0
Giáp Thìn, năm Đại Trị thứ 7 1364 Công Nguyên
Dụ Hoàng đang nằm trong điện nghỉ ngơi hưởng thụ hai ả cung nữ hầu hạ thì nội thị tiến vào bẩm báo:
-Tâu bệ hạ, Bùi đại nhân cầu kiến
-Cho hắn vào
-Tuân lệnh
Chẳng bao lâu sau một người tiến vào trong điện, người này không ai khác chính là Bùi Khoan một trong bảy cận thần chân chó của Dụ Hoàng
-Vi thần tham kiến bệ hạ
-Đứng lên đi, có chuyện gì mà đến quấy rấy hứng thú của trẫm?
-Tâu bệ hạ cung Lạc Thanh bệ hạ giao cho thần đã kiến tạo xong rồi ạ, bệ hạ có thể giá đến xem
-Thật sao, nhanh như vậy, ngươi làm việc rất năng suất, rất hợp lòng Trẫm, nhớ ngươi một công lao
Dụ Hoàng ánh mắt sáng lên vô cùng kinh hỉ
-Phụng sự cho bệ hạ thần không dám kể công
-Ha ha, nói hay lắm
Dụ Hoàng rất vui vẻ, cuối cùng cung điện mới của hắn cũng được hoàn công. Cung điện vừa nhỏ vừa cũ hắn cư trú từ lúc lên ngôi đến nay đã bắt đầu xuống cấp không chịu nổi, thật không hợp với khí khái đế vương, hắn đã sớm chán ghét.Hắn kiên định cho rằng làm hoàng đế phải ra làm hoàng đế chứ hoàng đế mà ở chỗ vừa nhỏ vừa bé lại còn xấu mù, phong cảnh trang trí còn không có thì còn ra thể thống gì.Vì thế kể từ khi đích thân cầm quyền hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm thay đổi xây dựng một cung điện to lớn khí khái tỉnh xảo kỳ công cho hợp với vị thế của mình. Ngặt nỗi từ năm Đại Trị thứ nhất hắn gặp phải quá nhiều chuyện lớn phải bỏ tiền,kinh phí éo hẹp, trong túi ngượng ngùng làm hắn chỉ có thể đem dự định cứ lùi lại lùi. Không ngờ năm ngoái hắn hiếm có vận may bạo phát, phò mã Ngô Dẫn trại chủ xã Đại Lại, một đại phú hào trong nước n·goại t·ình với người khác vợ hắn là công chúa Nguyệt Sơn tố cáo lên chồng mình có lời bất kinh lăng mạ công chúa, Dụ Hoàng liền chớp lấy cơ hội tịch thu toàn bộ tài sản của Dẫn, một lần ăn thành người mập, trong tay giàu có mới có thể khởi công
-Mau chuẩn bị kiệu, khởi giá đến cung Lạc Thanh
Dụ Hoàng vội vàng không kịp chờ đợi, phân phó bọn nội thị. Rất nhanh Dụ Hoàng được tháp tùng đến cung Lạc Thanh hắn ngó trái ngó phải đánh giá tòa cũng điện này. Cung Lạc Thanh được kiến trúc tập trung xung quanh một chiếc hồ. Hồ này vì hô ứng với cung điện cũng đặt tên là Lạc Thanh được đào từ tháng 10 năm trước, huy động hàng ngàn dân phu, trong hồ xếp đá làm núi, bốn mạch đều khai ngòi cho chảy thông nhau, tiêu hao sức ngưới sức của cực kỳ to lớn . Phía tây hồ dựng một diện trồng hai cây quế trước cửa, đặt tên là Song Quế,trong điện đình đài lầu các, núi non cây cảnh vô cùng tinh xảo .Trên bờ hồ trồng thông, tre và các thứ hoa thơm cỏ lạ lại nuôi nhiều chim thú . Các loài chim như hạc, công họa mi, đại bàng, trĩ,sáo... tất cả đều tề tụ đầy đủ .Các loài thú như voi, hổ, sư tử, tê giác, hươu, nai,cầy, cáo, chồn, khỉ, gấu, báo... cũng không thiếu loài nào.Không chỉ vậy Dụ Hoàng còn đặc biệt cho đào hai hồ nhỏ khác một là Thanh Hải chứa nước mặn,hồ kía có tên Thanh Ngư để chứa nước ngọt.
Hỗ Thanh Ngư chứa nước ngọt là để nuôi giống cá Thanh phụ (cá diếc). Cá này có nhiều giống lạ như giống vảy bạc,giống vảy xanh, giồng vảy đỏ... tất cả đều đuọc tập hợp không bỏ sót trong hồ Thanh Ngư.Hồ này kiến tạo tiêu phí không nhỏ nhưng so với hồ Thanh Hải chứa nước mặn thì thật là gặp sư phụ. Với hồ Thanh Hải từ lòng hồ tới thành vách, đều phải láng trát sao cho nước không thấm vào đất. Khi hồ đã hoàn tất, hàng đoàn thuyền mấy trăm chiếc của lộ Hải đông chất đầy chum vại nước mặn, nối đuôi nhau cập bến . Mỗi ngày ngày có tới mấy trăm ngàn lượt người phải liên tục gánh nước từ thuyền lên đổ vào hỗ. Một nồi nước mặn chở từ biển về đến Thăng Long, giá còn đắt gấp máy nồi gạo. Hồ Thanh Hải đầy nước mặn, Dụ Hoàng lại sai người đi khắp các vùng biến lấy về đủ thứ hải vật như đổi mồi, trai ngọc san hô... thậm chí chưa dừng ở đây còn đặc biệt vào tận Hóa Châu bắt cá sấu mang vào trong hồ nuôi dưỡng. Thật là xa xỉ vô cùng, cầu kỳ phức tạp không sao kể xiết
Dụ Hoàng sau khi nhìn thấy cung Lạc Thanh lộng lẫy tráng lệ thì lấy làm mừng gấp không chờ nổi, không đến một ngày liền dọn đồ vào ở. Đêm đó hắn còn đặc biệt tổ chức một buổi tiệc lớn cùng bảy cận thần ăn mừng .
Trên bàn tiệc Dụ Hoàng cùng bảt tên chân chó đang bù khú ăn nhậu, tận hưởng mĩ nữ phục thị thấy trên bàn Trâu Canh có xếp mấy hộp sắt thì lấy làm hiếu kỳ hỏi:
-Trâu khanh,mấy hộp sắt trên bàn của ngươi là gì thế?
-Tâu bệ hạ đây là đồ vật mới thịnh hành ở kinh thành năm nay do cửa hàng của thần và bằng hữu sản xuất gọi là đồ hộp,trong hộp này chứa là các loại thức ăn mới lạ thịt rau cá đều đủ cả,thần hôm nay mang đến đây cho bệ hạ và các vị đồng liêu cùng nhau thưởng thức
Cửa hàng cửa hắn đương nhiên là chi nhánh siêu thị Thanh Hoa tại kinh thành. Trần Nhật Thanh biết rõ buôn bán tại địa phương tốt nhất vẫn là dùng người bản địa,vì thế cũng không tham lam trực tiếp giao cửa hàng cho người hợp tác phái người quản lý, hắn chỉ phụ trách cung cấp hàng hóa, nhẹ nhàng bớt việc.
-Ngươi cũng thật là có nhiều sáng kiến ngươi dâng lên đi trẫm cũng muốn thử xem cái đồ hộp này mùi vị ra sao
Rất nhanh trước mặt Dụ Hoàng đã xếp khoảng chục hộp sắt nhỏ hắn hào hứng cầm lấy hộp sắt loay hoay một hồi tìm cách mở ra nhưng thất bại. Có chút mất hứng Dụ Hoàng quay sang nhìn Trâu Canh thấy tên này thuần thục lấy ra một dụng cụ có hình như chìa khóa trên nắp hộp rồi thuần thục nét vào khe hở trên thành hộp thuần thục mở ra, vội vàng bắt chước,làm theo thành công mở ra hộp sắt.Chỉ thấy bên trong là những miếng thịt lợn khô ướp muối, hắn bốc một miếng nếm thử, vị ngòn ngọt mằn mặn rất ngon. Tiếp tục mở ra các hộp khác hắn lần lượt đuọc nếm thử thịt gà, thịt cá,rau củ, trái cây tất cả đều cảm giác rất không tồi, tuy một số điểm không sánh được với món ăn tươi sống nhưng thắng ở chủng loại đa dạng,khẩu vị độc đáo làm hắn ăn rất ngon lành
Dụ Hoàng gật gật đầu
-Hừm, rất không tệ,những thứ đồ hộp này trẫm rất thích, từ nay ngươi mỗi tháng cung ứng đến cung Lạc Thanh 100 hộp,không có vấn đề gì chứ?
Trâu Canh thấy mối làm ăn đã thành vui vẻ:
-Thần tuân mệnh, bệ hạ thích nó là vinh hạnh của thần, hôm nay thần sẽ căn dặn tên chưởng quầy,ngày mai sẽ mang đầy đủ số lượng đến cho bệ hạ.
-Được rồi không cần đa lễ, chúng ta tiếp tục
Đêm đó,8 người cùng nhau chè chén đến đêm muộn mới tan tiệc. Trâu Canh đến canh ba mới đầu óc lâng lâng, bước đi loạng choạng xuất cung.