0
Tháng 6 năm Đại Trị thứ 9, 1366 Công Nguyên
Đỗ Tử Bình mắt trợn rừng, chấn kinh không dám tin tưởng
-Cái gi, Trực Khanh công tử ngươi nói thật chứ, ngươi muốn phản công tái chiếm Đồng Dương?
Trần Nhật Thanh không thèm để ý nói
-Đúng thế,mấy tháng này ta đã điều tra nghiên cứu kỹ tình hình bọn giặc Chiêm kể từ khi đánh bại ngài tái chiếm thành Đồng Dương thì đã trở nên lơ là, thường xuyên thả binh c·ướp b·óc,sơ sẩy phòng bị. Bọn chúng ngang ngược đã lâu tuyệt không ngờ chúng ta dám chủ động ra thành xuất kích quân ta chớp lấy thời cơ thần tốc hành quân mà đánh, ắt lấy được.
Thành Đồng Dương là tên gọi của người Việt với Indrapura cố đô Chiêm Thành. Trần ật Thanh trong ba tháng này không chỉ điều tra rõ địa hình Hóa Châu đồng thời cũng thăm dò rõ binh lực trong thành Indrapura.
-Nhưng thành Đồng Dương cách Hóa Châu quá xa nếu công tử xảy ra chuyện gì,Bình làm sao tiếp ứng kịp
-Đỗ đại nhân không cần lo lắng, ưu thế ở tại quân ta, lần này phải đánh một trận thắng để chấn hưng lòng người Hóa Châu.
Đổ Tủ Bình biết không thể ngăn cản nổi Trần Nhật Thanh, chỉ có thể trong lòng lo âu tiễn hắn dẫn binh xuất thành.
Hiện tại đã là cuối tháng 6,Hóa Châu đã tiến vào giữa mùa hè, mặt trời chói chang chiếu xuống đại địa, không khí nóng bức theo gió nóng thổi từng cơn . Bên bờ sông xa xa xuất hiện một đám điểm đen, khi điểm đen dần dần biến lớn, thình lình là một chi q·uân đ·ội 300 người. Quần áo trên người bọn họ ướt đẫ mồ hôi, dính chặt vào cơ thể,biểu hiện trên mặt khó có thể che giấu mỏi mệt, hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm phía trước, đôi chân di động theo bản năng tựa như người máy, dẫu vậy họ vẫn cắn chặt răng hành quân tiến lên. Đó chính là đoàn tân quân do Trần Nhật Thanh dẫn đầu đã dời thành Hóa Châu hơn 10 ngày
Lúc này, một kỵ sĩ dọc theo bờ sông phi ngựa như bay mà đến,thần sắc hắn cũng thực mỏi mệt, nhưng vẫn như cũ mạnh mẽ đánh lên tinh thần hướng phía xa cao giọng hô:
-Tướng quân!Tướng quân!
Trần Nhật Thanh nghe thấy hắn hô lên, giương lên tay, đội ngũ ngừng lại. Hắn lúc này đôi mắt che kín tơ hồng rõ ràng trong thời gian này khuyết thiếu giấc ngủ. Thám báo thấy đoàn quân dừng lại thở hồng hộc chạy tới báo cáo
-Tướng quân! Thành Đồng Dương còn cách 10 km,bọn giặc trong thành căn bản không hề phòng bị gì, trên tường thành đến một cái lính tuần tra cũng không có đều trốn đi tránh nóng cả.
Trần Nhật Thanh quay đầu nhìn xung quanh, thấy nơi đây trống trải,không có chỗ ẩn thân không có khả năng có mai phục gì liền hạ lệnh
-Mọi người tại chỗ nghỉ ngơi uống nước, dưỡng đủ sức lực,2 tiếng sau chúng ta khởi hành.
Mệnh lệnh một người tiếp một người truyền đạt đi xuống, bọn lính đều mệt muốn ch·ết rồi, sôi nổi ném xuống v·ũ k·hí, cởi ra giày da đặt mông ngồi lên trên có binh lính lấy ra bình nước, vừa uống vừa ăn lương khô, có binh lính không màng hình tượng trực tiếp nằm soài ra đất, ngã đầu liền ngủ, tiếng ngáy đều đều vang lên.
Trần Nhật Thanh ngồi trên một tảng đá cũng đi theo bọn lính dùng lương khô,nạp đầy cái bụng để chuẩn bị sức lực cho cuộc chiến sắp tới.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua,giờ nghỉ ngơi kết thúc, Trần Nhật Thanh đứng dậy leo lên lưng ngựa, hạ lệnh:
-Toàn thể tập hợp, chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ hành quân gấp, nhanh chóng công phá Đồng Dương
Tân quân Thanh Hoa cầm lấy súng ống, nhanh chóng tập hợp hàng ngũ, theo dẫn dắt của Trần Nhật Thanh bắt đầu tăng tốc rất nhan đã nhìn thấy tường thành Đồng Dương ở phía xa.
Trần Nhật Thanh gìm ngựa hạ lệnh:
-Mọi người chuẩn bị chiến đấu lấy cây thang trên xe xuống pháo binh mang pháo cối lắp lên,cho chúng biết lợi hại của chúng ta
Bên trong đội ngũ 6 tên pháo binh đến trên xe quân nhu dỡ xuống 3 môn pháo cối,thuốc súng cùng đạn dược phân biệt từng tổ hai người tận dụng địa hình lén lút tiếp cận thành trì. Tìm vị trí kín đáo bí mật cố định bệ pháo, rất nhanh đã bố trí xong, họng pháo chĩa vào phía thành lâu. Thấy pháo cối chuẩn bị hoàn tất Trần Nhật Thanh hạ lệnh:
-Khai hỏa
Tín hiệu binh vẫy vẫy cờ hiệu, các pháo đội nhận được chỉ lệnh,liền đem bọc thuốc nổ cùng cầu gang nhét vào trong họng pháo rồi châm lửa. Ngòi vừa bắt lửa các pháo binh rất ăn ý lùi ra phía sau, hai tay bịt chặt lỗ tai
-Oanh oanh oanh, liên tiếp 3 t·iếng n·ổ vang lên 3 quả cầu sắt bay ra khỏi nòng,theo một đường vòng cung vọt lên rồi lao thẳng về phía tường thành
Tiếng nổ lớn cũng kinh động lính Chiêm trên đầu thành bọn chúng từ trong lầu gác giật mình choàng tỉnh dậy.
Rầm... Rầm... 2 quả cầu gang khổng lồ v·a c·hạm vào tường thành tiếng động lớn vang lên, tường thành chấn động mạnh mẽ đá vụn tứ tung, lầu gác trên tường thành không chịu nổi xung động to lớn nhao nhao đổ xuống lính Chiêm trong lầu gác hét lên thảm thiết đi theo rơi xuống tường thành ngã tan xương nát thịt.
-Oanh oanh oanh
Phía xa xa kết thúc lượt pháo kích thứ nhất, pháo binh Thanh Hoa đ hoàn thành lần nhét vào thứ 2 tiếp tục khai hỏa
Rầm! 1 tiếng động lớn tiếp tục vang lên 1 quả cầu gang lướt qua tường thành rơi vào trong thành, chuẩn xác đánh trúng vào một đám quân Chiêm đang hảy tới chuẩn bị tiếp ứng, bụi mù bốc lên đầy, một tên lính Chiêmthân thể bị đập thành thịt nát, chật cụt tay đứt bay lên, những tên còn lại vì mặt đất chấn động mà đứng không vững ngã sõng soài, bị sóng xung kích chấn đến ngất đi .
Trước tình hình bị bất ngờ tập kích trong đám quân Chiêm chợt có kẻ hô lớn
-Địa chấn, là thần linh giáng tội, mau chạy
Quân Chiêm trong thành đã liên tục bị 5 lượt đạn pháo oanh tạc, n·gười c·hết thảm trạng kinh khủng cùng mặt đất dưới chân không ngừng rung chuyển nay lại thêm hư hư thực thực thần linh giáng tội là bọn chúng sĩ khí lập tức hỏng mất lập tức quay đầu bỏ chạy.Tướng Chiêm gào thét khản cả cổ mong tập hợp lại binh lính, vãn hồi thế suy tàn xong chả có tác dụng gì, trong thành nơi nơi là người chạy loạn tìm đường thoát thân nơi nơi là tiếng la hét của những người bị dọa sợ, mệnh lệnh của hắn căn bản không có ai nghe thấy,cho dù nghe thấy cũng không ai quan tâm
Ngoài thành thấy tiếng la hét, chửi rủa hô loạn ồn ào từ trong thành truyền ra, biết cơ hội đã đế, Trần Nhật Thanh ra lệnh:
-Ngừng pháo kích, bộ binh cấp tốc mang thang xung phong, nhanh chóng chiếm linh tưởng thành
Lính tín hiệu vẫy vẫy cờ lệnh cho pháo binh rồi lập tức rút ra kèn lệnh thổi lên hiệu lệnh tiến công.Bộ binh nghe lệnh lập tức vác thang tiến lên,vượt qua hào nước, gác lên đầu tường thoan thoắt trèo lên. Quân Chiêm giờ đã tán loạn, trên đầu tường tuyệt nhiên không có một tên lính Chiêm, tất cả đều đã nhanh chân bỏ chạy, lính Thanh Hoa rất nhẹ nhàng công chiếm đầu tường. Không chần chờ binh lính Thanh Hoa rất nhanh thả xuống cầu treo, lại từ bên trong mở toang cổng thành . Theo cổng thành mở ra quân Thanh Hoa nhanh chóng lao qua cổng thành tràn vào bên trong, tiếng súng dồn dập vang lên, đám lính Chiêm ang chạy tán loạn nhao nhao đổ xuống.
Trần Nhật Thanh phu ngựa xông vào trong thành thấy đại cục đã định liên ra lệnh kêu hàng.Người Chiêm nhao nhao quỳ xuống ngay cả vị tướng trấn thủ thành cũng biết đại thế đã mất mà thúc thủ chịu trói. Quân Thanh Hoa xuất trận đầu tiên đã giành được thắng lợi
Cố đô Indrapura mà Chế Bồng Nga vất vả hàng năm trời mới lấy lại được, đã hoàn toàn thất thủ trong chưa đến một tiếng đồng hồ
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Note:Không cần cảm thấy 300 quân của nhân vật chính là ít, Toa Đô dẫn quân Nguyên t·ấn c·ông đường đường chính chính đổ bộ thẳng vào kinh đô Vijaya (Đồ Bàn) -nơi trung tâm của Chiêm Thành cũng chỉ mang 5000 quân đã khiến quân Chiêm phải đau khổ chống đỡ. Indrapura là vùng biên lại mới được tái thu phục, lính trong thành tuyệt không thể quá nhiều,dưới tập kích bất ngờ nhân vật chính hoàn toàn có thể chiến thắng nhẹ nhàng