Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trỗi Dậy

vUZWA42677

Chương 197: Kiến mối.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Kiến mối.


Phần trang phục thì là dạng Gothic nhưng có màu nổi đại diện cho mặt tính cách sáng sủa của cô ta, mái tóc màu vàng óng được cột hai bên một cách lười biếng, nhưng đặc biệt nhất là lúc nào ở bên cạnh cô ta cũng chất đầy đống truyện tranh, thậm chí hiện tại cô ta còn đang ngủ trong khi bị hàng chục quyển truyện bao phủ lấy cơ thể.

Tộc Fomor cũng tương tự nhưng vấn đề ở đây là Fomor Spell King Skeleton vẫn còn đó và ảnh hưởng của ông ta thực sự rất lớn với mảng pháp hệ tại Dungeon của hang kiến, trường hợp của Treant nữ vương cũng tương tự vì cây Yggdrasil non.

Bên trong nội tâm của kiến mối phức tạp hơn rất nhiều so với vẻ bề ngoài của cô ta, việc cô ta chấp nhận phần "cô ta" của mình cũng đồng nghĩa với việc sẽ có rất nhiều tính cách khác nhau được sinh ra ngay sau đó.

Cũng chính vì vậy nên bọn họ tức phần thiểu số sẽ bị phần đa số loại trừ huống hồ bởi vì tộc High Octorp chắc chắn trung thành với ta lại càng tạo ra cho đa số, tức phần đang có những suy nghĩ chống đối với ta cái cớ để bài trừ bọn họ.

Phẫn nộ, phương án của ngươi chỉ thực sự hữu dụng trong trường hợp sức mạnh của chúng ta vẫn áp đảo hoàn toàn và rủi ro vẫn quá lớn khi chúng ta vẫn giữ lại cho chúng công cụ để phản kháng, đó chính là ý chí.

Ngươi tưởng chúng ta tồn tại chỉ đơn thuần là vì chúng ta thực sự đang tồn tại à? Đừng ngớ ngẩn đến như vậy, là kiến mối cho phép chúng ta, cần chúng ta tồn tại và ngươi thì sao cơ chứ? Đang không ngừng đẩy chính chủ thể của mình vào lối mòn của việc không ngừng tự hủy hoại bản thân?

"Nhưng nếu như cứ im im lặng lặng gánh chịu lấy tất cả như thế này thì vậy còn bản thân chúng ta thì sao? Có thể sống vì kẻ khác nhưng không thể quên đi chính mình trong đó được, nếu không thì chúng ta tồn tại làm gì nữa?" (Kiêu ngạo)

Trường hợp của ta không đến mức độ như vậy nhưng nó vẫn là quá nhiều với ta, thật buồn cười khi cô gái kia chỉ là một con người bình thường còn ta thì luôn bị Elf nói rằng nhờ vô hạn nên mới đạt được đến thành tựu như này.

D·ụ·c vọng chửi nhiều đến nỗi Tham lam cũng chẳng biết phải đáp lại ở chỗ nào, thậm chí đáng sợ hơn cả là D·ụ·c vọng chửi cũng chẳng sai vì thực sự thì bọn họ là những tồn tại quá nửa vời để có thể xem là một khía cạnh hoàn chỉnh.

Tham lam nhưng lại thiếu kiêu ngạo, thiếu cái tôi của mình ở trong đó, ngươi tồn tại không vì mục đích của chính chúng ta thì giá trị thực sự của ngươi là gì? Lòng tham của ngươi có ý nghĩa gì cơ chứ?"

Ngươi làm cái trò hề gì vậy? Để Dungeon của hang kiến tự mình giải quyết mọi vấn đề? Xong sau đó thì sao cơ chứ? Ngươi không thấy sự tồn tại của chúng ta đã trở nên quá dư thừa trong chính cái Dungeon của hang kiến đó rồi à?

Tiếp đến là d·ụ·c vọng, phong cách làm việc có đôi phần trẻ con, non nớt, được biểu hiện dưới hình dạng lúc kiến mối vẫn còn ở dạng nhộng, điều này cũng nói lên chuyện quan điểm về sắc d·ụ·c của kiến mối đơn thuần đến nhường nào.

"Hay cứ để Dungeon của hang kiến trải qua những sự hy sinh mất mát đi, dù sao chúng ta cũng chẳng mất gì cả." (Phàm ăn)

"Này! Các ngươi cố tình làm ngơ ta đấy à? Phải rồi, bởi vì ta là kẻ duy nhất thực sự đưa ra được cách giải quyết hợp lý nhất cho vấn đề này trong khi không một ai trong số các ngươi có thể đưa ra được bất cứ phương án nào thực sự chấp nhận được có phải không?

Sang đến đố kỵ, cũng là một khía cạnh tồn tại khá mờ nhạt do kiến mối chẳng có bất cứ cảm giác nào liên quan đến sự đố kỵ cả, cũng vì vậy nên khía cạnh này được biểu hiện dưới hình dạng là không thứ gì cả.

Mà quả thật thì nếu như kiến mối không đủ tham lam thì cũng đã không có ước nguyện là giúp các cư dân hiện thực hóa nguyện vọng của mình rồi, chỉ là thật đáng tiếc khi góc nhìn về lòng tham của cô ta lại không có chính mình ở trong đó.

Nhưng điều đó lại tạo ra được sự khác biệt giữa ta và cô ta, có thể nghe qua thì có hơi cứng đầu thật, có điều ta cũng phần nào hiểu được tâm ý của ngươi, chắc là ta sẽ cố gắng sống vì chính mình hơn vì ít ra thì vẫn có kẻ sẵn sàng sống vì ta cơ mà."

Cũng vì vậy nên chủ thể chỉ có thể nằm trong một trong hai khía cạnh còn lại là Đố kỵ cùng Lười biếng, với Đố kỵ thì cô ta cho D·ụ·c vọng cảm giác không tồn tại, đúng hơn là hệt như con người của trước kia vậy.

Vì vậy nên D·ụ·c vọng có thể xem là mặt chứa đựng nhiều phần của kiến mối nhất, biểu hiện rõ nhất là ở việc cô ta đang thực sự đấu tranh vì lợi ích của kiến mối chứ không đơn giản là chỉ nói nhảm cho qua chuyện rồi để Tham lam quyết định tất cả mọi thứ.

Thực sự thì sự tồn tại của tất cả bọn họ chẳng có ý nghĩa nào cả ngoại trừ bản thân Tham lam khi bọn họ còn chẳng thể nào tác động đến bất cứ thứ gì cả nhưng câu nói sau cùng của D·ụ·c vọng lại không phải là hướng về Tham lam.

Ánh mắt của D·ụ·c vọng hướng tới một cô gái loài người đang nằm chán chường trên một cái bean pillow đủ để ôm lấy cả cơ thể của cô ta, về ngoại hình thì cô ta mang một đôi tất chân đến ngang giữa đùi kẻ sọc khá sặc sở.

Khác ở chỗ là cái tôi của Tham lam không được biểu hiện dưới dạng tham sống s·ợ c·hết mà là cái tôi thống trị, cho rằng bản thân là khía cạnh chính, cho rằng bản thân có đủ quyền để đưa ra phán quyết với bất cứ việc gì ngay cả là sự tồn tại của cá khía cạnh khác.

Thậm chí đến mức độ mà các khía cạnh khác còn chẳng biết đố kỵ có thực sự tồn tại ở đó hay không và bản thân đố kỵ cũng chưa từng đưa ra bất cứ biểu hiện hay ảnh hưởng nào cụ thể cả nên sự tồn tại của đố kỵ vẫn còn là bí ẩn.

"Tại sao..."

"Một lòng tham không thấy đáy!" (Phẫn nộ)

Cứ thử nghĩ mà xem, nếu như cứ mỗi lần ta tiếp nhận một cư dân mới của một chủng tộc chống đối ta mà tâm trí của ta đều ngay lập tức quy kẻ đó vào diện phải chú ý thì ta thực sự có đủ tư cách để lãnh đạo một ai đó hay sao?

"Vấn đề này chúng ta đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rồi và đương nhiên câu trả lời cũng chỉ có một mà thôi, đó là sự tồn tại của chúng ta có ý nghĩa, đó là sống để thỏa mãn nguyện vọng của kẻ khác, chỉ đơn giản như vậy mà thôi." (Tham lam) (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn ta thì lại sẵn sàng hy sinh chính bản thân mình, chấp nhận những lời ra tiếng vào hay nhiều thứ hơn nữa để đạt được cái kết có hậu cho tất cả, có thể ngươi nói đúng, ta vẫn chưa thực sự sống vì chính mình.

Việc 1 ở lại cũng là có lý do cả, ông ta đủ mạnh cũng như đủ táo bạo để khiến các chủng tộc còn lại không sinh ra dị tâm, nhưng như ngươi đã thấy rồi đấy, rõ ràng những sự chuẩn bị của ta vẫn là chưa đủ dù rằng ta đã làm tất cả trong tầm khả năng của mình."

"Phải, bởi vì đó là mục đích tồn tại của chúng ta." (Tham lam)

Gần đây ta đọc được một câu chuyện nói về một cô gái sẵn sàng đóng một vở kịch kéo dài 500 năm vì lợi ích của toàn bộ, dù rằng bản thân cô ta biết trước việc mà mình làm sẽ đưa ra một cái kết có hậu đến nhường nào nhưng điều đó không thể nào ngăn chặn được việc bản thân cô ta đang dần vỡ vụn khi phải diễn cái vở kịch kéo dài xuyên suốt 500 năm kia.

Còn về ngươi thì đây là lần đầu tiên và ít ra thì ngươi cũng đã mang đến cho ta một niềm vui nho nhỏ khi biết được rằng thực sự đang có một ai đó sẵn sàng đấu tranh cho lợi ích của ta thay vì là chính bản thân bọn họ."

"Đừng quá nghiêm trọng hóa vấn đề lên, như ta đã đề nghị trước đó rồi đấy, trực tiếp tẩy não toàn bộ rồi trở thành nữ vương, khống chế tất cả xong ép chúng phải làm theo quy củ, không có suy nghĩ tức sẽ không có sự phản kháng." (D·ụ·c vọng)

Phàm ăn, ngươi là kẻ lý tính nhất trong số chúng ta nhưng tại sao ngươi lại có thể đưa ra một phương án quá đỗi ngu xuẩn như vậy được? Việc chúng ta không làm gì hay không can thiệp vào cũng đồng nghĩa với chuyện chúng ta đã thất bại dưới tư cách là một nhà lãnh đạo rồi.

Đương nhiên là Lười biếng thực sự không ngủ thật, chẳng qua là cô ta đang cố tỏ ra là mình lười biếng mà thôi nhưng khi D·ụ·c vọng vẫn còn chưa nhận thức được thì không gian xung quanh lại một lần nữa thay đổi với việc cô ta đang ngồi trên bàn trà đối diện với một Lười biếng đang cực kỳ chán chường nhìn cô ta.

Nhưng chung quy lại thì mọi chuyện vẫn chưa tệ đến mức độ ép buộc tính cách chủ phải đi xa đến như vậy, thậm chí có thể nói rằng nhờ vào sự tồn tại của các tính cách khác nên quy trình quản lý cùng xử lý thông tin của kiến mối sẽ không bị quá tải, thậm chí là cô ta có thể làm được nhiều việc cùng một lúc.

Hơn cả đi theo con đường này cũng đồng nghĩa với việc c·ái c·hết sẽ không bao giờ dừng lại, nếu như các cư dân vẫn tiếp tục đứng lên phản kháng đến kẻ cuối cùng hoặc quá tuyệt vọng rồi t·ự s·át hết cả lũ thì ngươi định làm như thế nào? Bắt thêm một đám mới về rồi cho tiếp tục cái vòng lặp luẩn quẩn này à?

Nhìn qua thì khung cảnh này có chút trữ tình pha lẫn hài hước, trữ tình là vì bọn họ đang ngồi giữa một cánh đồng hoa tuyệt đẹp đang vào đúng mùa nở hoa, kết hợp cùng làn gió xuân dịu nhẹ nữa thì quả đúng là quá tuyệt vời.

Đố kỵ mang lại cho D·ụ·c vọng một cảm giác hệt như thần linh hay cậu bé khi đang theo dõi tổ kiến mà mình đang nuôi trong cái hộp chứa thủy tinh của mình vậy, vậy nên Đố kỵ không thể nào là chủ thể được.

"Cái gì cũng có giới hạn của nó và rõ ràng là chúng ta sẽ không làm như vậy dù cô có muốn đến như thế nào đi chăng nữa." (Tham lam)

Quả thật đúng như vậy thật, nếu không có vô hạn thì chắc mọi chuyện đã khác lắm rồi và ngay cả khi có vô hạn đi chăng nữa thì ta vẫn bị căng thẳng đến mức độ này và chỉ muốn trốn tránh, tỏ ra thật lười biếng trước chính bản thân mình."

Cũng bởi vì thói quen, cách thức ăn uống của kiến mối quá lý tính, máy móc nên về bản chất thì khía cạnh này cũng quản lý những công việc có liên quan khá rộng, dù rằng sự tồn tại này được xem là có cũng như không.

Thật ra thì lười biếng có thể được xem là khía cạnh "mạnh mẽ" nhất của kiến mối, chẳng qua là cô ta cảm thấy bản thân không lười nổi mà thôi chứ trên thực tế thì mỗi khi cô ta lười biếng thì sẽ thường lén đọc truyện hoặc làm mấy trò khác mà Elf hay lôi ra để chế giễu cô ta.

Còn về phần Tham lam, phải, ngươi tham lam, ngươi muốn đạt được cái viễn cảnh gần như không tưởng với cái lòng tham vĩ đại nhất bla bla của ngươi nhưng cũng chính là ngươi kẻ đang hủy hoại chúng ta nhiều nhất, hãy nhìn chúng ta mà xem.

Chương 197: Kiến mối.

Đương nhiên kiến mối không hề thích điều đó một chút nào vì bản thân cô ta phần nào đó cũng coi Elf là đại kình địch của mình dẫn tới cả bảy khía cạnh bên trong cô ta cũng tương tự như vậy, đặc biệt là lười biếng khi nó tồn tại dưới dạng mẫu hình con gái đối nghịch với Elf theo quan điểm màu hường của kiến mối. (đọc tại Qidian-VP.com)

Các chủng tộc luôn nghĩ xấu lẫn nhau, thậm chí cùng chủng tộc cũng tương tự như vậy, đây căn bản là tính đa nghi được sản sinh ra từ những sự khác biệt không cần thiết, nếu đã muốn lãnh đạo Dungeon của hang kiến thì ta không thể lấy lý do của ngươi làm cái cớ cho hành động của mình được.

Vẫn như mọi khi, kiêu ngạo là khía cạnh bắt đầu các chủ đề và chủ đề ngày hôm nay có liên quan đến kết quả của cuộc họp chiến lực vừa rồi hoặc ít nhất là thái độ trung thành mà các cư dân dành cho kiến mối tính tới lúc này.

Kế tiếp là phàm ăn, được biểu hiện dưới hình dạng của một khối năng lượng trôi nổi, căn bản thì kiến mối sẽ không cảm thấy phàm ăn, đúng hơn thì cô ta chỉ ăn ở mức độ, thậm chí là không ăn do sự ảnh hưởng của lý tính đơn thuần đến khó tả.

"Ta tưởng là sẽ mất nhiều thời gian hơn để một trong số các ngươi nhận ra chuyện này, không, phải nói rằng ta hy vọng là như vậy mới đúng."

Hơn cả là hầu hết các khía cạnh đều gần như không đồng tình với quan điểm của nhau dẫn tới chẳng quyết định nào thực sự được xem xét một cách chỉnh chủ còn Tham lam lại quá thực quyền nên mọi hướng giải quyết đều thông qua cô ta cả.

Nếu kiến mối đã cần đến bọn họ thì đương nhiên không lý gì mà bọn họ lại không đáp lại cả, đó chính là lý do mà D·ụ·c vọng thực sự đấu tranh cho lợi ích của kiến mối hơn là việc biết Tham lam có quyền xóa đi sự tồn tại của mình nên quyết định nói cho có để đảm bảo rằng mình sẽ tiếp tục tồn tại sau tất cả.

Havor cùng 1 là hai đại diện của toàn tộc High Octorp, cử một trong hai đi trong vụ lần đó là nhằm mục đích tăng sức ảnh hưởng của tộc High Octorp, còn Ytus, một cá thể tương đối trẻ, xếp nhóm sau lại có một trận quyết chiến máu lửa là để tăng sự quan tâm.

Trong khi đó thì ngươi lấy đâu ra sự tự tin rằng bản thân thực sự có thể thay đổi được vận mệnh c·h·ó má của chúng trong khi chúng còn chẳng tự phấn đấu nỗi cho chính mình cơ chứ? Tại sao ngươi lại dễ dàng tin tưởng và sống vì bọn chúng đến như vậy? Tôi nói có đúng không hả chủ thể?" (D·ụ·c vọng)

"Cứ nghiền nát chúng ra bã là được, thái độ xấc xược của bọn họ là thứ không thể tha thứ được, không xứng nhận được lòng khoan dung của chúng ta, phải cho bọn chúng thấy ai mới là kẻ mạnh thì sau này mới dễ làm việc được." (Phẫn nộ) (đọc tại Qidian-VP.com)

"Quá lý tính, chấp niệm của chúng ta từ trước đến giờ vẫn là cho cư dân, việc chấp nhận và không làm gì cả căn bản đã đại diện cho sự thất bại của chúng ta rồi." (Tham lam)

"Còn bất cứ ý kiến nào nữa không? Nếu không thì chủ đề này coi như đã quyết xong và chuyển sang những chủ đề còn lại." (Tham lam)

Nếu như bản thân ta cũng có những suy nghĩ ngu xuẩn, phân biệt rạch ròi như vậy thì sao mà trở thành tồn tại trong lý tưởng của ta được cơ chứ? Thậm chí ngay cả việc thừa nhận bản thân thất bại và đi một con đường khác cũng đã chứng minh được rằng ta không xứng làm bạn với công chúa hay không thể nào bằng Elf được."

Trong khi rót trà cho chính mình cũng như D·ụ·c vọng xong thì kiến mối bắt đầu động đến phần bánh được dùng cho tiệc trà, thật ra thì cô ta cũng chẳng rõ vị thực sự của mấy loại bánh này lắm nhưng hình thức là được rồi.

"Tức là ngài sẽ thay đổi?"

Mà cũng đừng quá lo lắng, mọi quyết định của các ngươi đều phải thông qua ta cả nên dù Tham lam có muốn độc tài đến cỡ nào đi chăng nữa thì mọi quyết định của cô ta vẫn phải thông qua ta thì mới được biểu hiện ra bên ngoài được."

"Sẽ không, như ta đã nói rồi đấy, lý do mà ta lập nên cái vòng lặp này cũng như cho phép các ngươi tồn tại là vì ta muốn như vậy và thứ mà ta muốn ở đây là để lười biếng mà thôi, mọi quyết định của các ngươi sẽ không ảnh hưởng đến quyết định sau cùng của ta."

Nó cũng tương tự như việc của tộc High Octorp hiện tại vậy, bọn họ bị phân biệt đối xử là vì những cư dân còn lại cho rằng nguồn gốc xuất xứ của bọn họ quá đặc biệt cũng như bọn họ quá mạnh, tách biệt với đa số.

"Thật sự thì Elf và ta luôn đi trên hai con đường khác nhau, cô ta là kiểu sẵn sàng hy sinh rất nhiều thứ ngay cả quân cờ yêu quý nhất của mình chỉ để mang tới nhiều lợi ích nhất cho bản thân ta, cô ta lẫn 21.

Kiêu ngạo, ngươi tự kiêu, kiêu hãnh, ngươi có phần cái tôi cao nhất trong số chúng ta nhưng tại sao ngươi lại hạ mình đến như vậy? Tại sao không đấu tranh đến cùng vì lợi ích của chúng ta? Chỉ vì vài lời nói của Tham lam mà ngươi đã dễ dàng từ bỏ rồi hay sao?

"Cũng có nghĩa là chúng ta bắt buộc phải sống vì các cư dân kể cả khi những kẻ đó sẽ tổn thương chúng ta, sẽ phản bội chúng ta đi chăng nữa?" (Phàm ăn)

"Nhìn đi, nhìn cho kỹ vào thứ mà chúng ta đang bảo vệ, ngươi định như vậy cho đến tận khi nào nữa? Dân số Dungeon của hang kiến càng ngày càng tăng và ngươi lại càng tham vọng giúp mỗi một trong số bọn chúng đạt tới thành tựu không tưởng.

Cuối cùng là kiêu ngạo, cũng là một trong những khía cạnh xếp xó nhưng ít ra thì cảm giác tồn tại của kiêu ngạo không mờ nhạt đến độ chẳng ai nhận thức được về sự tồn tại của nó như là đố kỵ cả.

"Thực sự rất ngài đấy."

Hiện tại trong căn phòng nội tâm này có tổng cộng 7 mặt tính cách đại diện cho bảy tội đồ căn bản, thứ nhất là phẫn nộ, phong cách làm việc của phẫn nộ có đôi chút ấu trĩ nhưng bù lại thì khả năng xử lý cơ thể của cô ta lại ở mức tương đối tốt, được biểu hiện dưới dạng một đốm lửa.

"Nhanh nhạy đấy, phải, ta đã sớm thấy được trước kết cục và ta vẫn chọn làm như vậy bởi vì kế hoạch vĩ đại hơn ở sau, nhưng điều đó không có nghĩa là ta đã không hy vọng mọi chuyện sẽ thực sự đi chệch hướng để rồi tộc High Octorp sẽ được tiếp nhận bởi tất cả.

"Lòng trung thành là một thứ gì đó quá đỗi mông lung."

Có rất nhiều trong số đó là biểu thị cho các cư dân về chuyện bọn họ đang làm gì, đang chăm chỉ hay lười biếng hoặc đang tính toán điều gì đó, thông qua những góc nhìn này thì kiến mối căn bản là biết rõ mọi thứ đang diễn ra trong lãnh địa của mình và đó cũng chính là điều đáng tiếc nhất.

Thông qua vô hạn thì các tính cách này dẫn phát triển quá mức và dần dần trở thành một khía cạnh của kiến mối, đương nhiên tính cách chủ đạo vẫn nắm quyền cao nhất vì "cô ta" nắm trong tay công tắc của tịnh tiến vô hạn, thứ có thể dễ dàng xóa đi bất cứ tính cách nào khác.

Ta sẵn sàng gánh lấy những rủi ro phát sinh sau đó nhưng có vẻ như đến cuối cùng mọi thứ vẫn đâu lại vào đó, thậm chí ngay cả khi ta đã sớm biết trước mọi thứ sẽ diễn ra theo chiều hướng này nhưng ta vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận lấy nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Để nói rõ hơn về D·ụ·c vọng thì cô ta là kẻ duy nhất ở đây thực sự mang hình hài đúng chuẩn của kiến mối, đúng hơn là hình tượng mà kiến mối có trong quá khứ và rõ ràng là kiến mối sẽ không biểu thị dưới dạng nào cụ thể hơn.

Chỉ có tộc High Octorp là vì mới gia nhập vào gần đây nên vai trò của bọn họ vẫn còn chưa quá cụ thể, nói đúng hơn là những kẻ có tư tưởng chống đối đã chấp lấy thời cơ khi mà tộc High Octorp vẫn chưa thực sự hòa mình vào cộng đồng Dungeon của hang kiến để tách biệt bọn họ ra.

"Ta biết ngươi đang muốn nói gì, thật sự thì ngươi nói không sai, ta thực sự nên vì chính mình mà sống nhiều hơn nhưng ta không tiếp nhận cái lý do của ngươi được, nó giống như câu chuyện khác chủng tộc ắc hẳn nghĩ khác vậy.

Nói đến ngang đây thì vô số góc nhìn cũng bắt đầu được hiển thị lên bên trong căn phòng nội tâm này, đó là những góc nhìn bên trong thế giới của chính kiến mối, một thế giới không biên giới đang bao phủ lấy hơn phân nửa lãnh thổ của tầng 6 này.

"Ngài đã chọn không làm gì ngay cả khi đã sớm nhìn thấy tất cả những viễn cảnh này?"

"Vậy sao? Ở mấy lần trước thì Đố kỵ thường trách móc ta vì để bản thân buông thả như vậy, mà trong mấy vòng lặp trước thì Đố kỵ luôn là kẻ phát hiện ra đầu tiên đấy, chắc là do ta cho Đố kỵ tầm nhìn thượng đế nên vậy.

Nó giống như việc chúng ta sẽ thường thích thú với một trận đấu ra vẻ cân bằng hơn là một trận đấu quá sức một chiều vậy, trận của Ytus thực sự đã thu hút được rất nhiều sự quan tâm của các cư dân từ đó lại càng thúc đẩy sức ảnh hưởng của tộc High Octorp.

Sau đó là tham lam cũng là tính cách chính, chỉ là tham lam này được biểu hiện dưới dạng một cái bóng không rõ hình dạng nhằm khắc họa về chuyện kiến mối không có một lòng tham cụ thể mà chỉ sống vì lợi ích của kẻ khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Và cũng chỉ có một mình D·ụ·c vọng là kẻ duy nhất hiểu rõ, nhận thức rõ tại sao mà bản thân lại tồn tại, kiến mối cần đến bọn họ nên bọn họ mới tồn tại, chuyện này cũng giống như trường hợp đa nhân cách tại con người vậy thôi.

Đó chính là lý do tại sao Tham lam không thể nào là chủ thể được vì thực sự là rất ngớ ngẩn khi kiến mối lại ngu xuẩn đến mức độ này, Tham lam chỉ là một vỏ bọc đơn thuần, một vỏ bọc chứa đựng quyền hành lẫn tư tưởng của kiến mối nhưng lại phát triển lệch hướng.

Ngoài ra thì kiêu ngạo được biểu hiện dưới hình dạng một quyển sách, đúng hơn là một quyển Grimoire rất thích nói chuyện, thuộc dạng kiểu hướng ngoại, đương nhiên là không phải dạng của kiến mối thường biểu hiện ra rồi.

Hài hước là vì D·ụ·c vọng là một con ấu trùng kiến, đúng hơn là ấu trùng của kiến mối ngày trước còn Lười biếng thì hệt như tên của mình mà thôi, dù cô ta có đẹp đến bao nhiêu thì khuyết điểm là lười biếng, đôi mắt thâm quầng cùng trước sau như một vẫn rất nổi bật.

"Cảm ơn, dù sao đó cũng là bản chất của tôi rồi mà." (Tham lam)

"Không phải là ta không làm gì cả, ta làm rất nhiều chuyện để thúc đẩy quá trình hòa nhập của tộc High Octorp với cộng đồng Dungeon của hang kiến, đơn cử như việc không phải tự dưng mà ta lại chọn Havor cùng Ytus trong vụ giao kèo với Labyrinth.

Khi mà kiến mối vẫn chỉ là một con kiến mối thông thường thì sự tồn tại của con người hay nói đúng hơn là những nhân viên nghiên cứu kia thực sự quá đỗi to lớn, tuy một trong số đó có tỏ ra thân thiện nhưng chỉ riêng việc bọn họ tạo ra cũng như kiểm soát tất cả những tổ kiến khác đã cho thấy rõ góc nhìn thần thánh của bọn họ rồi.

"Tại sao ngài lại nói như vậy?" D·ụ·c vọng khó hiểu nhìn về phía của kiến mối, chắc một phần cũng là vì cô ta cảm thấy khó hiểu về cái tiệc trà này khi cô ta thậm chí còn chẳng đặt được chân của mình lên bàn để cầm tách trà chứ đừng nói là ăn bánh.

Kinh khủng nhất chắc là lười biếng, được biểu hiện dưới hình dạng một con người, đúng hơn là một cô bé tầm 13 đến 14 tuổi gì đó với trang phục khá màu mè nhưng cũng không kém phần nữ tính đơn thuần.

"Ngài đã thấy được trước kết cục."

"Đây chắc là vòng lặp thứ 5 hay thứ 6 gì đó rồi, nếu ngươi hỏi tại sao thì nhìn ta đi, ta hiện tại đang bị stress vậy nên ta đưa quyền quyết định cho các ngươi còn bản thân thì chìm đắm trong sự lười biếng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197: Kiến mối.