0
Một mùa xuân mới đang đến ngày Tết đến gần Trần Nhật Thanh hiếm có từ trong công việc rút ra thời gian nghỉ ngơi cùng gia đình.Trên bàn cơm Trần Nhật Thanh mặc không đỏ tim không đập húp sạch bát cháo động tác vô cùng nhanh nhẹn thuần thục thầm nghĩ “Vẫn mặn như mọi khi nhưng không có cháy khét như thường ngày,xem ra lão mẹ vẫn là có chút tiến bộ”. Trải qua nhiều năm rèn luyện dưới kỹ năng nấu nướng của lão mẹ,Trần Nhật Thanh cảm thấy bây giờ mình đã đạt tới cảnh giới núi Thái Sơn sụp trước mắt mà vẫn thong dong trong truyền thuyết.
Hắn nhìn cái bụng đã phồng lên của Lê Thu Vân,giọng quan tâm nói:
-Mẹ đang có thai không nên lao lực mệt nhọc mà vẫn vào bếp nấu cháo thế này làn lòng con thật sự không yên tâm
Trần Nhật Thanh lại quay sang lão cha Trần Nhật Chiêu
-Cha cũng thật là, sao có thể để mẹ vất vả như thế, nhỡ có ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng mẹ thì sao,đấy không chỉ là em con cũng là con của cha
“Thằng ranh giỏi lắm, ngươi một bộ hiên ngang lẫm liệt này mang ra cho ai xem, trong lòng ngươi là đánh chủ ý gì tưởng cha không biết sao”
Trần Nhật Chiêu trong lòng chửi bậy, ngoài mặt lại giả ra bộ mặt bất đắc dĩ :
-Cha cũng có khuyên nhủ nhưng mẹ con cũng không nghe, nhất định phải vào bếp nấu cháo cho ngươi đứa con cưng này,cha cũng không có cách nào.
Từ khi lão cha dẫn binh trở về Trần Nhật Thanh lấy danh nghĩa cảm thấy trong nhà cô đơn lẻ loi một mình che giấu m·ưu đ·ồ xấu xa là tăng trưởng đối tượng đi liên hôn ra khuyên nhủ cha mẹ. Trải qua hắn nài nỉ khẩn thiết nguyên bản cũng không cấp bách vợ chồng Trần Nhật Chiêu cũng cùng nhau cố gắng, kết quả là mẹ hắn lại lần nữa mang thai
Lê Thu Văn nghe con mình nói thế thì cười:
-Không có vấn đề gì,đại phu nói vận động nhẹ đối với thai phụ cũng không có vấn đề gì. Nguyên liệu thì cũng do bọn hạ nhân chuẩn bị sẵn, mẹ chỉ nấu lên thôi,cũng rất nhẹ nhàng. Huống chi con làm việc cả ngày,không trong phòng làm việc thì cũng là đến quân doanh, cơ thể mệt nhọc vẫn là cần tẩm bổ.
Trần Nhật Thanh thấy mưu kế của mình thất bại cũng không thất vọng, vốn dĩ chỉ là một lần thử mà thôi,thành công cố nhiên tốt, thất bại cũng chả sao, dù sao đã chịu đựng gần chục năm trời, tiếp tục cũng không vấn đề gì rất ăn ý mà nói sang chuyện khác
-Đúng rồi,chuyện con nhờ cha thương thảo với các nhà tôn thất khác về mở rộng hệ thống siêu thị Thanh Hoa ra các châu phủ sao rồi ạ.
Trần Nhật Chiêu thấy con mình hỏi đến chuyện này, cười
-Đối với đề nghị hợp tác,ban đầu họ đều không hào hứng lắm nhưng khi nhìn thấy cái sản phẩm độc quyền của nhà ta là đồ hộp, họ thay đổi thái độ rất là hứng thú,đều đồng ý nhập cổ hỗ trợ mở chi nhánh siêu thị tại các châu quận, đoán chừn chỉ cần 3 tháng nữa các cửa hành chi nhánh hoàn toàn có thể khai trương
Trần Nhật Thanh ánh mắt sáng lên:
-Nhanh như vậy,thật tốt quá
Phủ Thanh Hoa phát triển nhiều năm,theo nông cụ gang đại lượng cung ứng,phân bón vi sinh,máy bơm nước cùng thuốc trừ sâu một loạt cải tiến công nghệ sản lượng lương thực tăng vọt,1 mẫu lúa phủ Thanh Hoa cho ra sản lượng thóc đạt đến gấp 3 lần nơi khác. Lương thực dư dả dẫn đến giá lương giảm, nông dân bắt đầu bị thúc đẩy chuyển sang làm công nhân trong các công xưởng của Trần Nhật Thanh.
Trần Nhật Thanh rất may mắn mở xưởng trong cái thời đại lạc hậu này, dựa vào ưu thế công nghệ sản xuất tiên tiến mà hàng hóa của hắn sản xuất ra nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường,đánh bật đối thủ cạnh tranh. Bây giờ trong phủ Thanh Hoa các công xưởng thủ công độc lập đã không còn tồn tại, tất cả đều đã bị hắn thôn tính. Tư bản tập trung cao độ, độc quyền cung ứng thị trường,các yếu tố mà nhà tư bản đời trước tha thiết ước mơ đều đã bị hắn nắm trong tay. Áp lực cạnh tranh thấp lại có ký ức đời sau, biết quá độ đè ép công nhân chỉ có thể gây ra phản tác dụng, ngược lại tưởng thưởng thích hợp sẽ hữu hiệu đề thăng năng suất lao động nên hắn trả tiền lương tương đối cao,dẫn đến dân chúng Thanh Hoa điều kiện sinh hoạt cơ bản tương đối tốt,so với đời sau tuy không là gì nhưng người có tích lũy tài sản càng ngày càng nhiều.
Dân chúng có tiền tích lũy tất nhiên sẽ nghĩ đến tiêu phí,Trần Nhật Thanh rất hợp thời mà đẩy ra hình thức siêu thị bách hóa. Với số vốn lớn,vị trí của hàng ưu việt, hàng hóa đa dạng và chất lượng, chẳng mấy chốc siêu thị Thanh Hoa đã hoàn toàn thay thế chợ truyền thống. Không có cách nào,bản thân nhà Trần Nhật Thanh không chỉ là lãnh chúa còn là địa chủ lớn nhất nhà cung ứng nông sản phẩm cùng hải sản lớn nhất, nhà sản xuất công nghiệp lớn nhất,... sản xuất ra hàng hóa cung ứng cho siêu thị căn bản là tiền từ tay trái chuyển sang tay phải,giá nhập hàng là giá gốc tự nhiên giá bày bán rất rẻ căn bản không phải các tiểu thương nhỏ lẻ,trong năm lúc nông nhàn mới bớt thời gian làm việc có thể so sánh. Nên các khu chợ rất nhanh dưới sức ép khổng lồ từ tập đoàn đa ngành đa nghề bi thôi mà biến mất.
Đối với việc này Trần Nhật Thanh cũng là không có biện pháp,chỉ có thể nói vì lợi ích của người tiêu dùng được dùng sản phẩm tốt hơn với giá rẻ hơn thì hi sinh các tiểu thương này cũng là đáng giá, ngược lại họ cũng có thể đổi nghề thành thật đầu quân làm nhân viên cho hắn cũng là một đường ra sáng lạn, kẻ ngoan cố mất khôn thì chỉ có thể chịu thiệt.
Siêu thị vừa mới mở ra không lâu Trần Nhật Thanh được các quản lý báo lên một vấn đề bất cập, đố là thực phẩm trong cửa hàng tập trung quá nhiều không bán hết dưới điều kiện thời tiết nóng ẩm bảo quản lâu dài dễ bị hỏng. Vắt óc suy nghĩ một hồi,Trần Nhât Thanh nghĩ ra biện pháp giải quyết, đó là sử dụng diêm tiêu cùng đóng đồ hộp
Người ta thường biết đến diêm tiêu với vai trò trong chế tạo thuốc súng mà ít biết đến tác dụng khác của nó là bảo quản thực phẩm. Diêm tiêu khi hòa tan vào nước sẽ thu nhiệt và có thể làm đóng băng nước tạo ra băng nhân tạo làm hầm băng để bảo quản thực phẩm diêm tiêu khi đốt cháy sẽ phân hủy thành kali nitrit được sử dụng để bảo quản thịt không bị ôi thiu dưới cái tên E249. Tuy nhiên với việc thiếu thốn diêm tiêu của Đại Việt trước đây thì tác dụng này cơ bản là vô dụng, làm thuốc nổ còn chưa đủ đâu ai phí phạm để lấy ra làm băng với bảo quản thịt. Nhưng với nguồn diêm tiêu khổng lồ Trần Nhật Thanh có được từ những chuyến hàng từ Ấn Độ hắn đã không còn quá thiếu thốn thuôc súng, suy xét lấy ra một chút vẫn là được.
Trần Nhật Thanh sực nhớ đời trước nghe nói ăn thịt ướp Kali Nitrit nhiều có nguy cơ u·ng t·hư gì gì đó nhưng hắn cũng không thèm để ý, đa số người dân hiện giờ làm gì có điều kiện để ăn nhiều thịt,có chút ít là tốt rồi,ăn được nhiều thịt cơ bản đều là đại quan quý nhân nhưng xét lại thì người bây giờ tuổi thọ ngắn,có khi chưa kịp c·hết vì u·ng t·hư đ·ã c·hết vì bệnh hơn nữa đời sau tiêu chuẩn châu Âu nghiêm ngặt vậy Kali Nitrit cũng đâu có bị cấm dùng, có gì để để ý. Tự lừa mình dối người một lúc, Trần Nhật Thanh quyêt định vẫn là tuyệt không cho gia đình mình ăn thịt muối siêu thị Thanh Hoa bán.
Đến nỗi đóng đồ hộp đương nhiên là Trần Nhật Thanh sao chép từ kỹ thuật đời trước cũng là một cách bảo quản thực phẩm lâu dài do Nicolas Appert người Pháp sáng chế đầu tiên với đồ hộp bằng chai thủy tinh có nút. Song Trần Nhật Thanh biết điểm yếu của chai thủy tinh là dễ vỡ khi vận chuyển, trực tiếp dùng thép rèn mạ thiếc làm hộp đựng, ngược lại hộp mỏng cũng không tốn bao nhiêu thép .Nhưng suy đi tính lại để tiết kiệm hắn cũng cho siêu thị Thanh Hoa tổ chức thu mua lại vỏ hộp đã qua sử dụng mang về tái chế,tiết kiệm tối đa
Thực phẩm sau khi được đóng hộp sẽ được bỏ vào nồi hấp lớn hấp nóng 3 lần trong 3 ngày mỗi ngày 1 lần 15 phút để tiêu diệt vi khuẩn. Cứ thế hạn sử dụng của đồ hộp có thể kéo khá dài hoàn toàn thích hợp để tích trữ thậm chí đem đến bán tại các châu phủ khác mà không sợ thức ăn bị ôi thiu giữa đường. Đồ hộp vừa ra lập tức liền hỏa bạo trơ thành chiêu bài của siêu thị Thanh Hoa, không ngờ đến bây giờ lại kiến công giúp siêu thị Thanh Hoa thành công mở ra thị trường.