0
Trật tự trong thành đã bị quân Thanh Hoa khống chế,nhưng những vết tích của c·hiến t·ranh vẫn chưa được dọn sạch. Trần Nhật Thanh cưỡi ngựa tuần tra nhìn trên đất vương vãi máu tươi cùng thịt nát,mùi máu tanh xộc vào mũi trong người dâng lên một đợt khó chịu, trong ruột sóng lớn cuồn cuộn,nhưng vì giữ gìn uy nghiêm trong quân, hắn cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn, vẻ mặt như thường.
Không có cách nào hai đời làm người đây vẫn là lần đầu tiên hắn lên chiến trường chính mắt nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh như vậy,không thể nào làm được tâm lặng như nước, may mắn chiến đấu kết thúc nhanh chóng,quân Chiêm tử thương cũng không quá nhiều, đa số b·ị b·ắt làm tù binh, nếu không hắn thật sự phải ngay tại chỗ phun ra.
Kỳ thật đâu chỉ có mình hắn,các binh sĩ của hắn cũng là như thế, trạng thái kích động qua đi trừ số ít người từng làm thám mã điều tra có kinh nghiệm chiến đấu, sắc mặt duy trì ổn định, đại đa số người đều là lần đầu g·iết người, ít nhiều đều cảm giác có chút không khỏe,một số người còn có trạng thái còn có chút ngơ ngác thất lạc. Một con người sống sờ sờ cứ như vậy ngã xuống dưới viên đạn do mình bắn ra, trước mặt mình mất đi sinh mệnh đối với tuổi mới thành niên bọn họ thật sự là kích thích tâm lý không nhỏ. Không chỉ n·gười c·hết thảm trạng đánh sâu vào trong mắt,người b·ị t·hương gào thảm truyền vào trong tai cũng làm bọn họ trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Nhiều lúc so với t·hi t·hể lạnh băng, người sống máu me đầm đìa, không ngừng thảm gào càng làm người ta sợ hãi.
Trần Nhật Thanh nhìn thấy thương binh địch kêu rên ảnh hưởng đến tâm trạng lính bên ta liền la lớn:
-Lính truyền tin đâu?
-Có! Một người thanh niên chạy tới
Trần Nhật Thanh ra lệnh:
-Mang đám giặc b·ị t·hương này tập trung lên,ném đến một chỗ xa xa một chút,giao cho bọn tù binh còn khỏe băng bó, để bọn chúng nằm kêu gào thế còn ra thể thống gì.
-Tuân mệnh tướng quân
Lính truyền tin nói, sau đó chạy bộ tiến đi truyền mệnh lệnh.
Trần Nhật Thanh cũng không để bụng bọn người Chiêm có thể hay không di động ảnh hưởng đến thương thế dẫn đến bỏ mạng, du sao với bộ đội của hắn quân y thuốc men cũng là quý giá, chỉ có thể dùng cứu trị người mình,bỏ ra đi chữa trị đám người này ư, bọn chúng không xứng.Ngược lại thời đại này điều kiện vệ sinh yếu kém,b·ị t·hương nặng cơ bản là 80% cầm chắc c·ái c·hết.Thái độ đại đa số q·uân đ·ội thời đại này với binh sĩ như vậy là bỏ mặc,đồng đội còn như vậy, hắn cái quân địch này nhắc nhở người Chiêm lúc băng bó cho người b·ị t·hương phải nấu nước nóng làm sạch vải đã là tận tình tận nghĩa đến nỗi họ nghe vào hay không thì không phải chuyện của hắn.
Các binh sĩ Thanh Hoa dưới sự thụ ý của Trần Nhật Thanh cầm súng bức ép từ binh Chiêm quét dọn chiến trường, tu sửa phòng ốc thu thập t·hi t·hể chất lên xe đẩy chở ra ngoài thành thiêu hủy. Hắn biết rõ t·hi t·hể không xử lý ổn thỏa rất dễ biến thành nguồn ôn dịch,cũng lười làm cái gì xây tháp đầu người uy h·iếp chấn nh·iếp, trực tiếp cho thiêu hủy xong hết mọi chuyện.
Đến chạng vạng tối chiến trường trong thành Indrapura cơ bản đã dọn dẹp xong các tù binh Chiêm Thành bị tập trung trông giữ,tướng trấn thủ bị dẫn đến trước mặt Trần Nhật Thanh cùng các sĩ quan.Trần Nhật Thanh thấy tướng Chiêm bị dẫn đế liền bắt đầu dò hỏi thẩm vấn:
-Nói đi,trong thành có bao nhiêu quân,bao lâu thì liên lạc với các thành trì khác một lần ?.Ngươi nên biết kết cục nói dối lừa gạt ta chỉ có một là c·hết.
Thấy Trần Nhật Thanh sắc mặt nghiêm túc, biết vị tướng trẻ người Việt này tuyệt đối là nói được thì làm được, tên tướng Chiêm cũng không có dám có ý nghĩ gì, lập tức đúng sự thật khai báo:
- Bẩm tướng quân trong thành có tổng cộng 400 lính chiến cùng 600 thanh tráng,trong đó có 100 lính ra ngoài tập kích c·ướp phá chưa trở về. Còn chúng ta cứ nửa thang sẽ phát một phong thư đến thành Châu Sa báo cáo tình hình lần trước là cách đây 2 ngày.
Trần Nhật Thanh thấy hắn thành thật trả lời,thái độ không giống nói dối, liên phất phất tay
-Dẫn đi
Theo tên tướng Chiêm bị dẫn đi, Trần Nhật Thanh hơi suy tư sau đó nói với một sĩ quan
-100 tên lính kia chắc hẳn rất sớm sẽ về đây, người dẫn 100 người ở vùng ngoại thành lân cận du đãng tìm tòi,tìm cơ hội xử lý chúng
-Tuân mệnh tướng quân
Trần Nhật Thanh lại nói với một sĩ quan
-Ngươi cho khoái mã nhanh chóng phi ngựa về Hóa Châu báo cho Đỗ đại nhân phái người đến tiếp nhận tù binh giải về Bắc rốt cuộc bọn chúng số lượng có chút nhiều, cứ để trong thành chung quy là không ổn định. Đúng còn thông tri 300 anh em còn ở trong thành Hóa Châu trực tiếp dọn doanh trại lại đây. Từ sau này chúng ta sẽ lấy nơi này làm cứ điểm.Giục họ nhanh một chút chúng thời gian không nhiều thành Châu Sa không thấy thư phát đến chắc chắn sẽ sớm phát hiện nơi này đã bị chiếm cứ.
-Tuân mệnh tướng quân.
Lúc Đỗ Tử Bình nhận được tin tức Indrapura bị chiếm vô cùng kinh ngạc mới ra ngoài mấy ngày mà thôi, công phá thành trì lại nhanh như vậy. Hắn tính toán binh lực trong tay mình để không ảnh hưởng đến phòng thủ Hóa Châu quyết định chỉ mang 100 người đến tiếp thu tù binh,dù sao lũ kia căn bản là tàn binh bại tướng tay không tấc sắt, ý chiến đấu mất hết cũng không cần hắn nhọc tâm
Hơn 2 tuần sau, Đỗ Tử Bình cùng 300 quân tiếp viện của Trần Nhật Thanh đến Indrapura .Nhưng bất ngờ là Trần Nhật Thanh không chỉ đem lính Chiêm mà hoàn hoàn chỉnh chỉnh đem toàn bộ dân trong thành ném cho hắn. Chỉ hơi do dự một lúc, thấy không có vấn đề gì,hắn liền đống ý. Trần Nhật Thanh tiễn đi toàn bộ dân trong thành liền thở phào nhẹ nhõm, hắn biết Indrapura là tiền tuyến gần người Chiêm mà xa thành Hóa Châu người Chiêm nhât định sẽ ngóc đầu trở lại tiến công nơi này se sớm biến thành chiến trường cải tạo nó hoàn toàn trở thành binh thành là tốt nhất,tránh lúc chiến đấu phải phân tâm coi chừng người Chiêm trong thành. Ngược lại quân tiếp viện của mình đã mang vật tư đến có thể lập tức bắt đầu cải tạo tòa thành này thành chân chính pháo đài quân sự
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Note: Châu Sa là tên việt của Amaravati