, những con mèo đủ loại màu sắc sặc sỡ ưỡn ẹo thân mình đi đi lại lại giữa đám chân người. Khói từ đầu máy xe lửa bảng lảng trên đầu đám đông đang trò chuyện, trong khi bọn cú vọ thì hí hoé chành choẹ nhau theo phong cách của chúng, giữa những tiếng loé xoé và tiếng rương hòm ken két cạ vào nhau.
“Thiếu gì thì nhớ gửi cú về cho mẹ.” Người phụ nữ đẩy một con mèo đang vờn quanh chân mình ra, con mèo đó có vẻ nó là thú cưng của một ai đó đi lạc.
“Con biết rồi mà mẹ.” Thằng bé uể oải đáp lại. “Hôm qua mẹ đã dặn con rồi mà.” Thằng bé có khuôn mặt bầu bầu, tóc nâu và mắt cũng nâu nốt. Hai mắt nó đang díp lại kiểu như chưa tỉnh ngủ.
“Mẹ biết, nhưng mà nói lại cũng không thừa. Thôi con lên tàu đi, sắp khởi hành rồi.” Bà nói xong liền giúp đứa con trai đẩy đống hành lý lỉnh kỉnh lên tàu, thằng nhóc một tay phụ với mẹ, cuối cùng cũng chui qua cửa trót lọt.
“Nhớ, phải viết thư cho mẹ đấy nhé!”
Cửa toa xe đóng lại. Thằng bé nhìn mẹ mình khuất xa dần sau đó kéo hành lý tìm quanh các toa tàu tìm chỗ trống. Cứ mỗi năm một lần, đến đầu tháng 9 sân ga 9 ¾ lại được một phen đông đúc đông vui nhộn nhịp. Phụ huynh sẽ tất bật đưa con em đến trường, mấy đứa nhỏ láo nháo, ồn ào như mở chợ. John kéo hành lý lỉnh kỉnh qua các toa xe, hầu hết các khoang đều đã chật ních người, tốp năm tụm ba lại trò chuyện sôi nổi. Một số gương mặt trong đó John có quen biết, tuy nhiên phần lớn đều là lạ lẫm. Thấy John đến một số người thân thiện vẫy tay gọi nó vào trong. John đáp lại bọn họ nhìn qua khoang xe một chút cuối cùng vẫn kéo hành lý đi. Thật sự thì nó có muốn chen vào cũng chẳng có chỗ để ngồi, tốt nhất là nên tìm nơi khác. Cho đến khi đến mấy toa cuối, John cuối cùng cũng may mắn tìm được ghế trống. Hành khách bên trong mới chỉ có hai người, vừa đủ để nó chiếm được một chỗ rộng rãi thoải mái. Hai người trong đó đều đang dựa lưng vào ghế ngủ, John chần chờ một lát, một người trong đó có lẽ nhận thấy gì hơi tỉnh lại, là một thằng bé tóc đen trạc tuổi mình.
“Ừm …” John muốn nói gì đó lại thấy thằng bé lấy tay ra hiệu, phỏng chừng không muốn làm người bên cạnh tỉnh lại. Nó cũng hiểu ý mà nhẹ nhàng cố không gây ra nhiều động tĩnh nhất kéo hành lý vào.
“Cảm ơn.” John khẽ nói khi thằng bé tóc đen đẩy giúp một tay đống hành lý vào bên trong.
Thằng bé tóc đen không nói gì. Nó nhẹ nhàng về chỗ của mình nhắm mắt lại. Trong tình huống này, John cũng không dám làm điều gì chộn rộn.
Thằng bé ngồi yên lặng. Đoàn tàu rít lên một hồi còi dài rồi chạy xình xịch ra khỏi bến. Không gian yên ắng khiến cơn buồn ngủ của John nhanh chóng quay trở lại. Bây giờ nó đang lao vun v·út qua những cánh đồng nhởn nhơ những đàn cừu và bò thong thả gặm cỏ. John im lặng ngắm cảnh vật lướt nhanh bên ngoài rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Khoảng mười hai giờ rưỡi, có tiếng xủng xoẻng bên ngoài hành lang khiến thằng bé giật mình tỉnh giấc. Ngay sau đó, một bà già má lúm đồng tiền tươi cười đẩy cửa toa, bước vào hỏi:
“Dùng món gì hở các cháu?”
John lắc đầu, cậu chẳng cần gì cả.
“Cảm ơn bà, tụi con có đồ ăn rồi.” Một giọng nói khác đáp lại. John chợt nhận ra, hai thằng bé trong khoang cũng tỉnh lại từ lúc nào. Ngoài thằng bé tóc đen mà John đã nói chuyện còn có một thằng bé tóc vàng nữa. Khuôn mặt nó khá tròn và bầu bĩnh, trông có vẻ khá dễ gần. Bà già bán hàng gật đầu rồi đẩy xe đi rồi, để lại ba thằng nhỏ trong khoang nhìn nhau.
Bầu không khí trở nên im lặng.
John cảm thấy khá lúng túng. Nó đưa tay lên sờ mũi, không nói chuyện gì thì thật là ngại ngùng. Hai đứa bên kia có vẻ là quen biết, thỉnh thoảng lại thì thầm nói chuyện với nhau để lại John ngồi yên có chút áp lực. Nó đang tính có nên nhắm mắt giả vờ ngủ nữa không, thì có tiếng gõ cửa và một thằng bé có gương mặt tròn quay bước vào. Trông nó như mếu. Nó hỏi:
“Xin lỗi, có ai thấy con cóc của tôi không?”
Khi thấy tất cả đều lắc đầu thì thằng bé kêu lên tuyệt vọng:
“Tôi lại làm mất nó rồi. Nó cứ bỏ tôi mà đi hoài à!”
“Rồi nó sẽ trở lại với bạn mà…”John vụng về lên tiếng an ủi.
“Vâng, nhưng nếu các bạn có thấy nó…”
Trông thằng nhỏ đến là tội nghiệp. Nó nhìn qua đám người trong khoang, khi xác nhận không có hy vọng gì thì nói mấy câu rồi đóng cửa lại. John nhìn đống rương đồ của mình thở phào một hơi nhẹ nhõm. May mắn là nó không mua một con thú cưng nghịch ngợm.
Hai đứa trẻ đối diện bắt đầu mở đồ ăn trưa.
“Bạn ăn không?” Thằng bé tóc vàng đưa tay chìa ra một phần bánh.
“Của nhà anh em mình đấy.”
“Ồ không, cảm ơn.” John lúng búng nói. “Mình cũng có đồ ăn rồi.” Nó mở cái rương má đã sắp xếp cho mình trong đó đầy ắp những đồ là đồ. Ngoài bữa trưa dành cho mình còn có vô số bánh kẹo. John vốc một nắm đưa cho hai đứa đối diện.
“Các bạn muốn ăn thử cái này không?”
“Cảm ơn.” Hai đứa trẻ cũng không khách sáo, điều đó làm John cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cả ba đứa bất giác đều im lặng nhai bữa trưa, bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Ồ, cái này là gì vậy?” John vừa nhai xong bữa trưa thì nghe tiếng thằng bé tóc vàng tò mò hỏi. Nó ngước nhìn lên, thấy thằng bé quơ quơ một vật nho nhỏ trong tay. Nó nhận ra đó là cái gì.
“Đó là thẻ sưu tập thôi. Trong gói kẹo thường có.” John nói.
“Ồ.” Thằng bé tóc vàng gật đầu. Nó ngắm nghía cái thẻ trong tay. Trên thẻ có hình của một người đàn ông. Ông đeo một cặp kiếng hình bán nguyệt, có cái mũi dài khoằm, râu tóc dài bạc trắng xoã xuống như thác đổ. Phía dưới chân dung ông có ghi tên: Albus Dumbledore.
“Vậy đây là cụ Albus Dumbledore?” Thằng bé lật cái thẻ lại, trên đó nó thấy có ghi:
Albus Dumbledore đương kim hiệu trưởng của Hogwarts
Được coi là phù thủy vĩ đại nhất của thời hiện đại, Dumbledore đặc biệt nổi tiếng nhờ đã chiến thắng phù thủy phe hắc ám Grindewald vào năm 1945; nhờ khám phá ra mười hai công dụng của máu rồng, cùng công trình của ông với cộng sự Nicolas Flamel về thuật giả kim. Giáo sư Dumbledore thích nhạc thính phòng và trò chơi ném ki mười chai.
“Cụ là hiệu trưởng trường Hogwarts? Là trường chúng ta nhập học không phải sao?” Thằng bé có vẻ ngạc nhiên. Nó đưa tấm thẻ cho người bên cạnh.
“Anh, xem này.” Thằng bé tóc đen nhận lấy.
John lờ mờ nhận ra quan hệ của hai bạn đồng hành.
“Hai bạn là anh em hả?” Nó buộc miệng hỏi.
“Đúng vậy, tụi mình là anh em của nhau. Xin tự giới thiệu, mình là Mike Smith, còn anh mình.” Nó nhìn sang bên cạnh.
“Jean Smith.” Thằng bé tóc đen lời ít ý nhiều. Còn bạn là…?
“Mình là John Dell.” Thằng bé vội nói. “Các bạn cứ gọi tên mình là được.”
Mike gật đầu. “Bạn cũng nhập học giống tụi này hả, lần đầu tiên đến đây mình thấy lạ lẫm quá chừng.” Thằng bé cười cười. “Mình lo lắng rồi ngủ suốt trên đường từ lúc nào không biết.”
“Ồ, không, tôi cũng thế thôi.” John gãi đầu. “Tôi cũng ngủ quên mất. Mọi thứ cũng như bạn nói đều mới mẻ với tôi, tất nhiên là, ừm, tôi cũng có chút hồi hộp.” Nó lúng búng một lát:
“Nhưng mà mẹ tôi nói chương trình học năm nhất không khó lắm cho nên không phải căng thẳng quá đâu, mẹ nói lúc bà đi học khá nhẹ nhàng.”
“Mẹ bạn cũng là phù thủy à?”
“Vâng, cả nhà tôi đều là phù thủy. Trên tôi còn có một anh lớn nữa nhưng mà ảnh tốt nghiệp ra trường rồi. Giờ thì tôi mới bắt đầu nhập học. Nhà tôi cũng lo lắng lắm, nhưng anh tôi thì bảo tôi cứ thoải mái học tập là được. Tôi thì nghĩ được chọn vô Nhà nào cũng được, mỗi Nhà đều có một lợi thế mà.”
“Nhà?” Mike dường như bắt được một từ ngữ quan trọng. “Đó lại là cái gì vậy?”