Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trỗi Dậy

vUZWA42677

Chương 162: Chu Vệ Quốc.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 162: Chu Vệ Quốc.


Không hề bực tức với sai lầm của thuộc hạ của mình, không thể biểu lộ cảm xúc với bất cứ ai, là một hình mẫu lý tưởng về một con người hoàn hảo, một nhà lãnh đạo hoàn hảo nhất luôn vì người dân của mình mà phấn đấu, mà không ngừng nỗ lực.

Nói về Vệ Quốc thì ông ta là một người đàn ông rất ít khi mắc bất cứ sai lầm nào theo nhiều mặt, thậm chí khi đối mặt với sai lầm lớn nhất đời mình hay việc ép Nhật Nam phải trở thành một thứ gì đó vĩ đại, trở thành một con người giống, không, vượt qua ông ta thì ông ta không bao giờ coi đó là một sai lầm.

Về phần của Vệ Quốc thì ông ta vẫn như vậy mà thôi, ngay cả khi h·út t·huốc thì ông ta vẫn giữ được bộ mặt bình tĩnh là sự cương trực không thể nào nhầm đi đâu được của mình, thực sự là không có gì khác so với trong ký ức của Nhật Nam cả.

Một trong những câu chuyện mà Vệ Quốc từng kể cho Nhật Nam nghe đó chính là về chuyện ông ta xem cuộc đời hay nói đúng hơn là trình diễn nó dưới dạng hình thù gì và lần đầu tiên Nhật Nam biết về chuyện ông ta chọn hệ thống xe buýt thì cũng không thể hiểu được.

Sau khi nghe xong thì Nhật Nam cũng có chút choáng ngợp, bản thân ông ta không ngờ được rằng dù đã sống lâu hơn, thấy nhiều hơn, đi xa hơn, gặp gỡ nhiều hơn nhưng đến cuối cùng thì ông ta vẫn thua người ngồi trước mặt mình.

"Trong mắt của anh thì anh đã làm tốt đến bao nhiêu?" Phải, làm tốt đến bao nhiêu chứ không phải là đã làm tốt hay chưa, một câu hỏi yêu cầu cách trả lời cũng phải đi sâu hơn và chú trọng về mặt thông tin hơn.

Tuy Nhật Nam biết rằng Vệ Quốc sẽ không đưa ra bất cứ lời bình phẩm gì về câu chuyện này cả, thậm chí cũng sẽ không hỏi thêm bất cứ yếu tố ngoài lề nào khác nhưng ông ta vẫn sẽ kể hết vì đây đã là trạm xe buýt cuối cùng của ông ta rồi.

Một con người vừa cuốn hút nhưng cũng vừa nguy hiểm, là thứ nên bị gạt bỏ theo quan niệm của hầu hết những chính trị gia khác trong thành bang Samakkhi, thực sự thì việc phải làm con trai của một người như vậy cũng chẳng dễ dàng gì.

"Thực sự rất cảm ơn về cuộc trò chuyện này, nếu ông ấy cũng có thể nói ra được những lời này như ông thì tốt biết mấy." Nhật Nam rít xong điếu thuốc dở trên tay rồi quyết định đứng lên rồi đi về hướng ngoài khơi.

Cả khu rừng tươi tốt cùng bãi đá bị bào mòn bởi gió trời, sóng biển cùng thời gian cũng mang ý nghĩa như vậy còn lý do tại sao Nhật Nam lại đi lại mãi trên bãi cát trắng này mà không đi vào trong đất liền hay ra ngoài khơi là vì ông ta đang nằm giữa làn ranh, ông ta đang phân vân.

Với anh thì anh đã thất bại và với tôi cũng tương tự mà thôi nhưng tôi đã chọn phó thác lại cho anh, anh cũng hiểu điều đó mà, đây chính là bản chất của dân tộc chúng ta, nó chảy bên trong dòng máu đỏ tươi, huyết mạch của chúng ta.

Thậm chí là xa hơn thế nữa, Vệ Quốc hoàn toàn không giải bày thứ gì cả và cũng chẳng mắng chửi Nhật Nam dù chỉ là một chút, cái cảm giác này đúng là chỉ có thể thấy được trên người của Vệ Quốc, một người đáng lý ra phải trở thành một kẻ vĩ đại hơn bất cứ ai.

"Vẫn lạnh lùng như ngày nào nhỉ? Vậy tại sao trong cái ngày đó ông lại quyết định ở lại chỗ đó dù biết bản thân sẽ c·hết?" Nhật Nam ngồi xuống vị trí đối diện với Vệ Quốc, giờ cả hai đã cách nhau đúng một ánh lửa trại đơn thuần.

Phải, trong cuộc đời của mình thì Nhật Nam đã cố gắng đủ nhiều, sự cố gắng của ông ta chính là tiền đề cho những kẻ đi sau, giống như các nhà toán học cổ đại cùng các nhà khoa học, vật lý học, sinh học, v.v vậy.

"Trong rất nhiều người đã từng gặp và có mối quan hệ ít nhiều ở mức hoàn hoãn trở lên với tôi thì cuối cùng lại chẳng có ai xuất hiện cả, thay vào đó tôi lại gặp được ông thêm một lần nữa, không biết là nên vui hay nên buồn đây?"

Chu Vệ Quốc, cha của Chu Nhật Nam, người đàn ông từ được coi là ngọn hải đăng của cộng đồng người Việt Nam tại thành bang Samakkhi, cũng là người đã thổi bùng, củng cố tinh thần dân tộc bất diệt vào bên trong tất cả con dân Việt Nam.

Có điều tự bản thân Vệ Quốc cũng nhận thức rõ được rằng thứ mà ông ta nhắm tới, tầm nhìn của ông ta là một thứ gì đó to lớn hơn, đó chính là vận mệnh của cả dân tộc, ông ta biết rằng dù có cố đến mấy thì ông ta cũng chẳng thể nào đạt tới được đích đến vậy nên ông ta đã phó thác lại cho kẻ đến sau.

"Theo tiêu chuẩn của cả ông lẫn tôi thì đều thuộc vào nhóm chưa đủ tốt, sau khi vượt qua cuộc b·ạo l·oạn đó thì ...." Một người kể còn một người thì im lặng lắng nghe từ đầu cho đến cuối, đây cũng chính là lần đầu tiên Vệ Quốc chịu ngồi xuống để nghe về những vấn đề của Nhật Nam như là hai cha con.

Thậm chí Vệ Quốc cũng chẳng thèm giải thích dù chỉ là một chữ nhưng sống càng lâu, trải qua càng nhiều thì Nhật Nam càng hiểu rõ, chiếc xe buýt mang tên cuộc đời và cũng tuyến đường mà nó chạy qua, những ngã rẽ đã chọn lựa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thậm chí Chu Vệ Quốc ngồi đã ngồi cùng Nhật Nam cũng là giả, ông ta chỉ là một hình bóng được dựng lên phỏng theo ký ức lẫn góc nhìn của Nhật Nam, mọi hành động cử chỉ cho tới lời nói, cách ứng xử cũng đều tương tự như vậy.

"Đừng nghĩ quá nhiều về nó, nếu như anh thành công thì anh đã thành công còn nếu anh thất bại thì anh đã thất bại và những cố gắng của anh sẽ trở thành bước đệm, viên đá kê chân cho những người kế thừa lấy ý chí của anh ở phía sau.

Những trạm xe mà nó dừng lại để đón khách lên hoặc đưa khách xuống, phải, đây chính là cuộc đời, một cuộc đời đại diện cho chính Nhật Nam cũng như tất cả mọi sự lựa chọn, mọi cuộc gặp gỡ, mọi ngã rẽ và nhiều hơn thế nữa trong cuộc đời của ông ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bắt đầu với việc đi lên tại trạm xe đầu tiên và kết thúc là đi xuống tại trạm xe cuối cùng, cuộc đời chính là như vậy, ít ra thì đến cuối cùng Nhật Nam đã có thể được giải thoát khỏi chính thứ mang tên cuộc đời này.

Không ngừng cố gắng, không ngừng kế thừa, đến cuối cùng thì Nhật Nam cũng chỉ là một phần rất nhỏ trong cái vòng lặp của sự phát triển không ngừng nghỉ này và nếu như ông ta đủ vĩ đại thì chắc hẳn sẽ được sử sách lưu danh như một điều tất yếu.

Đến ngày nay thì có đỡ hơn một chút nhưng ngày trước bởi vì hàng khá khan hiếm nên người ta thường bảo quản chúng dưới dạng lá khô rồi khi nào muốn hút thì tự cuộn như Vệ Quốc chứ không phải là dạng bao đã cuốn sẵn như hiện tại.

"Sau khi trải qua chừng đó chuyện thì anh nghĩ bản thân đã làm tốt chưa?" Đây là lần đầu tiên mà Vệ Quốc hỏi một câu như vậy, đương nhiên trông thì có vẻ giống với câu hỏi ban đầu nhưng khi được đặt trong tình cảnh khác biệt thì mọi thứ đã hoàn toàn khác nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bản thân Nhật Nam cứ đi mãi đi mãi như vậy cứ như thể ông ta cũng đang đi tìm một nơi để dừng chân cho riêng mình và cuối cùng khi trời đã tối mờ mịt thì ông ta cũng đã bắt gặp được một ánh lửa ngay trong tầm mắt.

Theo lý lẽ của Vệ Quốc thì đây là một sự hy sinh cần thiết cần phải được bỏ ra để có thể đạt được tới một mục tiêu cao cả hơn là khôi phục lại được bản sắc dân tộc rồi dần dần là độc lập lẫn phần lãnh thổ đã đánh mất trước đó.

Sang chuyện Nhật Nam quyết định phó mặc tất cả vào trong tay gia tộc của Phoiphailin, những kẻ đã tận dụng c·ái c·hết của Vệ Quốc lẫn "sự ủng hộ" của Nhật Nam để củng cố lực ảnh hưởng của mình tới ngưỡng độ hiện tại.

Ý nghĩa thực sự của cuộc đời đó chính là không ngừng đấu tranh nhưng với Vệ Quốc thì trong vô vàn các cuộc đời thì sẽ có rất nhiều cuộc đời trở thành bước đệm cho những cuộc đời khác, bản thân ông ta cũng đã đạp lên không ít người để đi lên.

Có một người nào đó hay ít ra là một thứ gì đó đã thắp lên một đống lửa trại trên bờ biển vô tận này, Nhật Nam cũng theo hướng đó mà bắt đầu đi những bước chân nặng nề, mỏi mệt của mình xuống lớp cát trắng mịn màn.

Hơn cả kiểu người của Vệ Quốc nếu nói rằng c·hết vì một thứ quá hiển nhiên như vậy thì thực sự có chút khó tin với Nhật Nam, ông ta không hiểu tại sao Vệ Quốc lại lựa chọn như vậy nhưng ít ra thì giờ đây ông ta cũng đã có cơ hội để hỏi.

"Một câu hỏi có rất nhiều cách để trả lời, thay vì hỏi tôi thì tự bản thân anh đã có đáp án thuộc về riêng mình rồi thì tại sao lại cần phải hỏi cho bằng được làm gì nữa?" Cách trả lời thật sự rất lạnh lùng và chẳng để lộ ra bất cứ thông tin nào khác cả.

Tình huống này thực sự quả đúng là quá khó tin, đây là lần đầu tiên Nhật Nam được Vệ Quốc cuộn thuốc cho, thậm chí ngày trước Vệ Quốc cũng không phải dạng sẽ hút trong khi đang ở nhà, càng sẽ không khi có các thành viên trong gia đình.

Và giờ thì cuối cùng Nhật Nam cũng đã tới được trạm xe cuối cùng, chiếc xe buýt đã chở ông ta đi cả đời cũng sẽ viễn vĩnh dừng lại tại đây, mọi khung cảnh từ mở đầu cho đến kết thúc đều sẽ được lưu trữ lại bên trong nó còn ông ta thì giờ đây đã rời khỏi nó.

Tới quyết định cưới người con gái mà mình yêu của Nhật Nam, thứ không những bị ngăn cản bởi chính Vệ Quốc mà ngay cả những người đã bị ông ta ảnh hưởng về mặt tư tưởng, trong số đó có cả mẹ của Nhật Nam.

Thành chủ của thành bang Samakkhi hay cha của Phoiphailin hồi trẻ cũng đã ăn không ít khổ từ chỗ của Vệ Quốc, có thể nói rằng chỉ với cái đầu cùng cái miệng của mình thì ông ta đã tý thì dựng lại cả liên minh Đông Dương ngày trước ngay trong chính nội bộ thành bang Samakkhi.

Về cảm nhận thì nói sao nhỉ? Cảm giác có chút vi vu, hoài cổ, thứ mà Nhật Nam thường không gặp được khi tự hút những loại thuốc mang theo bên mình, chỉ là bản thân ông ta cũng chẳng thể nào tự mình nhớ ra được loại cảm giác, hương vị này.

Phải, đây chính là nội tâm bên trong chính Nhật Nam, ông ta chưa c·hết nhưng lại mắc kẹt ở đây, chỉ là có thể ông ta sẽ mãi mãi không biết được tại sao một kẻ đang rơi vào trong sự trầm luân như ông ta lại bắt gặp được điểm mấu chốt để thoát ra khỏi đây.

Về phần Vệ Quốc thì từ đầu đến cuối ông ta không hề nhướng mày hay tỏ ra bận tâm với những thứ nằm bên trong câu chuyện của Nhật Nam, từ cảnh thành bang Samakkhi dành được thắng lợi trong cuộc b·ạo l·oạn quái vật mà ông ta phải bỏ mạng lại.

Cảnh sắc của bầu trời đã thay đổi từ ánh ban mai của một bình minh mới sang thành ánh chiều tà của một hoàng hôn sắp kết thúc, khu rừng lân cận bờ biển tràn đầy sức sống giờ cũng đã trở thành những mỏm đá cheo leo với những hình thù kỳ quái do bị gió trời cùng sóng biển bào mòn theo thời gian.

Nhất là với 3 nước Đông Dương cũ dưới thời trực thuộc Pháp, Vệ Quốc là một nhà chính trị gia lỗi lạc, người đã đè đầu cưỡi cổ tất cả những kẻ hiện tại đang làm đại diện cho cả một cộng đồng dân tộc, thậm chí là cả những kẻ ở thế hệ trước ông ta.

Hoặc cũng một phần là vì Nhật Nam đã quên rồi cũng nên nhưng sau đó thì Vệ Quốc cũng đã thành công cuộn ra hai cây thuốc, một cái thì ông ta trực tiếp đưa lên miệng xong dùng bộ đánh lửa đốt nó lên, cái còn lại thì ông ta lại ném về phía của Nhật Nam.

Càng lại gần thì khung cảnh ngay trước mắt của Nhật Nam lại càng rõ ràng hơn, ông ta thấy rất rõ cái hình bóng lợp lờ như đang chơi đùa cùng với ngọn lửa kia, chắc đây cũng chính là cái bóng lưng mà cả đời ông ta cũng khó lòng quên được.

Phần còn lại là vì người đàn ông này có một phong cách lịch lãm đến lạ thường, đến cái khí chất tỏa ra từ người ông ta cũng nói lên rằng ông ta chính là kiểu người như vậy và nguyên do chính nhất chắc là vì ông ta c·hết khi còn khá trẻ, trẻ hơn cả Nhật Nam của hiện tại.

Đây thực sự là một câu hỏi rất khó với Nhật Nam vì ông ta cảm thấy bản thân chưa làm được gì nhiều cho những người mà ông ta yêu thương cả, ông ta đã hy sinh khoảng thời gian, cơ hội để được ở bên bọn họ nhằm theo đuổi một tầm nhìn rộng lớn hơn.

Ý thức của Nhật Nam vào lúc này đang một mình lang thang dọc theo một bãi biển dài vô tận, khung cảnh từ lúc khởi đầu cho đến tận bây giờ đã được thay đổi khá nhiều ngoại trừ hai yếu tố là bãi cát trắng cùng bờ biển này.

Sơ đồ kiến thức mà bọn họ tìm ra, phát triển là tiền đề cho tương lai của sau này, là gốc rễ của cả một nền văn minh tiên tiến, cũng có rất nhiều người trong số bọn họ đã không thành công nhưng cũng trở thành tiền đề cho những kẻ tới sau.

Thật ra thì quan hệ giữa hai bố con bọn họ chẳng bao giờ tốt đẹp cả, đỉnh điểm nhất là khi Nhật Nam nói rằng anh ta muốn cưới một cô gái tên Đình Đình, may mắn duy nhất là Vệ Quốc chưa kịp đưa ra bất cứ biểu hiện nào thì chiến sự năm đó đã tới.

Chương 162: Chu Vệ Quốc. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vậy ông có cái gì để hỏi không?" Nhật Nam thực sự không biết làm thế nào để cuộc trò chuyện của cả hai có thể tiếp tục được nên ông ta đã chủ động nhường quyền nói chuyện cho Vệ Quốc, một n·gười c·hết từ trước chắc hẳn có rất nhiều thứ muốn hỏi với một người mới c·hết như ông ta.

Thậm chí "Chu Vệ Quốc" cũng có những hành động cực kỳ bất thường ví dụ như đưa cho Nhật Nam một điếu thuốc mới cuốn hay cái cách mà ông ta dẫn dắt cuộc nói chuyện để giúp Nhật Nam nhận ra rồi thành công rời khỏi nơi này.

Bản chất của câu hỏi này không phải là để anh có thể đánh giá xem mình đã làm đủ tốt trong cuộc đời của mình hay chưa mà là để anh có thể nhìn nhận được rằng dù như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng đã cố gắng và sẽ mãi tiếp tục như vậy."

Mà Nhật Nam kỳ vọng vào điều gì cơ chứ? Rằng đối phương sẽ bày tỏ với bản thân về những chuyện trước kia hay sao? Không, Vệ Quốc không phải kiểu người như vậy, kể cả là khi ông ta đã sớm c·hết từ rất lâu về trước rồi.

Chỉ là Vệ Quốc cũng không vội trả lời, thay vào đó ông ta rút ra từ trong túi áo của mình một hộp chứa lá khô cùng một sấp giấy cuốn và một cái máy cuộn thuốc thủ công, ngày trước bởi vì không gian trồng trọt, phân bón cùng điều kiện trồng trọt có hạn nên thuốc lá là một thứ gì đó rất hiếm có.

Vệ Quốc là một con người rất đặc biệt nhưng đồng thời cũng là người mà Nhật Nam đã từng hận nhất, nói đã từng là vì giờ ông ta đã tới cái ngưỡng tuổi này rồi, cũng đã sớm hiểu được động cơ của Vệ Quốc và cũng thừa nhận cách làm của ông ta dù rằng nó đã làm rạn nứt tinh thần đoàn kết của toàn thành bang Samakkhi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một con người ái quốc đến cùng cực và cũng là kiểu người mưu mô tính toán, luôn thể hiện lòng ái quốc của mình nhưng cũng đồng thời rất biết cách để vận dụng nó nhằm lan tỏa đến những người khác và xa hơn là đồng hòa những người có nguồn gốc khác mình.

Chẳng qua là Nhật Nam chẳng buồn nói, Phoiphailin chắc hẳn dạo gần đây cũng biết rồi nhưng ông ta chưa từng hận gia đình của cô ta cả vì với ông ta thì chỉ sau khi Vệ Quốc c·hết thì ông ta mới thực sự được giải phóng hoàn toàn.

Ban đầu Vệ Quốc hỏi là để thu thập thông tin bằng cách tóm gọn mong muốn của mình chỉ với vài chữ ngắn ngủi nhưng hiện tại sau khi đã nghe xong hành trình của Nhật Nam rồi thì ông ta lại hỏi trên góc độ của Nhật Nam rằng bản thân Nhật Nam thấy mình đã làm tốt hay chưa?

Nhưng Nhật Nam cũng không suy nghĩ quá nhiều thay vào đó thì ông ta tự châm lửa cho mình bằng cách xoa một chút tàn than bám gần đống lửa trại bằng đầu của ngón cái rồi trực tiếp búng tay ma sát tạo ra lửa như thường.

Sau đó là một loạt thao tác chuyên nghiệp, đây là một mặt mà Nhật Nam không biết, đúng hơn thì ông ta biết rằng Vệ Quốc có h·út t·huốc nhưng lại không nhớ rằng thủ thuật của Vệ Quốc lại chuyên nghiệp đến như thế này.

Người đàn ông trước mặt của Nhật Nam khá trẻ, ít ra thì trẻ hơn Nhật Nam vào thời điểm hiện tại, một phần cũng là vì cái khí chất phong trần, bụi bặm cẩu thả của Nhật Nam khiến ông ta có đôi phần già đi trông thấy.

Nhưng giờ thì sao cơ chứ? Nhật Nam đ·ã c·hết khi chưa hoàn thành được bất cứ thứ gì cả và ông ta cũng đã hết thời gian để có thể ở bên cạnh những người mà ông ta yêu thương, vậy đến cuối cùng thì bản thân đã làm tốt hay chưa?

Như vậy thì sao? Tôi vẫn sẽ cố gắng hết mình dù biết rõ rằng thành công sẽ không tới với tôi nhưng đó cũng là lý do mà tôi không ngừng cố gắng, tất cả là vì để anh, con anh, cháu anh và những dòng dõi phía sau của chúng ta có thể đạt tới thành công.

"Anh nên cảm thấy biết ơn mới phải, ít ra thì sau chừng đó thời gian hai chúng ta mới có thêm một cơ hội để cùng ngồi xuống, nói chuyện với nhau, chỉ là ở lần này thì hiện tại anh cũng đã đủ lông đủ cánh rồi."

Cuối cùng thì Vệ Quốc cùng gần như toàn bộ bộ tham mưu của thành bang Samakkhi đ·ã c·hết trong trận chiến vệ thành năm đó, Nhật Nam không cần điều tra cũng biết chuyện thành chủ đời trước muốn thông qua vụ này để khử Vệ Quốc cùng những ứng cử viên khác có trong bộ tham mưu để dọn đường sẵn cho con trai của mình.

Đời đời không ngừng cố gắng chỉ để có thể dựng lên những bậc thang đủ tốt để củng cố cho sự thành công của đời sau trong tương lai, tôi chưa bao giờ mong rằng bản thân sẽ thành công và cũng chưa từng cho rằng bản thân là kẻ đầu tiên mang trong mình lý tưởng này.

Thấy Nhật Nam tiến lại gần thì Vệ Quốc cũng không nhiều lời và cũng chẳng thể hiện bất cứ loại cảm xúc hay sự quan tâm nào, cứ như thể ông ta đã sớm biết là Nhật Nam sẽ tới đây, một con người giống hệt với những gì mà Nhật Nam nhớ.

Mọi thứ trong này đều dựng lên theo ký ức lẫn cảm giác của Nhật Nam, bắt đầu với buổi bình mình đại diện cho sự khởi đầu, kết thúc với ánh chiều tà và màn đêm u tối như chính tâm trạng của ông ta.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 162: Chu Vệ Quốc.