Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dự Án Tạo Thần
Unknown
Chương 10: Đã thành bán thần! Bước cuối cùng để thành thần!
Chương 10: Đã thành bán thần! Bước cuối cùng để thành thần!
Không biết qua bao lâu, Đặng Văn Thông đột nhiên phát hiện, mình tỉnh lại từ lúc nào.
Cậu ta không thể mở mắt.
'...?'
Thế giới mà thiếu niên cảm nhận được lúc này, đã không giống ngày trước. Nhưng... nếu để nói rằng khác như thế nào, vậy thì Đặng Văn Thông lại không nói được.
Hít thở, quan sát, lắng nghe, cảm nhận, suy nghĩ, v.v... đâu có ai không biết? Nhưng sẽ không một ai tự hỏi rằng, thứ họ cảm nhận được, liệu có khác biệt so với người khác không? Không một ai tự hỏi rằng, người khác có thấy thứ đang phản chiếu trong con ngươi của bản thân mình hay không?
...Trừ khi có người khác đề cập đến.
"Chiếc váy kia có màu vàng trắng!"
"Vàng trắng? Không phải! Màu xanh đen mới đúng!"
...
Rất ít người có nhu cầu nói về thứ bản thân cảm nhận được, vì họ không nhận ra sự thay đổi tuy nhỏ bé nhưng đang diễn ra đều đặn mỗi ngày.
Một người bị cận thị sẽ không thể nhận ra mắt của mình kém hơn ngày hôm qua như thế nào, cho tới khi đôi mắt sáng ngời không thể giúp họ nhìn rõ sự vật. Lúc đó họ sẽ chợt nhận ra, đôi mắt của họ đã kém hơn ngày xưa rất nhiều.
'!'
'Sao... lại thế này?' Đặng Văn Thông định mở miệng lẩm bẩm, nhưng sau cùng cậu ta lại không phát ra âm thanh nào. Thiếu niên muốn nhíu mày nhưng cũng không thể. Bởi vì cơ thể không nghe lời cậu ta!
Đặng Văn Thông có thể cảm giác được cơ thể và không gian xung quanh, thậm chí còn rõ ràng hơn nhìn bằng mắt thường, nhưng cậu ta lại không thể điều khiển cơ thể!
Không thể chuyển động, thế nhưng mỗi lần định cử động, năng lượng trong cơ thể thiếu niên lại tiêu hao vô cùng nhanh! Chẳng qua, nếu Đặng Văn Thông không làm gì cả, năng lượng tổn thất rất ít.
Thật kì quái. Giống như là... cậu ta bị nhốt trong cơ thể của chính mình.
Đúng lúc này, giọng nói của lão Wescott truyền vào trong đầu của Đặng Văn Thông!
"Hừ, ngươi là ai? Thằng nhóc kia sao có thể tỉnh lại sớm như vậy?" Âm thanh có vẻ nghiền ngẫm vang lên.
Thì ra vừa rồi khi Đặng Văn Thông suy nghĩ, cậu ta vô thức sử dụng thần giao cách cảm theo thói quen, âm thanh truyền vào trong đầu lão già kia.
Đặng Văn Thông nghe vậy lập tức giận dữ. Cơ thể của bản thân xảy ra vấn đề, cậu ta đang vô cùng gấp gáp. Thế mà lão già kia còn lằng nhà lằng nhằng! Thiếu niên lập tức truyền âm trả lời: 'Còn có thể là ai! Cơ thể tôi xảy ra vấn đề gì rồi!?'
Lão Wescott kinh ngạc: "Nhóc con, vậy mà thực sự là cậu!"
Theo lần kiểm tra toàn diện gần nhất, cơ thể của Đặng Văn Thông bị suy nhược trầm trọng, thế mà não bộ của thằng nhóc này lại ở trạng thái gần như hoàn hảo. Thiết nghĩ là não bộ lấy đi năng lượng của cơ thể?
Đối tượng thí nghiệm Đặng Văn Thông tỉnh lại sớm như vậy, có thể là kết quả của việc não bộ phát triển mạnh mẽ, kéo theo đó là cơ thể thiếu năng lượng nên không cử động được?
'Ừ... Có vẻ hợp lí?' Lão Wescott gật gù, nghĩ thầm.
Ông ta hỏi ngược lại Đặng Văn Thông: "Bây giờ cậu thấy thế nào? Cơ thể bị làm sao?"
Thiếu niên nghe vậy, truyền âm đáp lại: 'Tôi không cử động được, mở mắt cũng không! Nhưng, không nhìn bằng mắt thường, tôi thế mà vẫn có thể cảm nhận được không gian xung quanh! Rất rõ ràng! Chỉ là...' Nói đến đây, cậu ta hơi ngập ngừng, chẳng biết là đang nghĩ cái gì.
Lão Wescott đang nghe rất hứng thú, tự dưng Đặng Văn Thông ngừng không nói tiếp, ông ta lập tức trở nên vô cùng giận dữ!
Phải biết, Đặng Văn Thông có thể nói là đối tượng nghiên cứu thành công nhất từ trước tới giờ của gia tộc Wescott! Nếu như nó xảy vấn đề gì...
Không! Lão Wescott tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra vấn đề gì!
Ông ta sốt ruột hỏi: "'Chỉ là' cái gì? Mau nói!"
Từ xưa Đặng Văn Thông đã rất tinh tế. Với năng lực của thiếu niên bây giờ, chẳng khó để nhận ra biến hóa trong cảm xúc của lão Wescott. Tuy vậy, cậu ta không định thừa nước đục thả câu, đáp lại chẳng một chút chần chừ:
'Không phải vấn đề gì lớn. Chỉ là nếu có vật cản thì sẽ khó cảm nhận ra xa hơn.'
Lão Wescott thở phào. Ông ta ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
"Những đối tượng nghiên cứu trước đây có vẻ đều sở hữu năng lực này, nhưng về phạm vi và cường độ đều không bằng cậu."
"Hiện tượng như vậy xuất hiện, khả năng là do cậu mới thức tỉnh năng lực, cứ thử rèn luyện một thời gian xem có cải thiện được gì không, đến lúc đấy lại tính tiếp."
Đặng Văn Thông chờ lão Wescott nói xong rồi lại hỏi: "Thế tại sao tôi không cử động được?"
Lão Wescott (# =_ =): "Do não mày xài hết năng lượng của toàn thân rồi chứ sao nữa! Ngừng sử dụng năng lực đi!"
'Mất hình tượng rồi!' Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Đặng Văn Thông.
"Mày vẫn đang dùng thần giao cách cảm kìa!" Lão Wescott nói. "Đừng tưởng tao không nghe thấy!"
Đặng Văn Thông ( /// v /// ): 'Xấu hổ quá...'
'Thôi không đùa nữa.' Đặng Văn Thông lại trở nên nghiêm túc, truyền âm cho lão Wescott.
'Tôi sẽ không hạn chế hoàn toàn khả năng của não bộ. Giống như vừa xong, bởi vì tôi rơi vào trạng thái mất ý thức, não bộ sẽ lập tức trở về công suất tối đa, sau đó giúp tôi thoát khỏi trạng thái hôn mê.'
Lão Wescott nhìn Đặng Văn Thông qua máy quay giá·m s·át, gật đầu tiếp lời:
"Chỉ cần áp chế về trạng thái bình thường là được. Đến lúc đó tôi sẽ có biện pháp giúp cậu khôi phục lại khả năng điều khiển cơ thể."
"...Bắt đầu đi."
Đặng Văn Thông nghe vậy, bắt đầu thử thả lỏng đầu óc.
Trong không gian tối tăm này, cậu ta bị mất nhận thức về thời gian. Qua một lúc lâu, phạm vi cảm nhận của thiếu niên mới dần thu hẹp lại. Quá trình này không ổn định, não bộ thỉnh thoảng còn thoát khỏi khống chế của cậu ta. Những lúc như vậy, phạm vi cảm nhận xung quanh của Đặng Văn Thông không giảm mà trái lại còn tăng lên.
Sức mạnh tinh thần đột nhiên tăng lên nhiều, khiến Đặng Văn Thông điều khiển não bộ vô cùng khó khăn. Tuy vậy, không thể phủ nhận rằng, đây đúng là bước tiến lớn của nhân loại.
Não bộ vốn là khu vực cấm thần bí.
Nó tinh vi, nó khó hiểu, muốn can thiệp vào não bộ sẽ rất gian nan.
Nhưng Đặng Văn Thông hiện tại, có thể dễ dàng điều khiển não bộ! Cho dù quá trình này vẫn gian nan, cho dù quá trình này không ổn định, nhưng cậu ta có thể can thiệp vào bộ não dễ như trở bàn tay!
Phạm vi cảm nhận của Đặng Văn Thông giảm dần, cho tới khi cậu ta chỉ còn cảm giác được cơ thể của chính mình.
Hừm...
'Lão Wescott, ông xem thế này đã được chưa?' Đặng Văn Thông truyền âm.
Người đàn ông lớn tuổi nghe được, trước mắt ông ta liền xuất hiện một loạt những màn hình, cửa sổ ảo về tình trạng cơ thể của thiếu niên. Lão Wescott nhìn một chút, gật đầu trả lời: "Tốc độ suy kiệt của các cơ quan đã giảm rõ rệt. Tôi tin rằng đã đến lúc để bản thân thể hiện trình độ."
Đặng Văn Thông bây giờ, ngoại trừ bộ não còn có thể suy nghĩ và truyền âm trở lại cho lão Wescott, mọi giác quan của cậu ta đều đã bị chính thiếu niên tự mình đóng lại. Bây giờ, cho dù có người đ·ốt p·háo bên cạnh, Đặng Văn Thông cũng không thể ý thức được.
Lão Wescott bắt đầu thao túng máy móc.
Bên người Đặng Văn Thông lúc này, những cánh tay máy xuất hiện không một tiếng động, ở đầu mỗi cái đều được lắp lên một cái kim, chỗ chân kim nối với một ống. Ống này dẫn vào trong bóng tối, có chiều rộng bằng cái móng tay, rỗng ruột, bên trong ống không biết có thứ gì.
Đột nhiên, những cây kim kia đâm vào trên cơ thể của thiếu niên đang bất động bằng tốc độ mắt thường không thể bắt kịp!
Ngay khi những cái kim xuyên qua da, Đặng Văn Thông lập tức nhận biết được.
Một, hai,... Tổng cộng có năm đầu mũi kim, lần lượt đâm vào hai bắp tay, hai đùi cùng tim của cậu ta!
Thiếu niên bỗng hơi bất an, lại truyền âm hỏi vị chủ tịch đáng kính của chúng ta: '...Đây là đang làm gì?'
Chủ tịch Wescott lập tức trấn an "con chuột bạch bé bỏng": "Cứ yên tâm giao cơ thể cậu cho tôi. Chỉ là một chút dinh dưỡng tổng hợp thôi."
'Cơ mà trộn thêm VF nhân tạo...' Lão ta thầm nghĩ. '...Có lẽ sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn.'
Đặng Văn Thông nghe vậy hơi yên lòng, bình tĩnh cảm nhận những dòng vật chất đang được tiêm vào trong cơ thể.
'Thành phần có chút kì lạ, nhưng đúng là cơ thể mình đang hấp thu dinh dưỡng, rồi chuyển hóa thành năng lượng.'
'Phần thừa ra... là VF?'
Năng lực não bộ của Đặng Văn Thông đã bị chính cậu ta áp chế xuống đáy, sẽ không tùy tiện sử dụng năng lượng nữa. Tuy khả năng cảm nhận không gian xung quanh tạm thời mất đi, thế nhưng quan trọng nhất chính là Đặng Văn Thông sẽ không sử dụng thần giao cách cảm trong vô thức.
Không phải thứ gì người ta cũng hào phóng nói cho kẻ khác biết, đến bản thân một người còn tự lừa dối mình, thì đâu ra cái lí sẽ có người muốn thổ lộ tất cả cho kẻ khác?
'Đây chính là sinh vật có trí tuệ sao? Hoặc là nói, đây là con người?' Đặng Văn Thông cảm thán trong lòng. '...Có phải chỉ con người mới có suy nghĩ như vậy?'
Vô số suy nghĩ chạy qua đầu cậu ta.
'Bây giờ mình đã là bán thần.' Đặng Văn Thông ước lượng. 'Sau khi đồng hóa chỗ VF vô chủ kia, có lẽ mình sẽ thành thần.'
'Tức là bất tử? Nhưng... nếu chỉ bất tử đã được gọi là thần...'
'Vậy thì chất lượng không cao.'
Trong ấn tượng của Đặng Văn Thông, 'thần' có thể làm rất nhiều thứ phi thường. Bay trên trời? Bơi trong lòng đất? Thở dưới nước? 'Thần' đều làm được. Nhưng hiển nhiên là mấy cái này Đặng Văn Thông đều không làm được.
'Di chuyển từ nơi này tới nơi khác trong chớp mắt, biến ra vật chất từ không có gì,... Đây mới gọi là 'thần'!' Đặng Văn Thông hơi thất vọng. 'Phất tay một cái, hàng nghìn người ngựa đổ rạp? Một suy nghĩ trong lòng, mọi chuyện đều theo ý niệm?'
Nếu Đặng Văn Thông thực sự trở thành bất tử, cậu ta sẽ tìm cách học mấy thứ ở trên. Dù sao đã bất tử rồi, vậy Đặng Văn Thông sẽ có rất nhiều thời gian.
Đặng Văn Thông cảm giác một chút.
Lúc này, các khí quan đang hấp thụ chất dinh dưỡng với tốc độ cực nhanh, sau đó dần chuyển đổi thành năng lượng mà cơ thể sử dụng được. Duy chỉ có VF vẫn đang theo mạch máu mà đi khắp nơi trong người cậu ta.
'Lão Wescott.' Đặng Văn Thông truyền âm.
"Ừ? Sao thế?" Lão Wescott hỏi lại.
Đặng Văn Thông đáp: 'Cơ thể con người vốn không thể hấp thu VF từ bên ngoài.' Cậu ta dừng một chút, nói tiếp. 'Chúng ta phải tìm biện pháp khác.'
'Nếu không xử lí vấn đề này, tất nhiên tôi sẽ c·hết.'