0
2 tháng sau, phủ Thanh Hoa bến cảng
Trần Nhật Thanh ngồi trong lều trại của lều mở rộng mắt ngóng trông nhìn về biển cả. Sau khi trải qua hơn một tháng ăn Tết bầu bạn bên gia đình, hắn cũng phải bắt đầu công việc cho một năm mới.Lúc này hắn đang chờ đợi một khách nhân để bàn bạc có một vụ làm ăn lớn, nếu thành công sẽ là một bước tiến dài cho gia tộc hắn trong tương lai. Một chiếc hải thuyền lái vào bến cảng cách bờ biển một khoảng cách hạ xuống một chiêc xuồng nhỏ, chiếc xuồng nhanh chóng lao lên bờ cát. Từ trên xuống bước xuống 2 người râu ria xồm xoàm,đầu quấn khăn trắng,chân đi giày mũi cong. Đi theo sau hai người là 5 tên nô lệ mình trần làn da ngăm đen, khuôn mặt cúi gằm, thái độ cung kính. 7 người dưới được đến gần chiếc lều, người cầm đầu quay lại phân phó với người quấn khăn trắng thứ 2:
“Hassan, ngươi cùng bọn nô lệ này cứ ở bên ngoài, ta vào trong gặp mặt lãnh chúa nơi này”
“Tôi biết,ông chủ cú yên tâm” Hassan đáp lại
Người cầm đầu gật gật đầu sau đó theo tiến vào bên trong.Bước vào bên trong hắn hơi ngẩn người, chỉ thấy trên ghế ngồi một đứa trẻn chỉ tầm 7-8 tuổi hai bên có 10 tên người hầu tháp tùng. Hiển nhiên đứa trẻ này mới là người chủ sự ở đây. Hắn khom người dùng tiếng Việt có chút trúc chắc chào hỏi:
“Công tử tôn quý, Ali hướng ngài gửi đến lời chào trân trọng nhất “
Trần Nhật Thanh mỉm cười sử dụng tiếng Arab nói:
“Rất vinh hạnh được gặp ngài, ngài Ali, ta là con trai của lãnh chúa xứ này, được cha giao toàn quyền đàm phán sự vụ làm ăn với ngài”
Vì buổi gặp mặt ngài hôm nay hắn đã phải chuẩn bị không ít công phu học tập mới nói tiếng Arab được lưu loát
Ali có chút giật mình, hắn không ngờ đứa bé này còn trẻ như vậy tiếng Arab có thể nói lưu loát đến thế, phải biết đây là ngoại ngữ không phải ngày một ngày hai có thể luyện thành. Nguyên bản tâm tình có chút khinh thị vì chỉ được 1 đứa trẻ tiếp đãi cũng thu liễm, hắn đặt tay lên ngực dùng tiếng Arab nói:
“Không ngờ công tử còn trẻ mà đã tinh thông ngôn ngữ như vậy, không biết công tử muốn bàn bạc chuyện giao dịch với tôi cụ thể là chuyện gì?”
“Nghe nói ngài là cổ đông lớn nhất của một thương hội làm hải thương Đông Tây, có mạng lưới buôn bán lớn ở Thiên Trúc, Thiên trúc có một số vật ta cần mua với số lượng lớn, không biết ngài có thể cung cấp không”
“Không có vấn đề gì thưa công tử, thương hội chúng tôi buôn bán lâu năm, quan hệ cũng đả thông rất nhiều chỉ cần mặt hàng công tử có ở Thiên trúc chúng tôi đều có nắm chắc cung cấp, chỉ là vấn đề số lượng và giá cả phải thương thảo thôi”
Ali nói lời này cũng là có căn cứ.Thời đại này là thế kỉ 14,tuyến hàng hải Đông-Tây còn bị người Arab Hồi giáo thống trị, mà bá chủ tiểu lục địa Ân Độ hiện tại là Vương quốc Hồi giáo Dehli vừa lúc cũng là đồng đạo khiến thương nhân Hồi giáo càng được nhiều ưu đãi, muốn nhập khẩu hàng Ấn Độ hiện tại cơ bản nhất định phải thông qua họ thương nhân người Hoa phải chờ sang thế kỉ 15 khi Minh triều kiến lập, Trịnh Hòa hạ Tây Dương mới bắt đầu có thành tựu, còn thương nhân châu Âu ư, hừ hừ bây giờ nước đầu tiên đi đầu sang phương Đông là Bồ Đào Nha còn đang bận bịu đánh đuổi người Hồi giáo khỏi bán đảo Iberia, muốn gặp thương nhân Tây đến Đông Nam Á,ít nhất chờ 2 thế ki nữa mới được. VÌ thế Trần Nhật Thanh đời trước đọc khi đọc tiểu thuyết thấy chi tiết nhân vật chính đi c·ướp tàu buôn Tây làm giàu vào thời nhà Hồ liền phì cười, chỉ có thể nói tác giả căn bản là không khảo sát kỹ lịch sử trước khi viết.
“Thứ mà ta muốn đặt mua là hai thứ này”
Trần Nhật Thanh trực tiếp lấy ra một túi chứa diêm tiêu,một túi chứa soda. Diêm tiêu và soda là tên thời hiện đại hắn vì sợ danh tự thời xưa có lệch lạc trực tiếp chuẩn bị mẫu vật
Trần Nhật Thanh mua diêm tiêu đương nhiên là vì chế tạo thuốc súng.Diêm tiêu hay Kali Nitrat là thành phần quan trọng nhất của thuốc súng đen chiếm tận 75% trong công thức tiêu chuẩn nhưng đồng thời nó cũng là nguyên liệu từng làm đau đầu không ít nước trong đó có cả chính Đại Việt vì sự phân bố thưa thớt của nó. Mặc dù Trần Nhật Thanh biết Đại Việt cùng các quốc gia thiếu diêm tiêu trong lịch sử là xử lý phân và nước tiểu thu được diêm tiêu, cũng nhớ được quy trình cụ thể nhưng sau khi suy nghĩ kỹ quyết định từ bỏ phương pháp này, không gì khác so với nhập khẩu quá không có lời.
Tiểu lục địa Ấn Độ từ lâu đã là nơi vô cùng thừa thãi diêm tiêu, lịch sử khai thác tiêu thạch ở Ấn Độ có thể ngược dòng đến tận thời kỳ đế quốc Maurya vào thế kỉ thứ 4 trước Công nguyên, về trữ lượng khổng lồ,độ khó khai thác lại không cao. Trong lịch sử Đại Anh đế quốc hoàng gia hải quân có thể tạo số lượng lớn tàu hạng nặng mang pháo cỡ lớn tung hoành tứ hải mà không bối rối vấn đề thiếu thuốc súng là vì cái gì, chính là nhờ vào nguồn diêm tiêu khổng lồ giá rẻ từ Ấn Độ chống đỡ.
Quan trọng hơn khác với Đông Á vũ khi thuốc súng lúc này vẫn chưa du nhập vào Ấn Độ,mãi cho đến thế kỉ 16 một vương tử Ba Tư tên là Babur mới mang v·ũ k·hí thuốc súng tiến vào tiểu lục địa dựa vào súng pháo từ một kẻ lưu vong chó nhà có tang sống sờ sờ đánh ra được một cái đại đế quốc tiểu lục địa mới tiến vào thời đại thuốc súng. Bây giờ các vương công Ấn Độ vẫn là thời đại v·ũ k·hí lạnh,căn bản không biết tầm quan trọng của diêm tiêu, giá diêm tiêu căn bản là rẻ như bèo, lượng còn lớn cho dù trừ đi chi phí vận chuyển vẫn so với Trần Nhật Thanh cực cực khổ khổ ngao chế phân nước tiểu tốt hơn nhiều lắm,lại không ảnh hưởng đến cung ứng phân chuồng cho nông nghiệp,cớ sao không làm.
Đến nỗi soda cũng có vai trò quan trọng không kém. Soda là Natri Cacbonat là một nguyên liệu chính để sản xuất thủy tinh,Trần Nhật Thanh nhớ kỹ thủy tinh là một mặt hàng mà người châu Âu dùng để kiểm đồng tiền lớn từ phương Đông giai đoạn đầu giao thương trong khi công nghệ cơ bản là quá đơn giản, nung hỗn hợp cát vôi sống với soda mà thôi căn bản không tồn tại độ khó công nghê, nhiều lắm để màu thủy tinh trong thì thêm chút ít Mangan dioxit cái này Đại Việt đã có sẵn. Chưa hết soda còn có thể dcho phản ứng với vôi tôi để sản xuất xút Natri hidroxit là 1 nguyên liệu chính sản xuất xà phòng. Trần Nhật Thanh hiện còn đang đau đầu vì xút trong tự nhiên quá khó kiếm không thể đại lượng sản xà phòng đâu, có soda mọi vấn đề đều giải quyết. Mà Ấn Độ ngoài thừa thãi diêm tiêu thật trùng hợp cũng thừa thãi soda thiên nhiên không cần nói, đi Ấn Độ nhập quá thơm.
Ali tiếp nhận hai chiếc túi nhìn một lần gật gù:
“2 vật này tôi đều biết, cơ bản không có vấn đề gì,giá cũng khá thấp, không biết công tử cần bao nhiêu”
Trần Nhật Thanh chỉ vào túi chưa diêm tiêu:
“Vật này ta cần nhiều,số lượng lần đầu này khỏang 800 cân đi,cái còn lại không cần nhiều lắm vậy 300 cân. Đây là làm ăn trường kỳ, sau này nếu có hàng chúng ta lại tiếp tục hợp tác, giá cả hoàn toàn có thể thương lượng”
“800 cân, 300 cân.” Ali hô hấp có chút gấp gáp, đây là đơn hàng lớn, hắn cũng biết mây năm nay Đại Việt đẩy ra đơn vị cân rõ ràng mấy con số này lớn cỡ nào.
Nhìn Ali thần sắc hưng phấn, Trần Nhật Thanh trong lòng có chút khinh thường,ngươi kích động cái gì, loại giao dịch đại tông này đời sau toàn lấy tấn làm đơn vị mấy trăm cân rất nhiều sao. Hắn quên mất đời sau là sản xuất công nghiệp hóa máy móc tự động cùng hiện tại sản xuất thủ công căn bản không phải một cái cấp bậc mấy trăm cân đã là rất lớn.
“Tốt về giá cả chi tiết ngài có thể ra ngoài đi đến khu nhà gỗ cùng đoàn đội của ta thương lượng, ta còn có công việc phải xử lý. Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”
“Được hợp tác với công tử ngài là vinh hạnh của kẻ hèn này”
Gã thương nhân Ali đặt tay lên ngực hành lễ rồi vội vàng rời khỏi lều đi thương lượng giá cả
Còn lại một mình Trần Nhật Thanh thầm hài lòng,lần nhập khẩu đầu tiên đã thành công, đại nghiệp làm giàu hắn đã bước ra những bước đầu tiên, tuy nhỏ nhưng lại có ý nghĩa phi phàm. Trong lòng vui vẻ hắn quyết định hôm nay nghỉ làm sớm. Nghĩ vậy hắn không một chút chần chờ nhanh chóng rời đi.
------------------------------------------------------------------------------------------
Note:Babur (1483-1530) là vương tử của đế chế Timurid ở Trung Á,ông nổi tiếng là người sáng lập đế chế Mughal mà sau này sẽ cai trị phần lớn tiểu lục địa Ấn Độ rộng lớn bắt đầu từ chiến thắng trận Panipat năm 1526 bằng ưu thế vượt trội của v·ũ k·hí thuốc súng trước các thế lực bản địa Ấn Độ