Trong lúc quân Ngô Bệ đang hăng hái tụ tập ăn mừng chiến thắng thì xa ở Kinh thành Thăng Long, một cuộc tụ hội cũng đang diễn ra.
Dụ Hoàng ngồi trên ngai rồng hết sức chăm chú lắng nghe các triều thần bàn bạc nhưng sắc mặt mệt mỏi,thi thoảng còn ngáp dài thể hiện ra hắn gần nhất không được nghỉ ngơi tốt, tinh lực có chút không đủ.
Thấy hoàng đế mệt mỏi như vậy,trong lòng các đại thần lắc đầu không thôi,thật là háo sắc như mạng, càng ngày càng thái quá.Trong lòng nhủ thầm, ngoài mặt lại rất ăn ý giả như không nhìn thấy,tiếp tục báo cáo.
“Muôn tâu bệ hạ, các châu phủ hiện tại giặc c·ướp nổi lên, cấp báo truyền về dồn dập, nói bọn loạn đảng người đông thế mạnh nhất là thằng giặc Ngô Bệ còn trực tiếp công phá châu phủ, g·iết mệnh quan triều đình, hoành hành vô cùng.Thần nghĩ triều đình phải nhanh chóng xuất binh bình định,tránh để lâu thành đại họa”
Dụ Hoàng thần sắc nghiêm túc, Ngô Bệ tên phản tặc này tạo phản cũng là nguyên nhân hôm nay hắn hiếm có mà phá lệ quan tâm chính sự, đích thân thượng triều bàn bạc đối sách
“Trẫm đã biết, không biết các khanh ai có lương sách để diệt thằng giặc này an lòng trẫm”
Dụ Hoàng nói ra các đại thần nhìn nhau không ai nói gì rõ ràng còn chưa có phương sách cụ thể. Lúc này ở đầu hàng quan văn Hữu Tướng Quốc Trần Phủ dùng mắt ra hiệu, Lê Quý Ly hiểu ý đứng ra khỏi hàng
“Tâu bệ hạ, Tướng Quốc đã có phương sách vẹn toàn,về chi tiết thần sẽ thay Tướng Quốc trình bày kỹ càng”
Dụ Hoàng thấy có người đưa ra phương sách, sắc mặt vui vẻ:
“Tốt, ái khanh hãy trình bày cho các vị ở đây cùng nghe”
Lê Quý Ly nói: “Tâu bệ hạ, Tướng Quốc đã xem qua các báo cáo truyền đến thông qua tổng kết lại phát hiện thằng giặc Ngô Bệ có dấu hiệu dừng bước không tiến quân có lẽ là sau khi chiếm lĩnh địa bàn khá lớn cần thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn binh mã. Xét thấy thằng giặc lớn này án binh bất động không có nỗ lực hấp thu bọn giặc cỏ tôm tép khác, Tướng Quốc đại nhân phát hiện chiến cơ,hiện tại triều đình binh lực mặc dù có chút không đủ nhưng các nhà vương hầu năm giữ lượng gia nô tư binh không nhỏ,Tướng Quốc cho rằng nếu động viên được các nhà vương hầu tôn thất lãnh gia nô xuất bình thì có thể tập hợp viện quân cơ động giải vây cho các châu phủ đang bị loạn đảng vây hãm. Triều đình có thể hạ chiếu khuyến khích nhà giàu ở các lộ bỏ thóc ra chẩn cấp dân đói, tự nhiên có thể an định lại tình hình các châu phủ, sau đó tự khắc có thể điều binh khiển tướng diệt trừ thằng giặc Ngô Bệ cùng bè đảng của nó”
Thấy có đã phương lược xác định, nghe còn có vẻ rất khả thi Dụ Hoàng vui vẻ ánh mắt sáng lên:
“Tốt, trẫm thấy rất hợp lý, cứ thực hiện như vậy đi”
“Xin bệ hạ chờ một lúc, thần có một số chuyện không rõ muốn thỉnh giáo Tướng Quốc”
Dụ Hoàng b·ị đ·ánh gãy, nhìn lại ra là Trần Nguyên Trác khuôn mặt hơi nhăn lại, có chút không cao hứng nhưng cũng không ngăn cản, dù sao hắn cũng chợt nhận thấy mình đồng ý có chút quá nhanh,có thể có một số điểm suy xét không quá đủ
“Tốt,khanh cứ hỏi”
“Tạ bệ hạ”
Trần Nguyên Trác được cho phép lập tức quay sang Trần Phủ cất giọng hỏi:
“Xin hỏi Tướng Quốc việc xuất binh xuất lương cứu tế có tính đến chuyện đền bù cho các nhà các hộ tham gia?”
“Chuyện này ta cũng đã nghĩ đến, triều đình đang lúc khó khăn không nên chi tiêu quá nhiều, có thể xem xét cho họ miễn thuế 3 năm bù đắp”
Trần Phủ thần sắc không đổi đáp
“Ta thấy Tướng Quốc phương thức này không ổn,xuất binh xuât lương cái nào không phải là đại sự,tiêu tốn lớn nếu dùng phương thức đền bù kéo dài như vậy rất nhiều kẻ sẽ cảm thấy nghi ngờ triều đình sẽ thất tín, xuất công không xuất lực, đến lúc đó rất có thể làm lỡ đại sự ”
Trần Nguyên Trác trong lòng dù biết phương án của Trần Phủ là tiết kiệm cho ngân sách triều đình nhưng hắn vẫn không chút do dự đứng ra phản đối. Đùa gì vậy, nhà giàu là những ai không phải cũng bao gồm lớn lớn bé bé vương hầu tôn thất sao, xuất binh xuất lương mà chỉ nhận được miễn thuế đền bù, đừa gì vậy,vương hầu bọn họ ruộng đất bạt ngàn gia nô đông đảo có cái nào đóng đủ thuế, t·rốn t·huế lậu thuế là chuyện quá đỗi bình thường, miễn thuế căn bản là không đáng một cọng lông
“Thế theo Cung Tĩnh Vương nghĩ nên làm thế nào?”
“Theo ý ta nên cho quan phủ ở địa phương tính xem số thóc các nhà giàu bỏ ra là bao nhiêu trả lại bằng tiền, còn việc xuất binh thì bệ hạ có thể từ nội phủ trích phát hỗ trợ”
Trần Phủ nghe vậy có chút không vui,hăn cũng là vương hầu không phải cũng làm ra hi sinh sao,các ngươi đàn ngu xuẩn này,trong nước giặc cỏ loạn lạc còn ôm chặt túi tiền của mình không chịu nhả, vắt củ chày ra nước,đây là muốn tiền đến điên rồi sao?
Nhưng hắn cũng không nói gì nhìn về phía Dụ Hoàng, Trần Nguyên Trác đại diện cho ý kiến của hoàng tộc dòng chính,ý của Thái hậu,hắn không làm gì được chỉ có thể đem bóng đá lại cho Dụ Hoàng.
“Bệ hạ thấy phương án nào thì thích hợp,chúng thần sẽ thực hiện”
Dụ Hoàng thấy Trần Phủ không tranh biện đem bóng đá cho mình sắc mặt khó coi, lấy tiền từ nội phủ đây là biết rõ triều đình chi tiêu nhiều không có nhiều tiền nhàn rỗi đến vậy,thấy trẫm giàu có liền đánh chủ ý đến kim khố tư nhân của trẫm ư .Do dự hồi lâu,nhớ đến Thái hậu ủng hộ Trần Nguyên Trác hắn cắn răng trong lòng nhỏ máu chỉ có thể nhịn đau cắt thịt:
“Miễn thuế đúng là có chút không thích hợp được thôi, công hầu vì nước đánh giặc Trẫm cho họ đền bù cũng là nên”
Dụ Hoàng sắc mặt có chút bất thiện,nếu không phải Trần Nguyên Trác có Thái hậu bảo bọc hắn nhất định cho tên này biết lợi hại cũng dám nhìn trộm túi tiền của hắn.
“Được rồi cứ như vậy đi, giờ đến việc chọn lựa chủ soái thống lĩnh c·hiến t·ranh bình định, các khanh có ý kiến gì?”
Trần Phủ tiến lên tâu:
“Tâu bệ hạ thần cho rằng nên để Nhập nội hành khiển Phạm Nghĩa Phu thống lĩnh cấm quân điều tiết binh mã triều đình dẹp giặc, còn các tư binh gia nô thần thấy nên để phủ Thanh Hoa Văn Dương hầu thống lĩnh,rốt cuộc phủ Thanh Hoa năm nay là phủ duy nhất yên ổn không có cấp báo báo về,có thể nhanh chóng xuất binh bình định, làm nòng cốt đến các châu phủ thu nạp binh mã”
Nghe đến phủ Thanh Hoa vậy mà không có cấp báo báo về Dụ Hoàng có hơi ngạc nhiên nhìn về đang đứng ở hàng võ quan Trần Nhật Khôi, hỏi:
“Thái úy phủ Thanh Hoa năm nay không có cấp báo báo về tình hình tốt như vậy, trẫm hơi hiếu kỳ”
Trần Nhật Khôi đứng ra khỏi hàng đáp:
“Tâu bệ hạ,phủ Thanh Hoa trước đây có đại tạo tàu đánh cá, ra biến bắt cá làm cá khô cá muối tích trữ, may mắn dựa vào số cá này mà miễn cưỡng qua được t·ai n·ạn”
Sớm khi biết được tình hình phủ Thanh Hoa cùng bên ngoài chênh lệch Trần Nhật Thanh đã đem lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn truyền tin cho Trần Nhật Khôi.Đây cũng coi như nửa thật nửa giả đúng là cá khô và cá muối từ ngành đánh cá là nguồn lương thực bổ sung to lớn, phủ Thanh Hoa thậm chí bây giờ rất nhiều người đã đùng nó ăn uống hàng ngày nhưng cũng phủ Thanh Hoa cũng không phải chỉ dựa vào cá dự trữ miễn cưỡng qua ngày mà là hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì
Dụ Hoàng nghe vậy nhớ lại trước đây đúng là từng nghe qua Công bộ điều 500 hộ thợ thuyền đi Thanh Hoa cũng gật gật đầu không hỏi nhiều
“Được rồi,Trẫm chuẩn tấu, cứ thế mà thi hành”
Trần Nhật Thanh căn bản không ngờ đến mình cải thiện tình hình phủ Thanh Hoa lại ngoài ý muốn khiến quyền chỉ huy gia nô vương hầu rơi lên đầu cha mình. Trần Nhật Thanh mấy năm nay ngoài huấn luyện binh lính của mình cũng không quên hỗ trợ binh lính của lão cha cải thiện chế độ ăn, tập luyện hợp lý nâng cao thể lực, quân số cũng mỏ rộng từ 500 lên 1000 người. Đối đầu với một đám ô hợp, tản mạn lẻ tẻ như các toán phản quân châu quận binh lính Thanh Hoa căn bản là nghiền áp,hoàn toàn là đưa tặng chiến công . Quả là niềm vui ngoài ý muốn
0