Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8: Lễ phân loại (2)

Chương 8: Lễ phân loại (2)


Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu:

“Hannah Abbott!”

Một cô bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát. Cái nón hô lên:

“Nhà Hufflepuff.”

Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoan hô và vỗ tay chào mừng. Hannah đi đến ngồi ở dãy bàn của nhà Hufflepuff. Mike thấy con ma thầy tu béo vui vẻ vẫy tay với Hannah.

“Kế tiếp, Susan Bones!”

“Nhà Hufflepuff.”

Cái nón lại hô lên lần nữa, và Susan nhanh nhẩu tới ngồi bên cạnh Hannah.

“Terry Boot!”

“Nhà Ravenclaw.”

Dãy bàn thứ hai bên trái vỗ tay; nhiều thành viên nhà Ravenclaw đứng dậy bắt tay Terry, cậu bé đến nhập vào bàn của họ.

“Mandy Brocklehurst!”

Cũng vô nhà Ravenclaw. Và:

“Lavender Brown!”

Trở thành người đầu tiên được nhận vô Gryffindor. Dãy bàn cuối bên trái bùng nổ tiếng reo hò và vỗ tay.

Đám trẻ lần lượt được phân đến các dãy bàn xung quanh. Người xếp hàng ngày một ít đi, những đứa còn ở lại ngày một bất an và hồi hộp.

“Em muốn vô Nhà nào?” Jean đột ngột lên tiếng hỏi. Ánh mắt cậu lướt qua một cô bé vừa được phân loại vô Ravenclaw.

“Dạ?” Rõ ràng câu hỏi của anh trai làm Mike giật mình. Nhà nào ư? Cậu không biết.

“Sắp đến lượt chúng ta rồi.” Jean nhỏ giọng thì thầm. Vừa hay, giáo sư McGonagall đọc đến một cái tên quen thuộc:

“John Dell!”

Thằng bé John thất lạc đã được tìm thấy. Nó lúng túng đến ngồi xuống vô cái ghế vài giây sau cái mũ hô lên:

“Hufflepuff!” John vẻ mặt nhẹ nhõm đi về phía đám người.

“Cậu ta vô Hufflepuff rồi!” Mike lẩm bẩm. Cô bé tiếp theo được cái mũ phân loại vào nhà Slytherin.

“Em không biết phải vào Nhà nào cả.” Mike bật cười. “Chỉ cần chung Nhà với anh là được.” Cậu cảm thấy như vậy là tốt nhất.

Jean trầm mặc. Hai anh em nhìn đám đông được phân loại ngày một nhiều. Từng gương mặt quen thuộc bước qua bọn chúng, cô bé Hermione và thằng bé mất cóc được phân chung một nhà, một thằng bé mặt đốm tàn nhang vô Hufflepuff. Một thằng bé có nước da trắng nhợt nhạt mà Mike khá ấn tượng chui vô Slytherin.

Và rồi đến:

“Mike Smith!”

Mike bước lên sân khấu. Trước khi cái nón chụp xuống che mắt, Mike thấy anh trai đang nhìn mình.

Cậu thấy yên tâm.

“Chà chà… thêm một đứa nhóc nữa.”

Trong vành nón vang lên một giọng nói lạ lẫm. Mất vài giây để Mike nhận ra đấy là giọng cái nón phù thủy.

Cái nón tiếp tục:

“Chà, bé con, để ta xem nào… Xem mi vô nhà nào Hogwarts…Có trí tuệ, gan dạ và dũng cảm. Ái chà, thêm tham vọng nữa. Nhóc, mi muốn vô Nhà nào?”

Cái mũ hỏi cậu bé.

“Tôi có thể vô Nhà nào?” Mike hỏi ngược lại.

“Bốn nhà, mi muốn Nhà nào? Mi có thể lựa chọn.”

Mike chẳng biết Nhà nào cả.

“Thoải mái vui vẻ là được.” Cậu tùy tiện trả lời.

“Vậy để ta xem nào, mi gan dạ nhưng tò mò dữ lắm, thế thì…”

“Gryffindor!” Cái mũ xướng lên một tiếng thật lớn. Mike bỏ cái nón xuống và đi về phía dãy bàn dài đang vỗ tay nhiệt tình. Cậu ngồi xuống, lo lắng xen lẫn vui vẻ nghểnh cổ xuống tìm kiếm.

Mike cũng chẳng phải đợi lâu. Ngay sau cậu Jean đã bước lên và nhận lấy cái mũ. Mike thấy anh trai thoáng nhìn qua mình.

Lần này cái nón phân loại mất thời gian hơn một chút. Cuối cùng, nó hô:

“Gryffindor!” Mike vui sướng vỗ tay to hơn ai hết.

Jean bỏ mũ ra và bình tĩnh tiến về phía dãy bàn. Cậu ngồi xuống cạnh em trai mình, xung quanh ồn ào náo nhiệt.

“Giỏi lắm, nhóc!” Một bàn tay không biết của ai đập nên vai Jean, cậu vô thức nhíu mày. Nhà Gryffindor Hogwarts lúc nào cũng ồn ào nhất trong bốn nhà, cái gì cũng giống, chỉ có con người là đổi khác.

“Anh, chúng ta chung Nhà rồi!” Jean nghe em trai nói vậy. Cậu khẽ gật đầu.

Bọn họ tiếp tục theo dõi đám trẻ còn lại. Cũng chẳng còn nhiều lắm mấy đứa:

“Perks!…”

“Sally – Anne!…”

Và rồi cuối cùng đến:

“Harry Potter!”

Cả đại sảnh đường bỗng chốc trở nên ồn ào:

“Có phải cô giáo mới gọi Potter không?”

“Có phải cô giáo mới gọi Harry Potter không?”

Một thằng bé tóc đen gầy gò đeo kính bước ra khỏi hàng.

Đám người xung quanh thảo luận ầm ĩ.

“Đó là ai vậy? Người nổi tiếng hả?” Mike tò mò hỏi người bên cạnh.

“Bạn không biết hả? Ôi trời, đó là Harry Potter đó! Bây giờ tôi mới được chứng kiến tận mắt.” Đứa nhỏ bên cạnh có vẻ kích động.

“Tôi chỉ mới nghe qua lời ba mẹ về cậu ta thôi, cậu ta là đứa trẻ được chọn...Xem nào, từ từ…cậu ta đội nón phân loại rồi, không biết cậu ta sẽ vô nhà nào…” Thằng bé chợt im bặt rồi rướn căng cổ theo dõi phía dưới.

Mike chẳng hiểu cái quái gì cả. Tốt nhất là đừng nói lấp lửng như thế chứ? Cậu nhìn quanh và nhận ra hầu hết mọi người cũng giống như thằng bé bên cạnh đều đang chăm chú nhìn thằng nhỏ đội nón phân loại phía dưới.

À ngoại trừ anh cậu. Cái đĩa sáng bóng trước mặt có vẻ thu hút Jean hơn.

Mike tự dưng thấy đói bụng.

Thế nhưng cậu chưa kịp làm gì thì:

“GRYFFINDOR!”

Cái mũ đột nhiên gào lên một tiếng khiến Mike giật bắn.

Phút chốc, xung quanh ồn ào ầm ĩ đến nỗi Mike không thể nghe thấy gì cả. Đám Gryffindor nhảy lên như gà chọi, gào thét reo hò đầy kích động. Tiếng reo hò cổ vũ lớn hết thảy đứa học sinh nào được phân loại từ nãy đến giờ. Mike thấy thằng bé tên Harry ấy được một vị đàn anh cao lớn bắt tay nồng nhiệt khi nó vừa tiến đến dãy bàn dài, còn có một cặp anh em tóc đỏ gương mặt giống nhau y xì đúc đang gào lên:

“Tụi mình có Harry Potter rồi! Tụi mình có Harry Potter rồi!” Trông thằng nhỏ tên Harry đó hết sức lúng túng và ngại ngùng, Mike thì chẳng thấy nó có vẻ gì là vui vẻ cả.

"Cậu ta nổi bật thật." Cuối cùng Mike bổ sung một câu.

"Đúng là rất nổi bật." Jean đáp lời. Cậu nhìn qua thằng bé rồi nhìn lên dãy bàn cao nơi giáo viên, chỗ chính giữa có một ông cụ râu tóc bạc trắng đang ngồi, mái tóc bạc của ông cụ có thể sáng ngang ngửa so với mấy con ma. Ổng đang nói chuyện vui vẻ với giáo viên bên cạnh qua thái độ có thể thấy họ rất tôn trọng ông cụ.

Hiệu trưởng Hogwarts Albus Dumbledore.

"Em thì lại chẳng thích nổi bật đến thế.'' Mike đáp. "Không thoải mái lắm. Mà anh đang nhìn gì vậy?"

"Xem các giáo viên sẽ dạy chúng ta."

"Em chỉ biết mỗi cụ Dumbledore thôi... A! Anh, kia có phải là người đó?" Mike chợt kéo ống tay áo Jean. Cậu nhận ra một gương mặt quen thuộc.

Jean khẽ gật đầu.

Một người đàn ông khuôn mặt khó gần ngồi một góc trên dãy bàn giáo viên không mấy nổi bật. Mũi khoằm, da tái nhợt.

Cả hai anh em đều nhận ra người đàn ông này. Ông ta là người đã đến nhà và dẫn hai anh em mua đồ dùng học tập.

"Giáo sư Snape."

"Cầu cho ông ấy dạy môn gì dễ một chút." Mike nhỏ giọng lẩm bẩm. "Vậy thì mới dễ thở được." Thằng bé còn chưa quên cuộc trò chuyện giữa ông thầy và bố của mình.

Jean không trả lời. Rất may là lễ phân loại cuối cùng cũng hoàn thành. Sau một bài phát biểu có vẻ ngớ ngẩn từ thầy hiệu trưởng, đám đông cuối cùng cũng được no bụng. Đủ các món ngon mà bình thường chỉ dám mơ đến: thịt cốt lết, đùi trừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên,... Đám trẻ ăn uống say sưa trong khi những con ma chỉ có thể bất lực đứng nhìn bên cạnh. Cuối cùng, mọi hoạt động kết thúc có lẽ là gần nửa đêm, bọn nhỏ nâng mi mắt đã gần như dính lại với nhau để được Huynh trưởng tha về phòng.

"Mật khẩu Caput Draconis." Huynh trưởng tên Percy hướng dẫn chúng khi chui qua bức chân dung một người phụ nữ béo ú mặc áo lụa hồng. Phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor là một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái. Đám nữ sinh và nam sinh tách nhau ra, khi đám con trai trèo được lên giường của mình, đứa nào đứa nấy đã mệt mỏi không chịu nổi. Chúng qua loa nói với nhau vài câu, thay xong quần áo chẳng mấy chốc đã lăn ra ngủ. Đối với chúng hôm nay là một ngày vừa vui vẻ vừa mệt mỏi.

À tất nhiên là cũng có người không nghĩ vậy.

Jean nằm trên một cái giường trong góc. Giường êm hơn căn gác xép tồi tàn của cậu rất nhiều thế nhưng Jean lại chẳng thể ngủ được. Cậu lắng nghe hơi thở của lũ nhóc bên cạnh, lần đầu tiên cảm thấy không nắm bắt được cảm xúc của mình.

Hôm nay, một lần nữa cậu trở về Hogwarts.

Chương 8: Lễ phân loại (2)