Ngô Bệ cũng không phải một cái tay mơ gì, hắn là hộ tạo phản chuyên nghiệp. 14 năm trước vào năm Thiệu Phong thứ tư hắn cũng đã từng lên núi Yên Phụ khởi sự một lần, nhưng lúc đó Thượng hoàng Minh Tông còn tại vị, đại binh phái ra Bệ còn chưa có thành tựu đã b·ị đ·ánh bại, từ đó mai danh ẩn tích lẩn trốn. Bẵng đi hơn mười mấy năm, lúc người ta tưởng như đã quên mất hắn, hắn lại nhảy ra. So với lần trước lần này quy mô lực lượng của hắn hơn xa, thế t·ấn c·ông mạnh như c·háy r·ừng, nếu lần trước hắn chỉ là một tướng c·ướp thì bây giờ cũng bắt đầu có dáng dấp của kẻ tranh đoạt thiên hạ. Lúc này trong đại doanh trên núi Yên Phụ, Ngô Bệ đang cùng chư tướng say sưa chè chén.
“Các anh em, ta kính anh em một chén,ăn mừng chiến thắng của chúng ta.Anh em cạn chén”
Ngộ Bệ làn da ngăm đen,thân hình tục tằng, khuôn mặt có một vết sẹo dài tay nâng một bát rượu lên cao giọng nói hào hứng phấn khởi không chần chờ uống sạch
“Chúng tiểu nhân xin kính Đại Vương”
Phía dưới chư tướng cũng không chịu thua kém mọi người đều uống cạn bát rượu của mình. Không khí trong trướng hài hòa, quân tướng vui vẻ cười đùa, nói dóc, có kẻ còn nổi hứng còn ngâm nga một đoạn ca từ ra chiều thích ý lắm.
Đương lúc một người chuyện trò rôm rả,Ngô Bệ nhìn về phía một tên tráng hán thân hình lực lưỡng cười nói:
“Đại Cẩu lần này công phá trang viên của tên phú hộ, không nhờ ngươi dũng cảm chiến đấu đánh tan đám gia binh của hắn e là không ít anh em phải ngã xuống, chiến thắng này công đầu thược về ngươi.Nói đi, muốn thưởng gì, cứ tùy tiện nói, ta Ngô Bệ đời này không học được mấy con chữ nhưng đạo lý không được bạc đãi người có công vẫn là hiểu”
Một tên dáng người có chút gầy nhỏ hô lên:
“Đúng, Đại Cẩu ngươi ngày đó ngươi một người một đao xông vào đám người chém c·hết tên gia tướng nhà bá tước kia cứu mạng ta, phong thái uy mãnh ta vẫn còn nhớ như in, ngươi đứng công đầu, các anh em đều đồng ý, muốn gì cứ nói để Đại Vương ban thưởng”
“Đúng vậy, đúng vậy”
Chúng tướng nhao nhao hưởng ứng
Đại Cẩu nghe mọi người khen tặng thì cười khờ khạo, gãi gãi đầu có chút ngượng ngùng nói:
“Đại vương,hôm trước lúc công đánh trang viên, thuộc hạ thấy bọn con hầu bên trong đẹp quá đứa nào đứa nấy trắng nõn. Đại Vương người cũng biết thuộc hạ nhà nghèo không có tiền cưới vợ,đến nay vẫn một thân một mình.Chẳng hay...”
Chúng tướng nghe Đại Cẩu nói vậy nào không biết là hắn muốn gì, đều nở nụ cười dâm dật, cười hô hố:
“Ha ha Đại Cẩu trông ngốc vậy mà cũng thật có mắt nhìn,bọn nó đúng là ngon nghẻ, từng cái đều thơm phưng phức đứa nào đứa nấy mông đít bự tổ chảng, chậc chậc mắn đẻ phải biết”
Ngô Bệ cười to trêu chọc nói:
“Ngươi yên tâm, chuyện nhỏ,tối nay ta lập tức cho 5 đứa đến chỗ ngươi, chỉ sợ ngươi chịu không nổi đển sáng mai chân nhũn ra không đi được bị chúng nó chê cười thôi “
Đại Cẩu vỗ vỗ ngực:
“Đại Vương yên tâm,tối nay thuộc hạ nhất định cho chúng nó biết lợi hại,nhất định đánh cho chúng nó quỳ gối cầu xin tha thứ mới thôi”
“Hô hô khẩu khí lớn quá, chưa biết ai phải cầu xin tha thứ đâu nha”
Đâu đó trong đám ngời truyền đến giọng nói có chút trêu tức
Đại Cẩu thấy có người nghi ngờ năng lực nam nhân của mình, giả một bộ tức giận trừng mắt
“Ngươi nếu không tin thì đánh cược thế nào, nếu ta thắng ngươi phải gọi ta bằng ông nội,nếu ta thua ta mất ngươi thanh đao của ta dám chơi không?”
“Ta lại không ngu, cái đao to bản ấy nặng trình trịch trong chúng ta chỉ có ngươi dùng được ta lấy cũng không có tác dụng gì,còn không phải trả lại cho ngươi,thắng không được gì thua chịu thiệt,ngươi ra kèo cũng khôn lắm”
Đương lúc mọi người đùa giỡn một trung niên trang điểm văn sĩ tiến vào, nhìn thấy dáng điệu ngả ngớn của bọn người trong trướng trong mắt hiện ra chút vẻ sầu lo.Hắn chắp tay hành lễ với Ngô Bệ nói:
“Đại vương,thuộc hạ đã gặp mặt đại diện của nghĩa quân các lộ phái tới,họ nói quan quân dựa vào thành trì chống cự nghiêm mật,nên họ muốn cùng chúng ta kết thành đồng minh, bọn họ đồng ý tôn Đại Vương làm minh chủ đổi lại muốn chúng ta cung cấp lương thảo,xuất binh trợ giúp bọn họ “
Trên lãnh thổ Đại Việt thực tế không chỉ đơn đọc có mình Ngô Bệ nổi dậy, noi theo Ngô Bệ cũng có rất nhiều người nhưng cơ bản là một đám tôm nhừ cá nát, binh lực thua xa hắn, thấy Ngô Bệ thế lớn tự nhiên sẽ tìm đến thân cận
“Cái gì,cung cấp lương thảo, xuất binh, bọn chúng nghĩ cái rắm ăn sao,các anh em chúng ta cực khổ đánh trận thu được lương thảo dựa vào cái gì phân chia cho bọn chúng còn nữa các anh em đánh trận vất vả,tổn thất không nhỏ giờ là thời điểm nghỉ ngơi dưỡng sức, dựa vào cái gì đi đánh giúp bọn chúng chứ”
Ngô Bệ chửi bậy,mặt đỏ ửng lên, lỗ mũi thở hồng hộc, rõ ràng bọn người kia đòi hỏi vô lý khiến hắn cực kỳ phẫn nộ. Đồng minh là mọi người cùng gánh vác, chứ nào có kiểu đồng minh như vậy, chỉ muốn chỗ tốt, trách nhiệm thì chỗi bay chối biến. Đống minh nhu thế hắn không cần cũng được.
“Nói cho bọn chúng,lương thực không có,ta cũng sẽ không xuất binh,muốn lượng thực thì tự đi mà c·ướp c·ủa quan quân đi.Hừ, để bọn chúng và quan quân chó cắn chó đi thôi”
Văn sĩ có chút do dự:
“Nhưng Đại Vương chúng ta bỏ mặc bọn họ như vậy sẽ khiên chúng ta mất uy tín,sau này nếu quan quân đến tiễu trừ ai dám đến giúp chúng ta nữa”
Ngô Bệ nghe vậy hơi dừng lại, văn sĩ tên Nguyễn Lân,là quân sư của hắn, là người có học, vốn cùng đám thất học như hắn và chư tướng cơ bản không phải người của một thế giới. Hắn Ngô Bệ cũng là trong mười mấy năm lang bạt một lần cơ duyên xảo hợp mới thu dụng được kế sách xưng vương dựng bảng cứu giúp dân nghèo cũng là kế của văn sĩ dâng lên, nhờ thế mà hắn mới có thanh thế như hôm nay,vì vậy hắn không thể không coi trọng ý kiến của quân sư.Nghĩ nghĩ hồi lâu hắn mới lắc lắc đầu:
“Tiên sinh,đám tôm như cá nát đó bây giờ còn đánh không lại quan quân thì giúp gì được cho chúng ta,bọn chúng không làm kéo chân sau đã tốt lắm rồi, lại nói quân ta bây giờ số lượng đông đảo, nếu quan quân đến tiễu trừ cũng không sợ”
“Đúng vậy quân sư nếu quan quân tiễu trừ đến tôi sẽ đích thân cầm binh xuất chiến,đảm bảo g·iết chúng không còn manh giáp”
Đại Cẩu vỗ ngực hăng hái nói
“Đúng thế đúng thế,quân sư chớ lo, chúng ta đông người như vậy,ai nấy đều sĩ khí hùng tráng sơ gì quan quân, không cần đế ý đám tôm nhừ cá nát đó làm gì.”
Nguyễn Lân vẫn do dự trong lòng không hiểu sao cứ có linh cảm bất an vô danh, hắn chỉ cảm thấy hành động bỏ mặc các thế lực nổi dậy khác ắt sẽ dẫn đến kết quả không tốt nhưng không nói rõ được là vì sao. Hắn mơ mơ hồ hồ bị Ngô Bệ cùng chư tướng kéo vào cuộc nhậu nhẹt, rượu thịt vào bụng hắn cũng vứt đi lo nghĩ trong đầu có lẽ là ta lo lắng quá mức đi.
Cũng không trách Nguyễn Lân không nghĩ rõ,dù sao hắn cũng chỉ là một cái người đọc sách bình thường,không phải nhân tài đỉnh cấp,cũng không có hiểu biết nhiều về lịch sử quân sự.Nếu như hắn có kháo sát lịch sử chắc chắn sẽ biết đối với bọn hắn loại nông dân khởi nghĩa này,binh lính cơ bản là đám ô hợp, kỹ luật và kỹ năng chiến đấu căn băn rối tinh rối mù,có thể chiến thắng quan quân căn bản dựa vào số lượng và một bầu nhiệt huyết máu nóng lúc mới khởi sự. Bọn hắn phải làm là phải không ngừng xuất kích quấy loạn thiên hạ,vừa khiến q·uân đ·ội triều đình không thể tập trung quân được vừa liên tục duy trì cỗ sĩ khí máu nóng,mới có thể chiến thắng.
Binh pháp nói “nhất cổ tác khí,tái nhi suy,tam nhi kiệt” tức là một tiếng trống sĩ khí hăng hái, hai tiếng trống sĩ khí suy giảm,ba tiếng trống sĩ khí không còn, bọn hắn bây giờ dừng lại cố thủ chia của tưởng như an ổn nhưng lại khiến cỗ sĩ khí máu nóng ban đầu cũng theo thời gian dần mất đi binh tướng sa vào hưởng thụ chè chén, đồng thời bỏ mặc quân nổi dậy các nơi đồng nghĩa với quan quân có thể từ từ bẻ gẫy từng toán một dẹp yên từng địa phương, cuối cùng có thể tập kết binh lực từ từ bốn phương tám hướng để vây quét bọn hắn cái phản loạn đầu sỏ này. Trong lịch sử các khởi nghĩa nông dân đa số đều bị trấn áp như vậy. Quân nông dân với tính tản mạn vô tổ chức tầm mắt tri thức hạn hẹp của tầng lãnh đạo đã quyết định thành tựu cuối cùng của họ không thể nào quá cao. Từ lúc bắt đầu kết cục của bọn hắn đã chú định
0