Trỗi Dậy
vUZWA42677
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 186: Kết quả của một đêm lao lực là một bữa sáng tệ hại.
Nếu không phải sau đó Nhật Nam dần bình ổn lại cảm xúc của mình rồi chăm sóc cho Đình Đình cả một đêm thì chắc là cái ngày mà hai vợ chồng thực sự bày tỏ rất toàn bộ mọi cảm xúc đè nén dành cho đối phương cũng là ngày mà cô ta sụp đổ hoàn toàn rồi.
Chỉ là Đình Đình cũng chẳng ngu lại được do cái đầu đau của mình nhưng dần dần nó bớt đau hơn thì cô ta cũng lại càng cảm thấy bản thân thực sự hòa làm một với sàn nhà cũng như dần chìm vào giấc mộng cho tới khi một vài thứ đột ngột lướt qua trong mạch suy nghĩ đang rất mơ hồ của cô ta.
Sau đó thì Nhật Nam vào trong để thử xem Đình Đình ra sao rồi, nếu cô ấy đã tỉnh rồi thì kiểu gì cũng không động đậy nổi nên cần phải có người bồng bế, nguyên nhân thì rõ ràng là từ Nhật Nam rồi.
Thứ hai có lỗi đi chăng nữa thì chủ yếu đều là lỗi có thể chấp nhận được và có thể để các thực tập sinh hay chân chạy vặt hàng cao cấp tiệm cận nhân viên chính thức sửa lại, mà thật ra chủ yếu là vì thân phận của Đình Đình nên chẳng có ai nói gì cô ta cả.
Với khả năng của Nhật Nam hiện tại thì trừ khi chạm mặt một số đối tượng nhất định nhưng vị trí hiện tại cũng như lịch trình sắp tới của những người đó thì San'ya đã nói ra hết rồi nên chỉ cần né mấy cái hệ thống kiểm soát là được.
Đúng lúc đó thì Nhật Nam cũng vừa trở về, hiện tại cũng đã 10 giờ trưa rồi mà cũng chẳng dám chắc là khi nào Đình Đình mới tỉnh lại nên ông ta quyết định làm xong việc rồi trở về luôn, còn mấy chuyện khác từ từ rồi tính cũng được.
May mắn là giáo đầu của Thành Đông vốn dĩ là bạn chơi trong nhóm của Nhật Nam nên chắc hẳn là vẫn chưa để thông tin này truyền ra ngoài đâu, dù sao thì ông ta cũng định tầm ngày mai sẽ đi làm mấy công việc thủ tục rồi tốn chút thời gian để công bố một số thứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phụ nữ vốn là một sinh vật sống dựa vào tình cảm nhiều hơn lý tính nhưng thật đáng tiếc khi con người cũng lại là nhóm sinh vật thường hay đổ lỗi trước hơn là đối mặt với vấn đề trước mắt nên thường xảy ra nhiều chuyện không đáng nói.
Nhưng đến cuối cùng thì Đình Đình cũng chỉ là một người bình thường, hơn cả còn là một bà cô ở độ tuổi 37 rồi, chẳng còn trẻ trung gì nữa huống hồ thể lực của cô ta cũng chỉ có thể được xem là ngang với người bình thường mà thôi.
Vậy nên Đình Đình đã từ bỏ chuyện giãy dụa và hòa mình vào mới sàn nhà, nếu đây là sàn nhà của mất căn chung cư tầm trung trở xuống thì đương nhiên là cô ta cũng chẳng nằm nỗi do nó vừa lạnh mà vừa cứng nên chẳng dám nằm.
Người phụ nữ đó, cảm xúc đến mức điên loạn kết hợp với việc tâm trí vốn có xu hướng bị tâm thần nhẹ lại càng có những quyết định nghiêng hẳn về mặt cảm xúc hơn là lý trí để rồi đến cuối cùng được giải thoát trong vòng tay của người đàn ông mà bà ta yêu, ít ra thì đến cuối cùng Chu Vệ Quốc cũng đã thể hiện một chút thứ cảm xúc gì đó với bà ta.)
Vừa định lê cái thân xác tàn tạ rời khỏi chiếc giường êm ái của mình thì Đình Đình trực tiếp té thẳng xuống dưới đất, là do chân của cô ta, nó đang run rẩy đến mức độ chẳng khác gì mấy con ngựa mới chào đời đang cố gắng đứng lên.
Vợ thiếu thốn tình cảm từ chồng thường sẽ không suy nghĩ tại sao lại như vậy hoặc ít nhất là bọn họ không nghĩ được đến như vậy và dần dần tìm cách đổ lỗi rồi đưa ra những quyết định sai lầm như tìm một đối tượng khác bên ngoài, người có thể thỏa mãn được nhu cầu của bản thân.
Bình thường thì Đình Đình sẽ nộp báo cáo qua mạnh nội bộ của bộ tình báo, cùng lắm là gửi máy fax sang văn phòng chánh án để đám nhân việc chạy vặt như cô ta ngày xưa đi lưu trữ rồi sao chép vài bản để tiến hành nộp lên các cấp liên quan.
Làm được một lúc thì cuối cùng Đình Đình vẫn chọn từ bỏ vì không hiểu tại sao mà cô ta lại cảm thấy bản thân hết nhanh hết sức, phần nhiều là do không mượn lực đẩy từ hông được, phần còn lại là vì cô ta không phải dạng con người thích vận động lắm.
Chương 186: Kết quả của một đêm lao lực là một bữa sáng tệ hại.
Chỉ là cơ thể nhếch nhác này kết hợp với cái đầu đang đau khiến cho buổi sáng của Đình Đình cực kỳ tệ hại, việc này khiến cho cô ta nhớ về cái hồi mới được nhận vào làm chân chạy vặt trong văn phòng chánh án.
Khi nãy Nhật Nam loay hoay với cái nồi cơm điện thì Đình Đình đã sớm điều chỉnh từ trạng thái cười thủ thỉ như con điên thành như bình thường rồi, thậm chí là chỉ cần chờ Nhật Nam bước vào là cô ta sẽ trực tiếp dùng ánh mắt này để ghim thẳng vào não của Nhật Nam.
Lúc mà Nhật Nam mở cửa phòng ngủ đi vào thì cũng vừa trông thấy Đình Đình đang nằm lăn ra đất và hướng một ánh mắt hình viên đ·ạ·n về hướng ông ta, đương nhiên là do Đình Đình đang cố tình giận dỗi thôi.
Việc này lại càng khiến đầu của Đình Đình khó chịu hơn, bản thân cô ta cũng chẳng nhớ mình ngày hôm qua đã làm gì để thành ra nông nỗi này nữa nhưng cứ cố gắng gượm dậy đi tắm rồi làm tách cafe trước cái đã, một bữa sáng với không caffeine thì thường cô ta sẽ rất cáu kỉnh.
Càng cố nhớ thì Đình Đình lại càng cảm thấy đau đầu, đúng hơn là đau nhức toàn thân, khả năng cao là do ngủ quá nhiều cũng nên, dù sao dạo gần đây cũng bận rộn với quá nhiều việc nên bản thân cô ta cũng chẳng mấy khi được buông lỏng đến mức này lắm.
So với Nhật Nam tầm tuổi này thì đương nhiên không thể bằng được, không phải tự dưng mà ông ta lại được mệnh danh là Spear Fell From Heaven từ năm mới 18 tuổi, tầm của Thành Đông nếu có cố gắng thì chắc là sẽ tìm ra được đầu mối lên chuyển chức lần 3 trước 50. (đọc tại Qidian-VP.com)
Việc phải quan hệ liên tục, làm những trò lăng lố với một chức nghiệp giả chỉ còn cách chuyển chức lần 3 một bước chân nữa như Nhật Nam trong nửa ngày trời thực sự là vượt quá khả năng của Đình Đình rồi.
(Chu Vệ Quốc, lý trí đến mức độ rập khuôn máy móc, chỉ làm việc dựa trên lý trí tức kết quả sau cùng thay vì cảm xúc tức cách thức để dẫn tới kết quả đó, ông ta đã từng có rất nhiều sự lựa chọn an toàn, phù hợp với lợi ích của toàn thể nếu như có một phần cảm xúc và đó cũng là lý do mà ông ta được nhớ tới như là một nhà cầm quyền vĩ đại, một chính trị gia tài năng thay vì là một con người lỗi lạc.
Thật ra thì đàn ông cũng là dạng dễ chán cơm thèm phở nên nhiều khi cũng chẳng tốt lành hơn những người phụ nữ được đề cập như trên là mấy, vậy nên lại càng phải quý trọng những người như Đình Đình dù rằng để chờ được đến thời khắc này cô ta đã tốn hơn 20 năm của đời người.
Về phần Thành Đông thì có vẻ như dạo gần đây nó đã kiêu ngạo hơn hẳn khi xưa rồi, có vẻ như phân khu 3 vẫn còn quá nể mặt của Nhật Nam nên không dám quản quá sâu thằng nhóc này, chủ yếu cũng là vì nó cũng rất khá nữa.
Cái cảm giác khó chịu đến cực độ mà không có chỗ để giải phóng ra, mà nhắc mới nhớ thì hiện tại quả đúng là Đình Đình cũng đang muốn úp cái sọt rác vào đầu mấy tên đồng nghiệp cũ kia, đáng tiếc là cô ta vẫn chưa có cơ hội làm.
Buổi sáng ngày hôm sau thì cuối cùng Đình Đình cũng đã tỉnh lại, thật sự thì ban đầu cô ta có chút đau đầu choáng váng và không nhớ về những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua lắm, tất cả cứ như một khoảng trống vậy.
Còn về phần Thành Đông thì cơ duyên còn phải xem chính nó, đương nhiên tài nguyên sẽ có thể nào nhiều được Nhật Nam do 72 trụ sớm tới hạn rồi, ở mức độ hiện tại của nó thì cố lên được ngưỡng 12-15% tiến độ đã là quá tốt rồi.
Đình Đình vẫn chưa nhận thức rõ chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm qua nên cô ta định cố gắng bám vịnh lên thân giường ở ngay bên cạnh để từ từ đứng lên nhưng nổ lực bất thành nên đành phải bò trườn ra ngoài phòng bếp trước rồi tính sau.
Vừa nghĩ lại thì Đình Đình lại không thể nào dừng lại những cảm xúc vui sướng đang không ngừng trào ra được và liên tục cười một cách dị hợm, có thể nếu như Chu Vệ Quốc thực sự đáp lại người phụ nữ kia thì mọi chuyện đã chẳng đến nước đường cùng như vậy rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà thà làm từ 10 năm trước đi, lúc đó 27 tuổi ít ra cũng vẫn còn được coi là phù hợp, đây Đình Đình đã 37 tuổi rồi, Nhật Nam cũng 38 tuổi, thực sự không thể hiểu nỗi, thậm chí cô ta còn chẳng dám hiểu bản thân nữa.
Thứ mà Nhật Nam hy vọng chẳng qua là muốn con người có thể tận dụng khoảng thời gian cuối cùng là để tranh thủ mạnh lên một chút chứ không phải là đám thượng tầng cứ ôm không buông các trụ và chỉ cho những người mà chúng muốn vào.
Hành động lựa chọn giải bày tâm sự với Nhật Nam năm xưa thay vì trực tiếp úp sọt rác vào đầu của mấy tên đồng nghiệp của Đình Đình chính là lý trí của cô ta, một người phụ nữ đầy lý trí nhưng cũng không kém phần cảm xúc.
Có cảm xúc để yêu một người như Nhật Nam, có lý trí để chờ đợi một người như Nhật Nam, rất khó nhưng đây cũng là thứ mà Đình Đình phải làm được và đã làm được, vậy nên thứ tình yêu mà cô ta có thể cho Nhật Nam mới đáng quý trọng hơn bất cứ thứ gì mà Nhật Nam có thể nhận được.
Một vài thứ nhỏ nhặt nhưng nó quá đủ để khiến cả cơ thể của Đình Đình co rúm như con tôm lại, cô ta đang dần bắt đầu nhớ lại hết mớ ký ức về ngày hôm qua, hầu hết chúng đều là về quá trình quan hệ giữa hai vợ chồng.
Công việc vào buổi sáng ngày hôm nay của Nhật Nam cũng khá đơn giản, đầu tiên chạy qua nhà của San'ya lấy một thứ thông tin trước rồi chạy sang phân khu 3 để dò tra thông tin ủy thác mà Thành Đông đang tiếp nhận rồi lại chạy tới chỗ đó.
Mà trước tiên cứ cắm một nồi cơm trước cái đã, vì thường sống ngoài hoang dã và nấu bằng lửa trại các thứ nên Nhật Nam cũng không quá quen thuộc mấy cái đồ dùng điện tử này lắm, ít ra thì ông ta vẫn biết bấm nút nấu của nồi cơm điện.
Đúng hơn thì bản thân Đình Đình cũng cảm thấy rằng có khi chỉ trong một giờ thôi là cô ta đã bị Nhật Nam chơi hỏng rồi nhưng vấn đề ở đây là vừa làm thì Nhật Nam vừa chữa cho cô ta nên cả cơ thể dần bị đẩy đến cực hạn, cả tâm trí cũng chẳng chịu nổi được.
37, 37 tuổi rồi chứ còn ít gì nữa đâu, đến cái giai đoạn yêu thử sau hôn nhân vào 10 năm trước kia Đình Đình cũng chẳng dám làm tới đến mức độ như vậy do thứ nhất là cô ta cũng chưa sẵn sàng, thứ hai thì cô ta lo sợ việc bày tỏ cảm xúc quá nhiều như vậy sẽ khiến khoảng cách giữa cả hai bị nới rộng ra thay vì kéo gần lại với nhau hơn.
Đôi chân của Đình Đình đang gào thét và thậm chí cô ta còn mất hẳn cảm giác từ hông đổ xuống, ruốt cuộc thì ngày hôm qua cô ta đã làm cái quái gì mà lại ra nông nỗi này vậy? Cảm giác như ngày hôm qua cô ta vừa mới bị h·ành h·ạ thê thảm xong nên sáng ra đứng lên còn không nỗi nữa.
Lâu lâu có vấn đề thì mới đích thân chạy qua bên đó thôi nhưng hầu hết thì sẽ chẳng ai gọi Đình Đình cả, thứ nhất là cô ta rất ít khi mắc lỗi, có mắc lỗi thì cũng thừa ra một đống thời gian trước hạn nộp để sửa lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù cho Đình Đình cũng có làm việc nhà, nhiều là đằng khác nhưng thể lực của cô ta cũng không cao đến đâu cả và rõ ràng là ngày hôm qua cô ta đã rất mệt mỏi sau một ngày dài vì một lý do nào đó rồi nên sáng ra quá thiếu năng lượng để có thể làm bất cứ thứ gì.
Trên thực tế thì ngay từ đầu Nhật Nam đã chẳng quá hy vọng gì khi nói những tin tức mấu chốt này cho Kim Thiền nghe, ông ta vốn biết con người trong giai đoạn này hoàn toàn không đủ khả năng để khai phá hoàn toàn bất cứ trụ nào cả.
Con đường của Thành Đông phải đi vốn đã được định là sẽ khó khăn hơn Nhật Nam rất rất nhiều rồi vì thời đại của nó cũng chính là thời đại mà các Labyrinth sẽ cắt đi nguồn cung cấp cho đám quái vật vòng ngoài và các loài vật khác sau khi nhận được sự ân huệ cuối cùng của 72 trụ sẽ bắt đầu tiến hóa để đuổi kịp ngay theo sao con người.
Đương nhiên Nhật Nam cũng chỉ nói vậy thôi chứ ông ta hiểu rõ rằng con đường này khó đi đến nhường nào, cơ duyên của ông ta dọc đường đi căn bản là quá tốt, nhất là dạo gần đây khi được đấu một trận với Black Skeleton 1, ngoài ra còn có trụ của Baal hỗ trợ phía sau nữa.
Mà sau này có ra sao thì còn liên quan quái gì đến Nhật Nam nữa cơ chứ? Ông ta đã quyết định chuyện mình muốn làm vào lúc này rồi và cũng đã chẳng còn bất cứ thứ gì đủ khả năng để níu kéo ông ta trở lại nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuộc sống này vốn dĩ có rất nhiều sự lựa chọn, chẳng qua là trong hầu hết mọi trường hợp thì chúng ta thường phớt lờ những lựa chọn có thể dẫn tới tới những kết cục tươi đẹp hơn/lý trí thay vì thứ chỉ thỏa mãn chúng ta một cách tạm thời nhưng lại chứa đựng quá nhiều rủi ro/cảm xúc.
Không, Nhật Nam không chỉ dừng lại ở mức độ lời nói mà còn chứng minh bằng cả hành động lẫn cảm xúc của mình, Đình Đình do bị đồng bộ hóa nên cũng hòa vào với những lời nói, hành động và cảm xúc đó mà chẳng thèm để ý đến việc những thứ mà cô ta đã, đang, thậm chí là sẽ làm vào lúc đó thực sự không phù hợp với độ tuổi của cô ta một chút nào.
Có điều sau một hồi xấu hổ thì Đình Đình cũng bắt đầu cảm thấy có chút vui rồi bắt đầu giãy dụa rồi cười thầm hệt như cô gái thuở non trẻ mới yêu lần đầu vậy, người đó chắc chắn là Nhật Nam rồi, hơn cả còn nói yêu cô ta.
Tuy điều đó cũng đồng nghĩa với một vài phiền phức cho những người thân cận với ông ta nhưng ông ta cũng không vì điều đó mà định thay đổi thứ gì cả, mà ông ta nên tự lo cho bản thân thì hơn vì trước mặt còn phải vào trụ của Baal rồi sau đó tiếp nhận khảo hạch của Labyrinth nữa.
Thật ra thì Đình Đình cảm thấy nên đào cái lỗ mà chui thẳng xuống đất cho rồi, cưới nhau 20 năm mà độ mạnh bạo của cả hai chưa bao giờ bằng cái lần này cả, đó còn chưa kể là do cô ta tự chủ động nữa chứ?
Cái đầu thì đau, cái thân thì nhức khiến cho Đình Đình chỉ muốn tiếp tục chui vào trong chăn để ngủ tiếp thêm một giấc nữa thôi nhưng giờ trời cũng đã sáng rồi mà hình như ngày hôm qua cô ta còn vận động mạnh mà không đi tắm nên cơ thể có hơi bốc mùi rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.