Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Trở Về Hogwarts
Unknown
Chương 7: Lễ phân loại
Cánh cửa lâu đài được mở rộng. Sảnh trước lớn đến nỗi có thể rinh nguyên căn nhà vô cũng lọt. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to. Trần lâu đài cao vòi vọi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên.
Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Để ý một chút có thể nghe âm âm tiếng của hàng trăm giọng nói vang sau cánh cửa bên phải – có lẽ cả trường đang tập trung đâu đây. Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng túm tụm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu.
Giáo sư McGonagallcất lời:
“Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi… với các bạn chung một ký túc xá.
Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận Cúp Nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa.
Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho chỉnh tề trong khi chờ đợi làm lễ.”
Ánh mắt bà chần chừ lướt qua đám học sinh, đứa nào bị bà nhìn qua không khỏi rụt đầu chột dạ.
“Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong.”
Bà giáo sư McGonagall nói.
“Giữ trật tự!”
Bà đi ra khỏi phòng. Bấy giờ đám trẻ mới nhỏ giọng thì thầm.
“Phân loại vô các nhà là sao?” Một đứa hỏi.
“Không biết, có lẽ họ sẽ bắt ta đọc câu thần chú gì đó.”
“Hay là đánh nhau?”
“Ai bảo vậy, tôi nghe ông anh tôi nói…”
Đám trẻ con xôn xao.
Mike cũng khá lo lắng.
“Làm sao giờ hả anh? Kiểm tra, em có biết cái gì đâu!” Thằng bé đưa mắt nhìn quanh. Hầu như đứa nào đứa nấy cũng đều như bồn chồn bất an như nhau cả, thằng bé John anh em họ mới quen còn đang cúi đầu như cầu nguyện.
Jean không trả lời. Cậu nhìn về một hướng, đưa ngón tay chỉ.
“Gì vậy?”
Mike quay lại. Vừa nhìn cậu đã giật mình. Cùng lúc đó, bọn trẻ con xung quanh cũng kêu thét lên.
“Ối! Cái… cái gì…?”
Tất cả đám trẻ đều há hốc mồm kinh sợ. Khoảng hai chục con ma vừa trường ra từ bức tường phía sau, lướt ngang qua phòng, trò chuyện với nhau, và không thèm để mắt tới bọn học sinh năm thứ nhất. Hình như chúng đang gây gổ nhau. Một con ma trông giống một thầy tu tròn trĩnh đang nói:
“Tha thứ và quên đi, hãy nghe ta nói, chúng ta hãy cho hắn một cơ hội thứ hai…”
“Thưa huynh, chẳng phải chúng ta đã cho Peeves quá nhiều cơ hội sao? Thế mà hắn vẫn đi bêu riếu chúng ta đủ điều và huynh cũng biết đấy, nó đâu phải là một con ma thực sự… Ê, mà này! Cả lũ chúng bây làm gì ở đây hử?”
Con ma mặt đồ bó sát mình đang nói chợt nhận ra sự hiện diện của bọn trẻ. Nó hỏi nhưng không nhóc nào dám trả lời.
Con ma thầy tu mới nhìn quanh mìm cười:
“Học sinh mới đây. Chắc là sắp được phân loại phải không?”
Vài đứa trẻ gật đầu nhưng vẫn im lặng. Thầy tu béo tiếp:
“Hy vọng gặp lại các em trong nhà Hufflepuff, nhà cũ của anh ấy mà.”
Mike nghe thấy thằng bé John bên cạnh thốt ra một tiếng rên khe khẽ.
Chợt vang lên một giọng sắc lạnh:
“Tiến tới trước lễ phân loại sắp bắt đầu.”
Giáo sư McGonagall đã quay trở lại, Những con ma vội lặng lẽ trôi tọt vào bức tường đối diện, từng con một. Giáo sư McGonagall ra lệnh:
“Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta.”
Bọn trẻ lúng túng và vụng về xếp thành hàng, Mike và anh trai vẫn đứng sát nhau thế nhưng thằng nhỏ John không biết đã bị đẩy đi đâu mất. Cậu ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm thế nhưng vẫn chẳng thấy thằng bé đâu, chỉ đành theo đám đông nối đuôi nhau ra khỏi phòng. Bọn trẻ băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi nữa rồi cuối cùng cũng bước vào nơi gọi là đại sảnh đường.
Có lẽ trong bọn chúng chẳng đứa nào từng tưởng tượng nổi có một nơi nào lạ lùng và lộng lẫy đến như vậy. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Bọn trẻ còn chưa kịp bình tĩnh lại liền thấy vị giáo sư dẫn chúng vào đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt mình. Phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ.
Đám trẻ con xôn xao.
“Chắc họ sẽ phải bắt mình lôi ra được từ trong cái nón một con thỏ, hay trò gì đại loại vậy.” Mike nghe thấy một đứa học sinh nhỏ giọng thì thầm. Thằng bé cảm thấy hoang mang.
“Mình sắp toi rồi.” Đó là điều cậu nghĩ thầm trong đầu.
“Tập trung.” Một cú đánh nhẹ lên vai thằng bé. Là anh trai sau lưng cậu. Jean đang nhìn cái mũ trên ghế chăm chú. Mike nhìn anh trai, bất giác làm theo.
Bọn trẻ con gần như nín thở. Trong vài giây, không gian im lặng phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạc gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:
Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc sảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốt tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.
Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.
Mike thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vậy là chỉ cần đội nón thôi hả? Cậu cảm thấy bản thân vừa sống sót qua kiếp nạn. Rất nhiều đứa xung quanh có lẽ cũng có suy nghĩ tương tự. Mike thấy bả vai của thằng bé đứng trước mình chùng xuống.
“Anh, mình chỉ cần đội nón là được rồi.” Mike khẽ thì thào. Cơn lo lắng qua đi cậu thấy mọi chuyện đang diễn ra thật thần kỳ. Một cái nón biết nói. Mike thấy vị giáo sư McGonagall một lần nữa bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay. Bà nói:
“Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu:
“Hannah Abbott!”