Hôm sau Trần Nhật Thanh cùng Lê Khoáng kết thúc ngày học tập đầu tiên,thần sắc có chút mệt mỏi trở về phòng ở thấy trước cửa Đỗ Tử Bình cùng một thanh niên đang chờ đợi.
Thấy Trần Nhật Thanh trở về Đỗ Tử Bình vội vàng tiến lên giới thiệu:
“Công tử cuối cùng cũng trở về,thật tốt quá để Bình giới thiệu, đây là Lý Nguyên huynh có chút sự tình muốn gặp công tử” vừa nói vừa chỉ vào thanh niên bên cạnh.
Trần Nhật Thanh có chút nghi hoặc nhìn về người thanh niên :
“Xin hỏi Lý Nguyên tiên sinh có sự tình gì tìm tiểu sinh, chúng ta giống như chưa từng gặp mặt ?”
Người thanh niên cười nhẹ khiến người cảm thấy như tắm mình trong gió xuân bất tri bất giác không tự chủ đối với hắn sinh ra thiện cảm
“Tại hạ Lê Quý Ly hiện đang trong phủ Hữu Tướng Quốc làm phụ tá.Tướng Quốc vốn nghe danh công tử đã lâu đặc phái Ly đến mời công tử đến phủ làm khách”
Trần Nhật Thanh khuôn mặt có chút cứng lại rất nhanh hồi phục, vui vẻ đáp lại:
“Ra là vậy, nếu Tướng Quốc đã thịnh tình mời, tiểu sinh cũng không dám chối từ”
“Vậy công tử xin mời theo ta, tránh để Tướng Quốc chờ lâu”
“Lý Nguyên tiến sinh xin dẫn đường”
Trần Nhật Thanh dặn Lê Khoáng trước về phòng nghỉ nhanh chóng sửa soạn y phục theo Lê Quý Ly khởi hành rất nhanh xe ngựa dừng trước một phủ đệ tó lớn xa hoa
Lướt qua đại môn, quanh co chừng một dặm thì thấy lâu đài đình các, rèm châu cửa ngọc, ánh nước long lanh, nơi nơi là kỳ hoa dị thảo. Bước trên cầu gỗ vượt qua một dòng suối, tiến vào một đình hóng gió, Trần Nhật Thanh nhìn thấy một nam tử ngồi trong đình, một bên đặt lò lửa đun nước trong ấm bốc lên từng luồng hơi nước. Hắn trên tay cầm một chèn trà đang nhàn nhã phẩm vị, hắn không phải ai khác chính là đương triều Hữu Tướng Quốc Trần Phủ.
Thấy Lê Quý Ly dẫn Trần Nhật Thanh đến, hắn nhẹ nhàng đặt chèn trà xuống bàn mở miệng cười nói:
“ Lý Nguyên, đệ đã trở lại. Vị này chắc là Nhật Thanh tiểu công tử nhà Thái úy ?”
Lê Quý Ly biểu lộ nghiêm túc, cung kính hướng về phía Trần Phủ hành lễ, trầm giọng hồi đáp:
“Đúng vậy, Quý Ly không có làm nhục mệnh, đã mời Nhật Thanh công tử tới”
“Tiểu sinh Trần Nhật Thanh bái kiến Tướng Quốc”
Trần Nhật Thanh cũng không chần chờ, lập tức hành lễ
“ Miễn lễ, nói đến cháu theo vai vế cũng là hậu bối của ta, cứ gọi ta bá phụ là được, đều là người một nhà . Nào cháu ngồi xuống đây, chúng ta trò chuyện “
Trần Phủ xua xua tay, thái độ thân thiện nâng Trần Nhật Thanh
“Vâng vậy cháu tạ ơn bá phụ ”
Trần Nhật Thanh ngồi xuống ghế, cười có chút ngây ngô
“ Thế nào ngày đầu nhập học cháu thấy thế nào? Có mệt mỏi không?”
Trần Phủ cười hòa ái
“Thưa bá phụ, cũng có chút mệt nhưng biển học là vô bờ, cháu nghi nhân lúc còn trẻ cố gắng góp nhặt được bao nhiêu hay bấy nhiêu, sau này lớn lên sẽ có chỗ hữu dụng”
“Tốt lắm hậu sinh khả úy, tuổi nhở mà chăm chỉ tiến tới sau này tất thành châu báu”
“Cha mẹ cháu ở Thanh Hoa ra sao, vẫn mạnh giỏi chứ?”
“Vâng, thưa bá phụ,cha mẹ cháu vẫn mạnh giỏi ạ’
“Cháu nên thường xuyên viết thư thăm hỏi, cha mẹ có con xa nhà trông mong nhất là thư tín, dù dăm câu ba lời thôi cũng là an ủi”
“Vâng cháu nghe bá phụ”
Hai người trò chuyện hàn huyên rất hợp ý,càng lúc hăng hái, chợt Trần Nhật Thanh nói:
“Thưa bá phụ hôm nay nhân tiện đến đây cháu có chuyện muốn nhờ bá phụ giúp đỡ”
“Ồ cháu cứ nói, nếu trong năng lực của ta, ta sẽ tận lực thỏa mãn cháu”
Trần Nhật Thanh từ trong người lấy ra một quyển trục, hai tay cung kính dâng lên
“Thưa bác đây là văn tự mới ký âm tiếng nói nước ta do cháu lấy ý tưởng từ văn tự của người Di ở phương Tây xa xôi mà sáng tạo ra, cháu đặt tên là Quốc ngữ tự, qua thử nghiệm người không biết chữ có thể trong vòng ba tháng cơ bản thông thạo văn tự này.”
Lật lật xem, Trần Phủ có chút hiếu kỳ:
“Cháu cho ta hỏi một chút,mấy ký hiệu này ý nghĩa là gì?”
“Dạ đó là dấu câu, dấu này là dấu phẩy để ngắt ý giữa câu, dấu này là dấu chấm để ngăn cách giữa các câu, dấu hỏi chấm này để thể hiện câu hỏi, dấu hai châm để thể hiện ý phía sau là một câu trích dẫn, dấu này là ngoặc kép...”
Trần Thanh giải thích tác dụng của từng dấu câu, nghe xong mắt Trần Phủ hiện lên nét kinh ngạc không nhịn được hỏi:
“Văn tự này thật là cháu sáng tạo?”
“ Cháu có tham khảo văn tự người Di nhưng cũng có thêm chút ý nghĩ của mình là các dấu câu này,nói đến cũng có thể tính là người sáng tạo “
“ Dấu câu cái ý tưởng này lại là cháu tự nghĩ ra?”
“Vâng, cháu thấy văn tự hiện tại chỉ viết chữ cái không có dấu ngắt nghỉ, lúc luận giải ý nghĩa mỗi người một ý, không được thống nhất, vô cùng bất tiện nên cố ý sáng tạo một hệ thống ký hiệu lấy làm thống nhất lý giải thuận tiện cho người đọc lý giải ý tứ văn thư”
Này cũng không phải Trần Nhật Thanh nói ngoa tại thời điểm hiện tại tất cả các ngôn ngữ đều còn ở giai đoạn đang phát triển hệ thống dấu câu hoàn chỉnh vẫn còn chưa được phát triển, hăn ở thời điểm này lấy ra một bộ dấu câu này là trực tiếp lấy kết quả cuối cùng mang về tuyệt đối là người đầu tiên, nói là hắn sáng tạo hoàn toàn không có vấn đề, rốt cuộc nguyên bản các tác giả hoàn thiện nên nó giờ đến tế bào còn chưa có đâu
Trần Phủ nhìn Trần Nhật Thanh thật lâu, tiểu thí hài này làm hắn phải nhìn với con mắt khác. Không chỉ tự phát minh ra một loại văn tự mới còn nghĩ ra hệ thống dấu câu. Đừng xem thường nho nhỏ chỉ là dấu câu, dấu câu có ý nghĩa ra sao chỉ có người chịu dày vò khi phải suy diễn ý của một chuỗi chữ không ngắt nghỉ mới hiểu được. Mấu chốt là dấu câu còn có thể thông dụng áp dụng vào tất cả các ngôn ngữ viết không giới hạn trong một loại, có thể nói dấu câu là một bước cách mạng trong văn học viết.
Hồi thần lại, Trần Phủ lại hỏi:
“Vậy ý cháu là muốn mở rộng loại văn tự này?”
“Vâng cháu muốn bá phụ đem loại văn tự này dâng lên cho triều đình sau đó cho rộng mở giảng dạy khắp thiên hạ”
“Chuyện này, nhưng cháu phải biết Hán tự là cơ bản của nền khoa cử nước ta, tùy tiện thay đổi có chút không ổn.”
Trần Phủ có chút do dự
“Cháu không có ý muốn thay thế Hán tự trong khoa cử, văn tự này cháu sáng chế ra để cho bình dân học tập, cháu nghe Khổng thánh có ước mơ là giáo dục không phân biệt tri thức được đến với toàn thiên hạ nên cũng muốn cố sức thực hiện lý tưởng này”
“Nhưng cháu phải biết bình dân đi làm quần quật cả ngày căn bản không có thời gian đi học tập, hơn nữa gia cảnh đủ để trang trải cho con cái học hành căn bản quá ít”
“Triều đình có thể ra tiền trợ cấp cho gia đình họ”
“Được rồi, cháu không cần nói nữa, không được quốc khố căn bản không đủ, nếu cháu chỉ định mở rộng quy mô nhỏ ta có thể cân nhắc cho cháu hỗ trợ, nhưng dự án lớn như vậy ta căn bản cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm”
“Vậy cháu muốn mở một thư viện ở quê nhà Thanh Hoa,cháu ở đó đã dạy được một số người thông thạo Quốc ngữ có thể dùng làm giảng dạy, ở đó mở rộng cho bất kỳ con em gia đình nào muốn học tập. Mong bá phụ có thể hỗ trợ tranh thủ triều đình cấp phát kinh phí”
“Chuyện này....”
Thấy Trần Phủ vẫn có chút do dự, Trần Nhật Thanh tung ra lợi thế nói:
“Bá phụ cứ dùng danh nghĩa bản thân dâng văn tự này lên cho triều đình,xưng là phát minh do bá phụ sáng tạo là được.”
“Này ta sao có thể như vậy, đây là sáng kiến của cháu”
“Không có gì, cháu còn nhỏ, quá nổi danh cũng không phải chuyện tốt “
“Vậy được rồi, ta sẽ dâng cho quan gia và Thượng hoàng xem xét, cháu yên tâm ta sẽ nỗ lực tranh thủ”
Tràn Phủ cùng Trần Nhật Thanh tiếp tục trò chuyện, thấy sắc trời đã muộn Trần Nhật Thanh từ chối Trần Phủ mời ở lại dùng bữa lên xe ra về
Trần Nhật Thanh vừa đi Trần Phủ nhìn về phía bên cạnh cả buổi yên lặng lắng nghe không nói gì Lê Quý Ly:
“Lý Nguyên, đệ xem tiểu tử này thế nào?”
“Bẩm Tướng Quốc, Quý Ly thấy tiểu tử này thiên phú xuất chúng bồi dưỡng tốt tương lai ắt là trợ thủ đắc lực cho Tướng Quốc, nhưng bây giờ sao, vẫn là trẻ con mà thôi, có chút ý nghĩ hão huyền không thực tế”
“Ha ha, đệ nói cũng đúng ý ta”
Lê Quý Ly dò hỏi:
“Tướng Quốc dự định thật sự dâng văn tự này lên sao?”
“Đương nhiên, sự tình có thể mở rộng danh vọng của ta, cớ sao không làm? Tiểu tử này cho ta món lễ lớn này, ta cấp cho hắn tranh thủ kinh phí làm thư viện cho hắn thì có gì ”
Chợt Trần Phủ nhẹ giọng hỏi:
“Sự tình kia, cậu đã tiến hành chưa?”
“Bẩm Tướng Quốc, gia phụ đã lo liệu xong, người của chúng ta tiến cung sau này Tướng Quốc lúc cần đến có thể điều động hắn”
Trần Phủ nắm lấy tay Lê Quý Ly có chút cảm động:
“Lý Nguyên, cậu và đệ bao nhiêu năm không hề thay đổi mà ủng hộ ta, sau này nếu thành sự tất không bạc đãi đệ, chúng ta cùng hưởng phú quý”
“Tướng Quốc nói gì vậy, chúng ta là người một nhà, Tướng Quốc là con của cô cô, nhà ta tự nhiên phải dốc sức tương trợ”.
Hai người nắm tay nhìn nhau yên lặng không nói gì, Trần Nhật Thanh nếu ở đây chắc chắn sẽ liên tưởng đến các tiểu thuyết đam mỹ nhan nhản trên mạng kiếp trước
Dĩ nhiên đang trên đường trở về hắn tự nhiên là không biết, lúc này hắn đang rất vui vẻ, đi một chuyến kêu gọi vốn thành công. Khó khăn của mở rộng giáo dục hắn sao có thể không biết, ngay từ lúc được triệu kiến hắn đã nảy ra ý định bắt lấy triều đình kéo chút lông dê dù sao tiền của hắn cũng không phải lá đa mọc trên cây còn phải nuôi q·uân đ·ội đầu tư phát minh sáng chế,... làm đủ thứ việc cũng không có dư dả để thích là triển khai dự án đao to búa lớn. Đến nỗi hăn nói muốn mở rộng ra khắp châu phủ đương nhiên chỉ là chào giá trên trời rơi xuống đất trả tiền mà thôi, hoàn toàn không phải là thật.
0