Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Trở Về Hogwarts
Unknown
Chương 9: Lớp học
"Đó! Nhìn kìa!"
"Đâu?"
"Kế bên thằng tóc đỏ cao ngòng đó."
"Đeo kiếng phải không?"
"Thấy mặt nó không?"
"Thấy vết thẹo của nó không?"
Những tiếng thì thào nổi lên khắp nơi ngay từ lúc thằng bé tên Harry đi ra khỏi ký túc xá vào ngày hôm sau. Bọn học trò đứng chen nhau bên ngoài lớp học, kiễng chân nhòm cho được thằng bé một cái, hoặc quay lại đi ngang qua mặt nó một lần nữa, nhìn nó chòng chọc. Việc đám đông tụ tập lại như thế khiến người ta không muốn chú ý đến cũng khó,chẳng mấy chốc câu chuyện về Harry Potter đã nổi tiếng đến mức khiến cho những đứa vốn chẳng biết gì về giới phù thủy trước đó cũng nằm lòng.
"Ồ, là vậy." Mike gật đầu sau khi nghe câu chuyện lần thứ 11 liên quan đến cậu bạn cùng khóa của mình. Lúc nói câu này, Mike và Jean đang dùng bữa tại đại sảnh đường. Cả hai anh em đều đều đến đây từ sớm, vì vậy học sinh tại các dãy bàn ăn đa số còn trống. Dãy ghế nhà Gryffindor khoảng chừng vài chục người, đa số là những anh chị khóa trên, còn đâu bọn nhóc năm nhất hầu như không có mặt.
“Nhắc mới nhớ, vừa hay chúng tôi có thấy cậu bạn Harry đó ngoài hành lang.”
Mike vừa ăn vừa nói với thằng bé bên cạnh. Đây là một học sinh năm nhất hiếm hoi đến sớm như anh em họ, cũng là người đang kể chuyện.
Nói xong, cậu cúi đầu xuống tiếp tục ăn món súp một cách ngon lành, sau đó tự thưởng cho mình thêm một miếng mứt hoa quả. Trải qua tuần đầu nhập học hỗn loạn, bên cạnh sự tò mò với những bạn học mới và một mớ những kiến thức mà một đứa chẳng phải thuần phù thủy nhưng cậu có thể hiểu được thì thứ duy nhất Mike hài lòng ở đây có lẽ chỉ là việc được ăn uống ngon miệng và đầy đủ.
“Lúc ấy trông cậu ta khá vội. Cậu ta và cậu bạn tóc đỏ gì ấy nhỉ..anh?”
“Ron.”
“Jean trả lời em trai mình đồng thời đặt cái muỗng xuống bàn. Cậu đã dùng xong bữa sáng của mình.
“Ron Weasley.”
“Phải rồi, Ron. Chúng tôi thấy bọn họ đi lên ngã rẽ của cầu thang lầu hai.” Mike đáp. Tôi đã định gọi hai bạn ấy lại cơ nhưng mà bọn họ đi nhanh quá. Khi tôi quay lại thì thì bọn họ đã biến mất rồi.”
“Tôi cũng thấy bọn họ.” Người bạn học kế bên trả lời. “Nhưng sau đó tôi xui xẻo đụng phải tên yêu tinh Peeves, hắn cầm phấn chọi tôi túi bụi. Tôi hoảng quá mà cứ cắm đầu chạy, không hiểu thế nào mà lại đến đại sảnh đường trước. Thật không thể tin được việc tôi lần đầu tiên không đi lạc lại nhờ tên yêu tinh đó.” Cậu bạn than thở.
Mike bật cười.
“Vậy bạn cũng còn khá may mắn. Tôi nghe mọi người nói tên yêu tinh đó chỉ giỏi bày trò trêu chọc người khác. Nghe bảo hắn khoái nhất là dẫn người đến hai cánh cửa khoá chặt và một cầu thang giả, sau đó sẽ ụp thùng rác lên đầu người ta, rút thảm dưới chân người ta cho té lăn kềnh.”
Cậu bạn rầu rĩ đáp một tiếng.
"Tôi đã từng bị vậy một lần. Vậy các bạn đã bị vậy bao giờ chưa?” Nó hỏi.
“Chúng tôi á? Chưa từng.” Mike vui vẻ đáp.
“Chúng tôi khá may mắn. Lần đầu tiên chưa biết đường, chúng tôi gặp được ngài Nick suýt mất đầu. Ông ấy chỉ đường cho tụi tôi.”
Nick suýt mất đầu là con ma nhà Gryffindor. Trong số đám ma xung quanh lâu đài, ông là một trong số ít những con ma luôn tỏ ra tử tế và lịch thiệp với lũ trẻ. Vẻ ngoài ông trông cũng khá bóng bẩy, trừ bỏ việc đầu và cổ ông lặt lìa dính lại với nhau bằng một mảnh da mỏng dính.
“Vậy những lần khác? Chẳng lẽ các bạn luôn gặp ông ấy à?”
“Không, là nhờ anh trai tôi. Trí nhớ của anh ấy tốt lắm.” Mike nói với vẻ tự hào.
“Ảnh nhớ mọi con đường.”
Thằng bé bên cạnh tỏ vẻ không tin nổi. Nó nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy thằng bé tóc đen từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng. Jean. Nó biết tên thằng bé tóc này. Dù mới nhập học, cặp anh em này trong ký túc xá cũng khiến một vài người chú ý. Tất nhiên là không phải giống với kiểu Harry Potter nổi tiếng hay đôi song sinh nhà Weasley nghịch ngợm, thế nhưng bọn họ cũng là có nhiều người biết mặt. Đại khái là vì anh em bọn họ tính cách có phần trái ngược. So với cậu em giống một Gryffindor thường thấy, người anh Jean tính cách lại quá trầm lặng. Chẳng mấy khi thấy cậu nói chuyện cả, hoặc nếu có cũng rất kiệm lời. Tuy nhiên điều đó lại vô tình thu hút sự chú ý của người khác. Điều thằng bé ngạc nhiên là không ngờ cậu bạn trông ít nói này lại có trí nhớ tốt như vậy, rõ ràng là trong các môn học cũng không thấy cậu ta có gì nổi bật.
Bạn nói việc nhớ đường đơn giản ư, không đâu.
Có tới một trăm bốn mươi hai cầu thang ở Hogwarts. Có cầu thang rộng, sạch bóng; có cầu thang hẹp, ọp ẹp; có cầu thang đến ngày thứ sáu thì dẫn đến một nơi khác hẳn những ngày thường; có cầu thang lại biến mất nửa chừng và người ta đi tới đó phải biết mà nhảy qua. Lại có những cánh của không chịu mở ra nếu không nếu không xin xỏ một cách lễ phép, hay không gõ đúng một điểm nào đó trên cửa. Và có những cánh cửa không hẳn là cửa, mà chỉ là những bức tường chắc chắn trông như cửa. Cũng rất khó mà nhớ nổi vị trí của các đồ vật, vì hình như chúng tự do di chuyển lung tung. Những ngày đầu tiên ở đây, không ít lần bọn trẻ đã ăn khổ khi mò mẫm tìm lối ra giữa đám cầu thang ngoằn ngoèo phức tạp. Số người đi lạc không phải là con số ít. Mà hiện nay đám học sinh năm nhất tìm đúng lối đi cũng chẳng phải con số nhiều, chủ yếu là dựa vào may mắn hay cảm giác quen thuộc. Bởi lẽ đám đồ đạc vật dụng trong ngôi trường có vẻ đều thích di chuyển lung tung làm người ta khó mà xác định phương hướng và mấy bức tranh treo tường thì cứ bỏ cái khung mà đi thăm viếng lẫn nhau, thành ra nếu có đứa học sinh nào muốn dựa vào đó mà hỏi đường thì cũng chẳng biết đâu mà tìm.
Vì vậy, việc bảo một người mới vào chưa tròn một tuần giống mình có thể nhớ hết vị trí con đường đối với thằng bé là điều không mấy tin được.
"Đó là thật à?"
"Thật chứ, bạn không thấy tụi tôi lần nào cũng đến sảnh ăn sớm sao? Jean anh ấy chẳng bao giờ bị lạc đường cả."
Người bạn có chút bối rối. Cậu ta nghĩ nghĩ, hình như đúng là vậy thôi.
“Ồ vậy anh bạn có trí nhớ tốt thật đấy.” Thằng bé ậm ừ nhìn Jean cười một cái. Bắt gặp ánh mắt của thằng bé tóc đen nó lại vội quay đi. Dù sao nó vẫn cảm thấy gượng gạo.
Jean không nói gì. Tất nhiên là cậu cũng lười giải thích cho thằng em trai ngốc và đứa trẻ bên cạnh việc mình nhớ được không phải là do trí nhớ tốt. Trí nhớ của Jean vốn dĩ không tồi, thế nhưng việc nhớ các đường đi trong Hogwarts đối với Jean mà nói thật ra chẳng cần nỗ lực.
Bởi đây vốn dĩ là nhà của cậu.
“Điều đó là tất nhiên rồi. Anh trai tôi từ khi còn nhỏ trí nhớ đã vô cùng tốt.” Hai đứa trẻ bên cạnh vẫn tiếp tục.
“Anh ấy còn dạy tôi học.”
“Ồ, vậy hả...”
Hai thằng bé tiếp tục trò chuyện. Đại sảnh đường lúc này đã liên tục có người ra vào. Giờ chính đã điểm. Jean trông thấy thằng bé Harry và cậu bạn Ron của nó cũng đã có mặt tại cửa chính. Trông mặt hai thằng bé có vẻ phấn khởi, chẳng biết là có chuyện vui gì. Chẳng mấy chốc những chỗ trống đã điền kín người, bầu không khí ồn ào át đi chút bình yên hiếm hoi cuối cùng của buổi sáng sớm. Mấy đứa nhỏ đã dùng xong bữa cũng không tiện ngồi lâu nữa, sau khi len lỏi qua đám đông và hàng trăm con cú bay mang theo bưu kiện hoặc thư vào đại sảnh đường, chúng bước ra ngoài hội họp với đám học sinh năm nhất ngoài hành lang.
Bọn trẻ vừa đi vừa trò chuyện.
“Bữa nay chúng ta học môn gì vậy?” Một đứa hỏi.
“Hai tiết độc dược chung với nhà Slytherin.” Một đứa nói.
“Chẳng biết có khó hay không nữa. Nghe nói thầy Snape là chủ nhiệm nhà Slytherin. Thấy bảo ổng thiên vị tụi nó lắm.”
“Để coi coi. Thảo dược, bùa chú, lịch sử, biến hình chúng ta đều qua cả rồi. Ước gì cô McGonagall cũng thiên vị tụi mình như thế nhỉ. Cổ cũng là chủ nhiệm của nhà Gryffindor mà.”
“Cổ sẽ thiên vị cho bạn thêm một núi bài tập. Hoặc là, nếu bạn học tập xuất sắc trong môn biến hình của cổ thì may ra có thể.”
“Thì cũng có ai làm được đâu? Tôi đã vung đũa phép cả chục lần rồi mà chẳng có kết quả gì cả. Mọi người cũng thế cả rồi còn gì.”
“Có đó, cô nàng Hermione gì đó. Chẳng phải cô ta biến được cái que diêm thành cây kim theo yêu cầu của giáo sư sao.”
“Ờ thì…”
Bọn trẻ tiếp tục bàn tán. Chẳng mấy chốc chúng đã đến địa điểm học. Không giống như những môn học khác, lớp độc dược được học dưới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâu đài nhiều, làm bọn học trò rởn cả tóc gáy. Đã vậy lại còn thêm những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường.
Thầy Snape bước vào lớp. Cũng giống thầy Flitwick dạy môn bùa chú, một giáo viên dáng người nhỏ thó phải đứng trên chồng sách để đứng tiết, thầy Snape cũng bắt đầu buổi học bằng cuộc điểm danh. Và ông dừng lại ở cái tên Harry Potter.
“À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta.”
Giọng ông dịu dàng. Tuy nhiên chẳng mấy dễ chịu. Mike để ý thấy một số đứa học sinh nhà Slytherin che miệng cười khúc khích. Thầy Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp. Mắt ông cũng đen và lạnh lùng, làm người ta liên tưởng đến những đường hầm tối om. Thầy Snape bắt đầu:
“Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược.”
Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.
“Vì trong lãnh vực này không cần phải vun vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần c·hết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.”
Sau bài diễn văn nho nhỏ này, lớp học càng yên lặng hơn. Mike đưa mắt nhìn anh trai một cái. Jean đang nhìn thẳng vào ông thầy. Cậu tựa hồ cảm thấy anh trai có chút... vui vẻ?