0
Mùa thu Thiệu Phong năm thứ 17,năm 1357 lịch Công nguyên
Thời gian thắm thoắt qua đi,Trần Nhật Thanh đã rời quê được ba năm. Sau ba năm khổ công đèn sách cuối cùng hắn đã hoàn thành chương trình học, từ Thái hoc tốt nghiệp.
Vùng ngoại thành Thăng Long, nhìn vợ chồng Trần Nhật Khôi không nỡ rời đi, Trần Nhật Thanh xúc động,quỳ xuống bái lạy hai người:
“Cháu Nhật Thanh hôm nay phải trở về Thanh Hoa, không thể ở bên ông bà, ông bà phải giữ gìn sức khỏe”
Hai vợ chồng già dù trong lòng đều không muốn rời xa đưa cháu nội vừa thông tuệ lại rất biết nói lời hay làm người vui vẻ nhưng đều biết chí hướng cháu mình, cũng chỉ có thể gật đầu
Trần Nhật Thanh vẫn có chút không yên tâm dặn dò Trần Nhật Khôi:
“Ông nội,bây giờ tình thế trong triều nhìn qua tuy tốt đẹp,nhưng vẫn không phải lúc nhà ta nổi bật,cẩn trọng lặng lẽ làm việc,bo bo giữ mình là được”
“Ta đã biết rồi thằng bé này, ngươi nói câu này là lần thứ mấy rồi, ta cũng không phải già đến nhớ trước quên sau, còn chuyện gì không, không thì mau cút cha mẹ ngươi ở dưới quê gửi thư hỏi thăm mấy lần rồi đó”-Trần Nhật Khôi cười mắng
Cung Tĩnh Vương bị bãi miễn đến nay đã qua mấy tháng. Lúc đầu khi nghe tin Trần Nguyên Trác bị mất chức, triều chính bị Trần Phủ chưởng khống, Trần Nhật Khôi còn hưng phấn bàn với Trần Nhật Thanh liệu có hay không nhân cơ hội tốt này thuận tiện nhờ vả đề bạt chút thân tín vào triều nhưng bị hắn nhắc lại chuyện ông đã đồng ý với hắn chuyển trọng tâm gia tộc về thái ấp mà ngăn cản. Trần Nhật Thanh biết rõ đừng nhìn Trần Nguyên Trác lần nay bị vặn ngã,nhưng quan hệ và lực lượng còn đây,lại thân cận với Thái hậu, sớm muộn cũng sẽ phục hồi lại.Nhà bọn họ vốn có hiềm khích với Thái hậu,lúc này mà dám ở kinh thành trắng trợn phát triển chắc chắn sẽ bị nhằm vào. Còn Trần Phủ, hắn vẫn còn phải giả vờ giả vịt,tích lũy nhân mạch và uy vọng, muốn lúc này để hắn vì bọn họ đứng ra đối nghịch với phe cánh Thái hậu sao, căn bản là không thể nào.Lại nói hiện tại Trần Nhật Thanh tự tin vào bằng cơ sở của hắn,vùi đầu vào làm giàu mấy năm, binh hùng tướng mạnh trong cái thời loạn thế vũ lực vi tôn này địa vị cao gì mà không lấy được. Nên không cần gấp gáp nhất thời, vùi đầu làm người quên đi mình tồn tại mới là chính đạo.
Trần Nhật Thanh nghe ông nội mắng thì cũng đùa giỡn:
“Tuân mệnh, cháu xin cút ngay ”
Nói xong thì quay người nhanh chóng rời đi, chỉ để lại phía sau một bóng lưng nhỏ nhắn cùng tiếng cười như chuông bạc. Có lẽ chỉ có những lúc này người ta mới có thể nhớ đến, hắn Trần Nhật Thanh vẫn là một đứa trẻ 7 tuổi mà thôi.
Đoàn xe của Trần Nhật Thanh lần này so với 3 năm trước hắn rời quê lớn ra gấp 3 lần. Những năm nay ở kinh thành học tập hắn cũng không nhàn rỗi, tận dụng quan hệ trong Thái học mời chào được một số đồng học về làm phụ tá. Tốt đi nói thì dễ nghe chứ công việc thực tế cơ bản là văn thư kiêm kế toán tính sổ. Với việc Trần Nhật Thanh mời chào phụ tá, đa số đồng học căn bản là khinh thường nhìn lại, chúng ta là người tương lai phải làm quan phụ mẫu một phương ai đi làm phụ tá cho ngươi một tên trẻ con vắt mũi chưa sạch,chúng ta không cần thể diện ư. Nhưng đâu cũng có ngoại lệ,vẫn có hơn 20 người gia cảnh bần hàn học lực thường thường bậc trung, tiến thân vô vọng bị hắn khai ra lương cao hấp dẫn, khăn gói đi theo hắn về quê. Những thư sinh trẻ tuổi này sẽ cùng hăn bỏ lại chốn kinh kỳ phồn hoa náo nhiệt sau lưng để trở về với nông thôn vui thú điền viên tốt đi vui thú căn bản không có, thế đạo này khối người không có cái ăn đâu, hắn Trần Nhật Thanh sao có thể lương cao rước một đám đại lão gia về nuôi, chờ đợi bọn họ đương nhiên là lượng công việc khổng lồ như núi nếu không làm sao xứng với hắn Trần Nhật Thanh cái này vạn ác ông chủ chứ
Lần này Trần Nhật Thanh trở về khác với ba năm trước, trên đường hăn bắt gặp rất nhiều lưu dân dìu già dắt trẻ,người người gầy còm ốm o hốc mắt hãm sâu, sắc mặt xanh xao, áo rách quần manh không đủ che thân, không thiếu người già cả một cơn gió lạnh thổi qua, gương mặt đỏ lên, cơ thể run run ngã xuống, vĩnh viễn nhắm mắt. Thân nhân ánh mắt c·hết lặng, lôi kéo t·hi t·hể biến mất sau lùm cây bên đường, khi trở ra t·hi t·hể biến mất còn quần áo n·gười đ·ã k·huất thì mặc trên thân người sống. Thời đại này chính là như thế, cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chất đống là chuyện xảy ra hằng ngày, rất nhiều người đến lúc lâm chung ước mơ lớn nhất là chỉ là một bữa ăn no cũng không thực hiến được, lại có người ao rượu rừng thịt hoan lạc không dứt, người với người chênh lệch nhiều lúc còn hơn người và súc vật, sự thật thật tàn khốc, cũng thật bi ai.
Cùng với những dân đói cùng khổ, Trần Nhật Thanh cũng thấy được một loại nhân vật khác đặc trưng của thời loạn, bọn c·ướp. Đoàn người Trần Nhật Thanh đi mới chỉ một tháng đã thấy được hơn chục hiện trường vụ c·ướp nhưng cơ bản bọn c·ướp thấy đoàn xe của Trần Nhật Thanh đám c·ướp đều thức thời mà bỏ chạy.Đừng xem thơ văn tiểu thuyết hay viết bọn c·ướp c·ướp c·ủa nhà giàu mà nhầm tưởng, đó căn bản là bút pháp lãng mạn hóa. Đại đa số bọn c·ướp là nhưng toán nhỏ lẻ thực lực yếu ớt, trừ khi cùng đường bí lối nếu không sẽ không chủ động trêu chọc các hào môn đại tộc với gia binh, hộ vệ mạnh mẽ, sẽ chỉ chọn với nhưng người lạc đơn lưu dân yếu ớt ra tay,bắt nạt. Bọn c·ướp mà đủ đủ sức t·ấn c·ông hào môn đại tộc vĩnh viễn là số ít.Người bị bọn c·ướp họa hại đa số là dân chúng bình thường có chút của cải tích lũy mà thôi chân chính nhà giàu căn bản không sợ.Mắt thấy tình thế loạn lạc Trần Nhật Thanh khắc sâu cảm nhận được, thời đại đã thật sự thay đổi,sóng gió đã nổi lên.
Sau 3 tháng bôn ba mệt nhọc đoàn xe cuối cùng cũng đã đến mục đích, phủ thành Thanh Hoa vào những ngày cuối cùng của năm Thiệu Phong thứ 7. Sau ba năm xa cách cuối cùng Trần Nhật Thanh đã lại trở về.
Nhìn thấy Trần Nhật Chiêu đích thân dẫn người ra thành nghênh đón,Trần Nhật Thanh trong lòng vui sướng, vội vàng chạy đến hành lễ
“Thưa cha, con đã trở về””
Trần Nhật Chiêu vẻ mặt rạng rỡ, vỗ vai hắn nói:
“Về là tốt rồi, rời nhà ba năm con cao lớn thêm không ít, mau đi thôi, chúng ta về nhà”
Đi theo Trần Nhật Chiêu, đoàn xe đến Phủ Văn Dương hầu. Trần Nhật Thanh vừa xuống xe chưa kịp phản ứng, bỗng người bị ôm lấy,một giọng nữ quen thuộc vang lên:
“Thanh nhi ba năm xa nhà, có nhớ mẹ không?”
“Đương nhiên con sao có thể không nhớ người mẹ xinh đẹp, tốt bụng nhất trên đời chứ”
Trần Nhật Thanh mặt không đổi săc, lời nịnh hót tự nhiên tuôn ra
“Hừ chỉ giỏi nịnh, công phu dẻo miệng xem chứng phát triển không ít, thôi mau đi vào nhà tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm,`hôm nay mẹ có làm món con thích đấy”
Nghe được là Lê Thu Vân vào bếp, Trần Nhật Thanh khuôn mặt lập tức biến đổi sắc mặt xanh mét.
Một trận đại chiến đang chực chờ hắn