Dù tình trạng của thành bang Samakkhi hiện tại rất bất thường nhưng một ngày của Lưu Đình Đình vẫn diễn ra một cách bình thường như bao ngày khác mà thôi, nhất là sau khi cô ta được giải phóng khỏi thằng ôn kia.
Đương nhiên bởi vì là vợ hợp pháp của Chu Nhật Nam nên bình thường thì khoảng thời gian yên bình này của Đình Đình cũng sẽ chẳng duy trì được quá lâu và thường sẽ bị kẻ khác ghé thăm nhờ vả đủ thứ chuyện.
Nhiều người thậm chí còn chẳng quan tâm đến chuyện liệu Đình Đình có đáp ứng với những thỉnh cầu đó hoặc là Nhật Nam liệu có lắng nghe hay không, thứ mà bọn họ mong muốn đó là trên danh nghĩa nào đó mượn được tiếng tăm của Nhật Nam để làm việc của mình.
Dù sao anh hùng của thành bang Samakkhi cũng là một loại danh hiệu có hiệu ứng rất cao, bởi vì hiểu rõ điều đó nên Đình Đình cũng chẳng quan tâm đến mấy chuyện đó lắm nhưng gần đây thì mọi chuyện càng ngày càng trở nên phức tạp hơn.
Sau khi phủ thành chủ công bố thông tin về 72 ngày đếm ngược kia ra thì số lượng người muốn ghé thăm gia đình, dòng họ của vị anh hùng kia càng ngày càng nhiều với đủ loại nhờ vả, việc này khiến Đình Đình trong mấy ngày qua cũng chẳng mấy bình yên lắm.
May mắn là phủ thành chủ cũng đã bắt đầu ra tay để trấn áp những hành động kiểu như vậy rồi nhưng bản thân Đình Đình biết đó cũng chỉ là hành động mang tính chất tạm thời mà thôi, trừ khi biểu tượng kia xuất hiện không thì mọi chuyện đều rất khó để nói.
Ngoài ra thì Đình Đình cũng có một công việc ổn định chứ không phải là không có, tuy quả đúng là chỉ riêng việc cưới được Nhật Nam thôi cũng đã quá đủ để cho cô ta một cuộc đời sung túc và chẳng phải làm gì rồi nhưng cô ta không phải là dạng kiểu như vậy.
Nếu ngồi im một chỗ thì sẽ buồn chán, làm việc là sứ mệnh của mỗi cư dân, với Đình Đình thì công việc là thứ giúp cô ta đỡ rảnh rỗi, phần nào đó thì nó cũng có thể được xem như là một thú vui cũng được.
Bên cạnh đó thì Đình Đình cũng là một người nội trợ điển hình, việc nhà đến nuôi nấng con cái thành người cô ta đều làm rất tốt, ehem, trừ chuyện nuôi dạy con cái ra, nhìn theo một góc độ nào đó thì cô ta chính xác là một người mẹ đơn thân.
Chỉ là người mẹ đơn thân này cũng sẽ đôi khi có chút đau đầu vì thằng con trời đánh kia quậy phá, tiền bạc không phải là vấn đề nhưng thực sự thì con trai nhà họ Chu này có gì đó lạ lắm, tuy Đình Đình đã cố gắng hết sức nhưng kết quả cũng chẳng mấy khả quan lắm.
Mà hiện tại quan tâm làm gì nữa cơ chứ, vào lúc này nó đã là thiếu sinh quân rồi, đã ở cái ngưỡng tuổi khi mà cha mẹ nó gặp nhau rồi, thậm chí hồi còn 14-15 tuổi Đình Đình còn phải tự lập cũng như làm công việc chạy vặt trong văn phòng chánh án.
Ở độ tuổi đó mà Đình Đình có thể làm được trong một cơ quan thuộc thành bang như vậy cũng đã là rất khá rồi, dù cũng suýt bị đuổi mấy lần, cô ta cũng có đôi lúc muốn úp cái sọt rác thẳng vào đầu mấy tên nhân viên chính thức bắt nạt mình nhưng nhờ có Nhật Nam nên mọi chuyện cũng dần ổn định lại.
Một phần là nhờ Nhật Nam nói vài tiếng nên cấp trên quan tâm đến môi trường làm việc của Đình Đình hơn, phần còn lại là vì giải bày tâm sự với Nhật Nam khiến tâm trạng của cô ta ổn định hơn dù vẫn muốn úp sọt rác vào đầu mấy tên đồng nghiệp.
Sau đó thì mọi chuyện rất ổn thỏa, bản thân Đình Đình cũng đã trở thành nhân viên chính thức nên đã có tiền để nuôi sống bản thân cũng như người cha bệnh tật của mình, chỉ là đồng lương vẫn có chút bèo bọt nên cô ta cũng vọng tưởng cao hơn.
Muốn tự thân thăng tiến thì căn bản chỉ có trong mơ mà thôi vì cô ta vốn dĩ chẳng có bằng cấp gì cả trong khi đám đồng nghiệp tối thiểu đều có xuất thân từ học viện dự bị cho thiếu sinh quân của các quân khu.
Nhật Nam cũng có thể xem là một chỗ dựa nhưng Đình Đình cũng thấu hiểu được tình cảnh của cậu ta chứ không phải không nên cũng không muốn bởi vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cậu ta cùng người cha vô cảm kia.
3 năm sau đó, Nhật Nam đã 18 tuổi còn Đình Đình là 17 tuổi, thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã tới lần tăng bậc lương đầu tiên trong cuộc đời của mình rồi nên bản thân cô ta cũng có chút chờ mong nhất định.
Tuy không quá hiểu phong tục bình thường sau khi tăng lương là sẽ làm như thế nào nhưng quả thật là tại thành bang Samakkhi này có quá ít hình thức giải trí có thể chi tiền bạc vào, ít ra thì khi có tiền rồi thì bản thân cũng có thể tiêu xài hoang phí hơn một chút.
Cũng đã gần 20 năm rồi nhưng Đình Đình vẫn nhớ rất rõ bản thân đã mua những thứ gì vào ngày hôm đó, là một số nguyên liệu thực phẩm và đã vung tay hơi quá tráng nên đã mời người bạn tâm giao là Nhật Nam tới để ăn cùng.
Kể từ sau cái ngày hôm đó thì mọi chuyện xảy ra có hơi quá nhanh khi chẳng lâu sau đó thì cả hai lại muốn tiến tới hôn nhân mặc cho giữa cả hai người bọn họ từ trước đến nay chưa bao giờ tồn tại một loại rung động kiểu vậy.
Đúng hơn thì là Nhật Nam không phải là dạng sẽ yêu một ai đó, thông qua những câu chuyện mà Đình Đình được nghe kể thì cũng đoán được phần nào suy nghĩ của Nhật Nam rồi nên việc cô ta được chọn mặt gửi vàng cũng có đôi chút đột ngột.
Mà bản thân Đình Đình vào lúc đó cũng chẳng nghĩ nhiều, cô ta hiểu rõ rằng bản thân được Nhật Nam tin tưởng, tuy giữa cả hai chẳng hề tồn tại bất cứ quan hệ cao siêu nào nhưng vấn đề ở đây là Nhật Nam bị ám ảnh bởi tình yêu.
Vậy nên dù có cưới bất cứ cô gái nào về nhà đi chăng nữa thì Nhật Nam cũng sẽ duy trì mối quan hệ giữa cả hai ở mức vừa đủ mà thôi, Đình Đình cũng chẳng cảm thấy chuyện đó có bất cứ vấn đề gì cả.
Dù sao nếu như được gả vào nhà của Nhật Nam thì đảm bảo rằng Đình Đình sẽ sống một cuộc đời tốt hơn hiện tại rất nhiều, hơn cả còn không bị thúc ép bởi bất cứ thứ gì cả nên rõ ràng đây là một dạng thỏa thuận cô ta sẵn sàng chấp nhận.
Nhật Nam không cần tình yêu đến từ người mà mình sẽ cưới và cũng sẽ không trao cho người đó tình yêu của mình, Đình Đình ban đầu cũng chỉ nghĩ đơn giản là trong mối quan hệ giữa cả hai thì cũng chẳng cần thiết phải có thứ màu mè như tình yêu.
Cưới nhau về chẳng qua cũng chỉ là khiến mối quan hệ của bọn họ trở nên khăng khít hơn mà thôi, có thể là vì mọi chuyện đã diễn ra quá đột ngột nên Đình Đình cũng chưa có đủ thời gian để nhận thức rõ ràng về mối quan hệ của bọn họ.
Cách suy nghĩ của Đình Đình vào lúc đó chỉ đơn giản là chuyện này trên thực tế cũng không tệ, dù sao kiểu gì một ngày nào đó cô ta cũng sẽ tiến đến hôn nhân và nếu được quyền chọn thì đương nhiên cô ta sẽ chọn một người mà bản thân quen biết cũng như có xuất thân tốt như Nhật Nam.
Hơn cả trở thành vợ của Nhật Nam cũng thoải mái hơn nhiều so với việc cưới một người nào đó vì thứ tình yêu mờ mịt nào đó, thế nên Đình Đình cũng nhanh chóng phối hợp với Nhật Nam luôn, mà tính ra thì giai đoạn đầu cũng khó khăn thật.
Phía nhà của Nhật Nam là một chuyện mà nhà của Đình Đình cũng là một chuyện khác nữa, dù sao mẹ của Đình Đình cũng bị giới thượng lưu g·iết, cha của cô ta cũng bị ám hại đến mức chẳng thể đi lại được nữa rồi.
Nhưng sau đó thì thú triều bùng phát, rất nhiều người đ·ã c·hết, bao gồm cả cha của Nhật Nam, cha của Đình Đình không lâu sau đó cũng không qua khỏi được nên trước khi ra đi cũng đã đồng ý cho cái hôn sự này nên mọi thứ được diễn ra một cách thuận lợi.
Và cũng chỉ sau đó thì Đình Đình mới nhận ra chuyện bản thân đã nghĩ quá ít khi đồng ý gả cho Nhật Nam, mấy vấn đề tác động từ bên ngoài vào là một chuyện còn vấn đề mối quan hệ giữa cả hai vào lúc này mới thực sự là một chủ đề khiến cho cô ta phải bối rối.
Về cơ bản thì Đình Đình không biết là bản thân phải nên làm như thế nào mới là tốt cho cả hai, cũng có thể một phần cũng là vì sau hơn 3 năm quen biết cũng như trải qua cái sự kiện kia cùng nhau và chứng kiến sự ra đời của một anh hùng thì cô ta đã không còn chỉ đơn thuần coi Nhật Nam như một người bạn nữa.
Thực sự thì Đình Đình không biết phải nên làm như thế nào cả, nhất là khi Nhật Nam sẽ không chấp nhận loại quan hệ quá mức kia, sau đó một khoảng thời gian thì cô ta cũng dần chấp nhận dù rằng cả hai đã trải qua rất nhiều loại quan hệ khác nhau.
Cảm xúc lẫn lộn nhất là khi Đình Đình mang thai, nhiều khi cô ta còn chẳng biết tại sao mình lại gả cho Nhật Nam, tại sao bản thân lại chấp nhận cái mối quan hệ hôn nhân này ngay từ đầu, đến mức độ cô ta dần dần hiểu được cái cảm giác cô độc, thèm khát được yêu mà người phụ nữ kia từng phải trải qua.
Đương nhiên là Đình Đình ngay lập tức chối bỏ thứ cảm giác, sự thấu cảm với một con người ghê tởm đó, chính bà ta đã làm hại đến Nhật Nam, cô ta không cho phép bản thân trở thành một người như bà ta dù cho con đường mà cả hai đang đi có giống nhau đến nhường nào đi chăng nữa.
Tuy cả hai đều là dâu nhà họ Chu và đều không thể nhận được tình yêu đến từ người chồng của mình nhưng Đình Đình hiểu rõ ràng tình huống của bản thân đã là rất tốt so với người phụ nữ kia rồi nên cô ta lại càng phải tránh việc bản thân chấp nhận những mặt đó rồi dần dần trở nên giống bà ta.
Thứ mà Nhật Nam cần cũng chính là thứ mà Đình Đình phải làm được, đó là chấp nhận sự thật rằng bản thân sẽ không thể nào nhận được tình yêu đến từ người mà cô ta yêu và cảm thấy có trách nhiệm phải yêu.
Khoảng thời gian thú vị nhất chắc là khi Nhật Nam muốn thử yêu sau hôn nhân hay gì gì đó, Đình Đình vào lúc đó có đôi chút ngớ người ra khi nghĩ rằng tên này đột ngột khai quang hay thứ gì đó nên đã có hơi buông lỏng quá độ.
Có thể nói rằng sau đâu đó 10 năm kiềm nén thì Đình Đình đã bày tỏ quá nhiều tình yêu đối với Nhật Nam, tuy chẳng nhận lại được bao nhiêu nhưng chừng đó cũng khiến cô ta thỏa mãn rồi mặc cho cô ta cũng tự hiểu rõ rằng thứ tình yêu mà Nhật Nam trao cho cô ta chẳng qua cũng chỉ là diễn không hơn không kém.
Không phải là bởi vì Nhật Nam nói rằng muốn thử yêu sau hôn nhân mà là vì cậu ta chỉ đơn giản là không hiểu được tình yêu, nó giống với như chuyện một đứa bé đang cố gắng bắt chước một ông lão đang đọc báo dù cho nó chẳng hiểu cái gì cả vậy.
Chính bởi vì không hiểu nên Nhật Nam lại càng chẳng biết cách để trao cho thứ tình yêu mà cậu ta dành cho Đình Đình, vậy nên mới phải bắt chước từ những người khác bao gồm cả Đình Đình để hồi đáp lại cho chính Đình Đình.
Đó cũng là lý do mà Đình Đình lại thường cố tình gợi nhớ cho Nhật Nam về khoảng thời gian thử yêu sau hôn nhân đó và cũng cảm thấy rất thích thú khi được chứng kiến những phản ứng của cậu ta.
Mà quan tâm đến mấy chuyện đó làm gì nữa, giờ cả hai cũng đã tới độ tuổi xế chiều rồi, gặp gỡ nhau khi còn non trẻ, cưới nhau vào cái độ tuổi đẹp nhất đời người, tuy không ở cạnh nhau, trải qua cùng nhau mọi chuyện như bao cặp đôi khác nhưng như này đã là quá đủ rồi.
Giờ thì Đình Đình đang vừa dùng bữa vừa đọc đống tài liệu công việc của cô ta, kể từ sau khi cưới chồng sinh con thì cô ta cũng nghỉ hẳn việc ở văn phòng chánh án rồi nhưng vì thân phận lẫn chức vụ đặc thù trong quá khứ nên cô ta vẫn có thể được xem là nhân viên thuê ngoài và được làm việc ở nhà.
Lương bổng thì theo thỏa thuận riêng với bộ tình báo, phải, công việc tại văn phòng chánh án thực sự rất đa dạng, chủ yếu là việc quá nhiều nên thường các ban ngành phải tự hỗ trợ cho nhau, đến mức độ mấy ngành chỉ liên quan đến nhau một chút thôi cũng thường chia sẻ công việc cho nhau.
Công việc trước đây của Đình Đình trong văn phòng chánh án là kiểm tra một vài thông tin mà bộ tình báo mang về, cụ thể hơn thì là dò soát rồi đưa ra phán đoán về độ nghiêm trọng, nhiều khi là còn phải đưa ra hẳn giải pháp.
Bởi vì tính chất đặc thù này nên phòng của Đình Đình có liên quan đến bộ tình báo rất nhiều dù bản thân bọn họ trên danh nghĩa lại thuộc về bên xét xử, ngoài ra thì cô ta cũng làm được việc nên mới được giữ lại và lấy lương theo thỏa thuận.
Thật sự thì phần lương này cao hơn trước khi Đình Đình làm chính thức kha khá, chắc là cỡ gấp 2.5 lần nhưng theo tính toán của cô ta thì nếu làm chính thức thì với khả năng của cô ta thì dư sức thăng vài cấp trước khi nghỉ hưu.
Kết hợp thêm bậc lương sau gần 50 năm làm việc cùng một số khoảng phúc lợi khác nữa thì chắc chắn là tiền lương của Đình Đình có thể cao hơn mức này nhiều, thậm chí là sau còn có cả lương hưu nhưng vấn đề là hiện tại cô ta cũng chẳng thiếu tiền.
Đình Đình tiếp tục làm chẳng qua cũng chỉ là vì buồn chán cũng như vì tính chất đặc thù của công việc này mà cô ta có thể dễ dàng tiếp xúc với nhiều thông tin từ bên ngoài hơn, coi như là tìm chút thú vị trong công việc của mình.
"Em có nấu thừa ra không?"
Đúng lúc Đình Đình đang vừa ngậm cái muỗng vừa nhìn chằm chằm vào mớ tài liệu trên tay thì Nhật Nam đột nhiên từ cái hốc nào đó xuất hiện với một ít hoa quả mà ông ta hái được dọc đường chạy từ Labyrinth Gaia về thành bang Samakkhi, đương nhiên là chúng vẫn đang được bảo quản một cách rất hoàn hảo.
Thật ra thì Đình Đình vào lúc này ăn mặc cũng rất đơn giản, một bộ đồ ngủ đơn giản, mớ tóc bù xù được cột thành đuôi ngựa lộ ra gáy nhưng mớ tóc trước mặt vẫn bù xù rủ hết, viền mắt của cô ta thì thâm đen vì gần đây phải giải quyết quá nhiều chuyện phiền phức do tên trước mặt cô ta gây ra.
Khi đoàn của Phoiphailin trở về mà không có Nhật Nam trong đó thì cũng đã kéo tới quá nhiều phiền phức rồi, sau công bố ra vụ 72 ngày đếm ngược kia thì lại càng phiền phức hơn, mà nói thật thì Đình Đình cũng đã sớm quen rồi.
"Mừng trở về, có hơi lạ vì bình thường anh sẽ vào bằng cửa chính rồi lượn mấy vòng rồi mới chịu về nhà đấy."
Bình thường thì khi Nhật Nam trở về thì sẽ luôn công bố gián tiếp thông qua việc sử dụng tuyến đường an toàn nội lãnh thổ kiểm soát nên một lượng lớn cư dân sẽ ra mặt đón tiếp ông ta khi vừa vào thành.
Sau đó thì Nhật Nam sẽ đi tới những nơi như phủ thành chủ, bộ tham mưu với quân khu các thứ để báo cáo những sự kiện đã trải qua cũng như gặp gỡ một số người bạn của mình và thường thì anh ta chỉ trở về khi đêm muộn.
Ban đầu vì không biết điều này nên Đình Đình đã đợi từ sáng sớm cho đến tận tối muộn, sau này biết rồi thì chỉ cần chờ đến chiều rồi mới bắt đầu chuẩn bị còn gần đây thì cô ta trực tiếp bỏ qua luôn, dù sao Nhật Nam cũng không phải là dạng nề nà cô ta vì mấy chuyện đó.
Nói đúng hơn thì Đình Đình làm như vậy là để cho Nhật Nam cảm thấy thật hơn như một người bạn, chủ yếu là vì cô ta cũng sợ chuyện Nhật Nam cố tình dây dưa về nhà muộn cũng là vì để tránh né người vợ hơn là người bạn.
"Lần này có chút đặc thù nên anh trực tiếp trở về luôn và chỉ ghé qua nhà của San'ya thôi."
"Ừm, Phoiphailin có nói mấy ngày trước rồi, mà người mạng lớn như anh thì c·hết sao được? Mọi người cứ làm quá lên, chỉ tổ tạo thêm phiền phức không đáng có."
Vừa nói Đình Đình vừa chuẩn bị bát đũa cũng như xới cơm cho Nhật Nam, vì ăn một mình nên món của ngày hôm nay cũng khá đơn giản, chỉ là một chút đồ chay mà thôi, tuy trong tủ lạnh có thịt lẫn cá nhưng lâu lâu đổi gió cũng không tệ.
Đây chính là khoảng cách chênh lệch giữa tầng lớp giàu và nghèo tại những thành bang, tuy tình trạng này tại thành bang Samakkhi có thể được xem là xếp lót đáy trong các thành bang nhưng việc người giàu ăn thịt cá đến phát ngán cùng người nghèo chỉ húp cháo qua ngày vẫn là chuyện diễn ra thường ngày mà thôi.
Ít ra thì tại thành bang Samakkhi này còn có cháo mà húp chứ ở Helios thì người nghèo chỉ có ăn thịt chuột, sâu bọ, thậm chí là ăn thịt lẫn nhau mà thôi, ở đây phủ thành chủ vẫn có một vài quyết sách hỗ trợ cho những người không đủ khả năng lao động cũng như tạo cơ hội tìm việc làm cho những người thất nghiệp.
Viện phúc lợi cũng xây nhà tình thương cho người vô gia cư cũng như chăm sóc những người già đơn cô, nói chung thì vì lẽ đó cũng như sự kiện 20 năm trước nên thành bang Samakkhi trông khá nghèo so với thành bang Tân Thời nhưng ở đây lại đậm chất tình người hơn bất cứ nơi nào trên cái hành tinh này.
"Xin lỗi."
"Cần gì phải xin lỗi cơ chứ? Gả vào nhà này 20 năm nay cũng đã sớm quen rồi, dù sao thì đây cũng tính là một phần trách nhiệm mà thôi, đây là một cơ hội đổi đời và đương nhiên là đi kèm với đó là những phần trách nhiệm tương ứng.
Mà ăn cơm đi, không có rượu thịt để làm một bữa tẩy trần nhưng chắc sống ngoài hoang dã từng đó thời gian thì với một người như anh thì cũng chẳng đến mức ăn vỏ cây với liếm sương sớm để sống qua ngày đâu nhỉ?"
Từ đầu đến cuối Đình Đình vẫn tập trung vào bữa ăn này còn Nhật Nam thì vẫn chưa đụng đũa nên cô ta đã thúc dục, dù sao với quan hệ giữa cả hai thì cũng chẳng cần phải câu nệ mấy vấn đề này làm gì cả.
"Anh có mang về một chút thịt quái vật."
Thật sự thì Nhật Nam cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa, có thể là vì ông ta quá hồi hộp về chủ đề bản thân đang chuẩn bị nói nên đã hơi run và lỡ đá sang một chủ đề hoàn toàn khác, thật sự thì thật khó để mà tin được một người như ông ta cũng có một ngày như hôm nay.
"Vậy tý nữa đem ra cất trong ngăn đông đi, dù sao thì em ăn cũng chẳng được ích lợi gì, ngày mai đóng gói rồi gửi cho thằng quỷ Thành Đông kia, mà dạo trước vào kỳ nghỉ xuân lập nó cũng mang về thằng bạn của nó đấy nên chắc phải chia hai ra."
May mắn là gần đây Đình Đình cũng chẳng ra khỏi nhà được nên ngăn đông trong tủ lạnh cũng trống ra đủ vị trí để nhét thêm đồ vào, dù có thể nhờ người khác đi chợ dùm nhưng cô ta lại thấy mấy vấn đề này nên tự thân làm còn hơn.
Ngoài ra thi lâu lâu Nhật Nam cũng mới về được một lần mà gặp đúng dịp thằng quỷ Thành Đông kia đang ra ngoài làm ủy thác nữa nên chắc là phải gửi bưu phẩm thôi chứ chẳng biết bao giờ nó mới về mà Nhật Nam thì lại là dạng không ngồi im được một chỗ.
Kho chứa không gian kia quả đúng là rất tốt nhưng Nhật Nam ở bên cạnh thì mới tiện để ra để vào được, nếu lỡ như ông ta đi luôn vào ngày mai thì mấy thứ như thịt quái vật ngăn đông của cái tủ lạnh này không thể bảo quản được trong thời gian quá dài vậy nên phương án đóng gói, gửi bưu phẩm vẫn là phù hợp nhất.
"Khin Maung Yin, Chu Thành Đông, song tinh của thành bang Samakkhi, có điều không biết là sao chổi hay là sao tai ương."
Dạo gần đây vì quá bận nên Nhật Nam cũng không quá chú tâm đến thông tin của Thành Đông nhưng dọc đường đi tới thành bang Tân Thời thì Phoiphailin có kể một số chuyện và ông ta cũng phải công nhận rằng hai tiểu quỷ kia quả thật đã mang lại không ít phiền phúc cho những người khác.
Đương nhiên hầu hết mọi người sẽ vì Nhật Nam mà mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện nhưng đôi khi mọi chuyện lặp đi lặp lại quá nhiều lần thì tuy không dám trách phạt quá nặng nhưng tiếng thối đồn xa cũng là điều tất yếu mà thôi.
"Đừng đá xéo nó như vậy."
Thấy Nhật Nam lên tiếng về chuyện của Thành Đông thì Đình Đình có chút phản ứng hơi thái quá khi dùng cái muỗng đang vừa dùng để ăn cơm để chỉ vào thẳng mặt của Nhật Nam nhưng cô ta sau đó cũng đã nhanh chóng phản ứng lại.
"Không phải em vẫn rất hối hận khi cho nó làm thiếu sinh quân thậm chí là nhập lò đào tạo của phân khu 3 hay sao?" Nhật Nam cũng không quá quan tâm đến động thái vừa rồi của Đình Đình mà trực tiếp nói về chuyện phản ứng cô ta vào cái ngày mà Thành Đông được thông báo sẽ trở thành thiếu sinh của phân khu 3.
"Đó là chuyện của trước kia rồi, dù sao năm xưa anh cũng được đào tạo tại phân khu 3 mà dù sao thì hầu hết phân khu 3 đều là đồng đội, bạn học cũ, thậm chí là bạn bè của anh nên cũng bớt lo hơn rồi."
Nói không lo thì đương nhiên là nói dối rồi, dù sao Đông Thành cũng là con của Đình Đình cùng Nhật Nam, tình mẫu tử của bọn họ tuy hơi cứng nhắc do Đông Thành cũng không phải là mẫu người con sẽ vâng lời cha mẹ cũng như về nhà trước 8 giờ tối.
"Nếu em định gọi người của phủ thành chủ tới thì không nhất thiết phải lén la lén lút như vậy đâu."
Nghe được câu này thì Đình Đình cũng trực tiếp từ bỏ rồi cởi đôi bông tai của mình đặt lên bàn ăn để mang lại cho đối phương cảm giác an toàn, lý do cô ta làm vậy vì chỉ đơn giản là cô ta tin rằng người đang ngồi trước mặt mình không phải Nhật Nam.
"Không cần thiết phải làm như vậy đâu, dù sao anh cũng đã dựng màn lên rồi, sẽ chẳng ai nhận ra điểm bất thường hay sự hiện diện của anh vào ngày hôm nay đâu."
Giờ thì Nhật Nam mới bắt đầu đụng đũa, có thể nói rằng một phần cũng là vì ông ta cảm thấy bụng khá cồn cào vì quá lo lắng nên muốn ăn thứ gì đó để để sôi bụng, mà cũng lâu rồi ông ta mới được nếm lại đồ ăn do Đình Đình nấu.
"Đây không phải là phong cách làm việc của Chu Nhật Nam."
Lúc này thì phong cách của hai bên đã đổi cho nhau, trong khi Nhật Nam đang tập trung nhét thức ăn vào mồm thì Đình Đình lại khoanh tay ngồi nhìn ông ta đang ăn, với Đình Đình thì người đàn ông này không phải là người mà cô ta yêu.
"Em nghĩ như thế nào thì tùy em thôi, dù sao thực sự thì vào lúc này anh chỉ muốn nói chuyện với em." Đối phương càng nói thì Đình Đình lại càng dám chắc hơn vì giữa cả hai thực sự chẳng có gì đáng để nói cả, dù có thì Nhật Nam cũng sẽ không nói kiểu như vậy.
"Chu Nhật Nam không phải dạng người tình cảm như vậy đâu." Đình Đình ngay lập tức đính chính lại.
"Phải, anh chưa bao giờ là một người chồng tốt cũng như là một người cha tốt cả, đương nhiên cũng không thể đổ lỗi cho ông ta được dù quả thật là anh cũng đã học nhiều mặt ở ông ta, chỉ là do anh quá yếu đuối để chấp nhận sự thật mà thôi."
Nói Nhật Nam không quan tâm thì cũng không phải, chẳng qua là ông ta không biết cách để làm những việc đó và vô tình chung thì ông ta cũng tránh né việc học để trở thành kiểu người vì gia đình như vậy.
"Vậy thì càng không phải là Nhật Nam."
"Nếu giờ anh nói anh yêu em thì chắc hẳn sẽ không tin đâu nhỉ?"
Vì Đình Đình nấu ra khá ít, chủ yếu là vì để một mình cô ta ăn thôi nên bữa ăn của Nhật Nam cũng tương đối ngắn, hiện tại thì cả hai đã trực tiếp ngồi đối mặt với nhau và cuối cùng Nhật Nam đã nói ra lời mà ông ta muốn nói nhất dù cho nó rất khác so với mường tượng của ông ta.
"Tin." Đình Đình không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp trả lời luôn, một câu trả lời tý thì khiến trái tim của Nhật Nam lỡ mất chục nhịp, ấy vậy mà ông ta vẫn luôn tưởng rằng Đình Đình không yêu ông ta mà chỉ đang trêu chọc thôi đấy.
"Giờ em lại là người đang nói dối." Căn bản thì đây là một câu nói được thốt ra với mục đích kiểm tra độ chân thật, chủ yếu cũng là vì Nhật Nam thực sự rất bất ngờ khi Đình Đình trực tiếp nói thẳng là tin vào lời của ông ta luôn.
"Tin ở đây là ám chỉ việc Nhật Nam thực sự yêu tôi cũng như gia đình này còn với câu hỏi trên thì chắc chắn là không tin, Nhật Nam vốn dĩ không phải dạng người biết cách đón nhận tình yêu từ người khác và cũng chẳng dám truyền đạt tình yêu của mình."
"Anh rất vui khi em nhận ra điều đó đấy, ít nhất là anh vẫn luôn cố gắng trốn tránh chủ đề này xuyên suốt gần 20 năm qua, vậy em có yêu anh không?" Một câu hỏi cực kỳ quan trọng, Nhật Nam cảm thấy khoảnh khắc này còn hồi hộp hơn cả lúc đang đánh với Black Skeleton 1 hay phải đối mặt với tồn tại quá đỗi kinh khủng kia vậy.
"Một câu hỏi ngớ ngẩn, chẳng ai không yêu mà sẵn sàng sống chung một người như Nhật Nam trong 20 năm cả, nếu không yêu, không chấp nhận phần đó của anh ta thì đã chẳng ngồi ở đây vào ngày hôm nay rồi."
Nếu người ngồi trước mặt Đình Đình thực sự là Nhật Nam thì chắc chắn cô ta sẽ không dám nói ra, đúng hơn là đoạn hội thoại này sẽ bị cắt từ đoạn Nhật Nam nói mấy chuyện vớ vẩn tầm pháo đổ xuống.
Về căn bản thì nói chuyện một hồi lâu như vậy rồi Đình Đình vẫn chắc chắn vào phán đoán của mình, rằng đây không phải là Nhật Nam, nếu là thật thì chắc chắn sẽ không tỏ ra bình tĩnh như này được, ít nhất thì đó là cảm nhận của cô ta.
Thật ra thì Đình Đình đoán cũng không sai, Nhật Nam quả thật không bình tĩnh nổi nữa vì hiện tại não của ông ta đang tự động tải lại mấy cái ký ức kể từ khi cả hai mới quen nhau các thứ cho đến hiện tại để đấm vào mồm ông ta rồi.
20 năm, 20 năm đời người, 20 năm đẹp nhất đời người, Nhật Nam không biết trong quá khứ mình đã làm cái quái gì nữa, hối hận không? Chắc chắn là có rồi, đến mức độ ông ta muốn quay về thời điểm 20 năm trước để cầm viên gạch tán thẳng vào đầu của mình trong quá khứ để cho chính mình tự khai quang.
Thậm chí kinh khủng hơn là 20 năm này không chỉ có mình Nhật Nam thiệt mà Đình Đình đã thực sự chờ ông ta đến tận 20 năm, với một con người bình thường thì 20 năm này đã là 1/4, thậm chí là 1/3 đời người rồi.
Ngay cả với các chức nghiệp giả chưa đạt tới ngưỡng Trưởng thành thể được ghi chép trong các trụ kia cũng chỉ sống được đến vậy, ấy vậy mà trong 20 năm đó Đình Đình đã chờ Nhật Nam và sẵn sàng sống vì hạnh phúc của ông ta.
"Vậy thì tuy hơi quá muộn nhưng nếu được thì anh sẵn sàng bù đắp cho em."
Phải mất thêm một lúc nữa để Nhật Nam có thể hoàn hồn trở lại và rõ ràng ông ta cũng đã sớm quên chuyện muốn bàn với Đình Đình trước đó rồi, giờ ông ta chỉ muốn làm tất cả mọi thứ để bù đắp lại cho người con gái mà ông ta yêu khoảng thời gian 20 năm đẹp nhất đời người đó.
"Vở kịch này dừng ở đây được chưa? Ít nhất thì đừng có dùng gương mặt này, giọng nói này để cho tôi hy vọng được hay không?" Đình Đình không phải là dạng yếu đuối đến mức sẽ tin vào mấy lời nói vớ vẩn này và cô ta sẽ càng không khóc.
Một con người, một người phụ nữ rất cứng cỏi, đó chính là Lưu Đình Đình, cũng vì lý do đó nên cô ta mới có thể lăn lộn trong văn phòng chánh án khi chỉ mới có 14 tuổi và thậm chí là sẵn sàng sống một 20 năm như vậy.
Nhưng không hiểu tại sao khi Đình Đình muốn dùng đôi mắt phán xét của mình để nhìn vào Nhật Nam thì tự động lòng cô ta cũng trầm xuống rất nhiều, cả hai đã bắt đầu quá trình đồng bộ hóa và trong lúc đó thì cũng là khi cơ thể của cả hai gần như tự đồng bộ để chào đón một thứ gì đó mới.
0