Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Trái tim chỉ là cái máy bơm, hay là đầu nguồn cảm xúc? (một)

Chương 11: Trái tim chỉ là cái máy bơm, hay là đầu nguồn cảm xúc? (một)


Chương 11: Trái tim chỉ là cái máy bơm, hay là đầu nguồn cảm xúc? (một)

'Nếu không xử lí vấn đề này, tất nhiên tôi sẽ c·hết.' Đặng Văn Thông nói.

"..." Lão Wescott hốt hoảng nhưng không hiểu tại sao Đặng Văn Thông lại nói vậy, vì thế quyết định im lặng.

Thiếu niên không rõ tại sao đầu bên kia lại im lặng, bèn nghĩ một chút, lập tức mường tượng ra lí do, thế là bắt đầu giải thích: 'Nơi này là ở đâu?'

"Trước đó đã nói với cậu rồi. Bây giờ chúng ta đang ở thư viện của Mộ Xe Đạp." Lão Wescott không nghĩ nhiều, rất nhanh đã trả lời. "Nhưng thế thì sao?"

Thiếu niên "Ừ" một tiếng biểu thị đã biết, lại nói: 'Trước khi tới thư viện, tôi đã sử dụng VF đúng chứ? Đó là VF gốc của tôi.'

"Hả, chẳng lẽ đó không phải VF nhân tạo tôi đưa vào cơ thể cậu?" Lão Wescott kinh ngạc.

Đặng Văn Thông mở miệng nói: "Đương nhiên không, lúc ấy tôi phát hiện mình chỉ dùng được một phần VF, đó là lượng VF mà tôi vốn có, đã sử dụng được từ sau khi tiếp nhận 'thí nghiệm nào đó' của ông. Còn phần VF còn lại hẳn là nhân tạo, tôi không điều khiển được."

Lão Wescott đột nhiên ngắt lời: "Ồ, cậu đã cử động được rồi."

"Chứ sao? Mau rút hết mấy cái dây dợ lằng nhằng kia để tôi ngồi dậy nào." Đặng Văn Thông bị ngắt lời nhưng không thấy khó chịu, nói tiếp. "Lượng VF nhân tạo kia ở trong cơ thể tôi một thời gian thì đã dần chuyển hóa thành VF gốc."

Chỉ thấy ở bên kia lão Wescott gật đầu sau đó liếc mắt mấy cái, bên này mấy cái ống, đầu có kim, bắt đầu rút về rồi biến đi đâu mất.

Đặng Văn Thông thuận lợi ngồi dậy.

"Lão Wescott, chiếu cho tôi cái bản đồ của nơi này lên màn hình." Thiếu niên nói.

Chỉ qua mấy giây, màn hình phát sáng lại xuất hiện trước mắt Đặng Văn Thông, phía trên là một tấm bản đồ ngang dọc chằng chịt, có chú thích rõ ràng. Sự xuất hiện của nó đã phá vỡ bóng tối tưởng như vĩnh hằng, thứ trước đó bao quanh thiếu niên.

Đặng Văn Thông nhìn một cái, hình ảnh đã lưu vào trong đầu. Ngay khi thiếu niên rời mắt khỏi, màn hình phát sáng lập tức thu nhỏ rồi biến mất.

Bên tai cậu ta lại vang lên tiếng của lão Wescott:

"Tôi đại khái đã hiểu ra vấn đề. Tuy nhiên, bản thân tôi không biết khả năng khống chế VF của cậu đạt tới mức độ nào, vì thế chỉ có thể đưa ra một vài đề xuất."

Đặng Văn Thông đứng dậy, đưa chân phải ra trước. Khoảnh khắc lòng bàn chân phải chạm đất, bề mặt nơi đó hơi biến đổi, trông giống như mặt hồ bị khuấy động bởi giọt nước rơi xuống. Ánh sáng trắng lấy nơi đó làm trung tâm, dần xâm lược bóng tối.

Quá trình này chỉ diễn ra trong chớp mắt, không gian tối đen lập tức bị thay thế bởi màu trắng.

Lúc này, thiếu niên đã bị bao trùm bởi một không gian trắng xóa. Đặng Văn Thông nhẹ nhàng di chuyển về phía trước. Mỗi khi cậu ta thay đổi vị trí, nơi xa xa phía sau lại bị bóng tối nuốt mất, đổi lại, phía trước cậu ta bị ánh sáng bao trùm, mà hai bên trái phải lại ít có thay đổi gì.

Đặng Văn Thông dựa theo bản đồ trong đầu, vừa đi vừa nói: "Lão Wescott, chiếu cho tôi xem hết tài liệu của dự án."

Một cửa sổ trong suốt màu xanh biển nhạt xuất hiện cạnh vai phải của Đặng Văn Thông. Thiếu niên không dừng chân, liếc mắt qua.

Nội dung phía trên liên tục đổi mới, màn hình loang loáng, không rõ bên trên có gì, mà cái màn hình cũng di chuyển theo tầm mắt của cậu ta. Đổi mới nhanh như vậy, cái màn hình phát sáng này thế mà duy trì hơn một phút rồi mới đóng lại!

Mấy giây sau khi cái cửa sổ trong suốt màu xanh biển nhạt này biến mất, Đặng Văn Thông hơi khựng lại rồi bước tiếp.

Quần áo vải cũ nát trên người Đặng Văn Thông tan rã thành từng mảnh, biến thành những đốm sáng nhỏ màu trắng sau đó biến mất không thấy gì nữa, để lộ cơ thể chỉ có da bọc xương của thiếu niên.

Từ trong không khí, những đốm sáng nhỏ màu trắng, đã biến mất trước đó, lần lượt xuất hiện rồi tụ lại khắp người Đặng Văn Thông. Khi ánh sáng biến mất, trên người thiếu niên đã mặc một bộ trang phục hoàn chỉnh.

Áo khoác mỏng có mũ trùm, quần ống rộng, găng tay, dép tổ ong, khuyên tai phải,... Trừ tóc đen và màu da hồng hào, tất cả đều màu trắng. Đôi mắt của Đặng Văn Thông, bây giờ đã chuyển thành màu hổ phách.

Tất cả những thứ kể trên chỉ diễn ra trong nháy mắt, Đặng Văn Thông chưa từng ngừng chân. Sau một thời gian di chuyển, dị tượng cuối cùng đã xuất hiện.

Không gian này như bị chia làm hai nửa, trắng và đen. Trắng đen giao nhau ở phía trước Đặng Văn Thông, kéo dài sang hai bên tưởng như vô tận. Không gian màu trắng không thể tiến thêm, bị chặn lại bởi một không gian tối tăm. Trừ lão Wescott đang ngồi trên ghế, cái không gian kia như chẳng tồn tại, ánh sáng chiếu đến lập tức bị nuốt chửng, vốn chẳng thể soi rọi xung quanh. Người thường nhìn vào sẽ không thể quan sát được bất kì thứ gì.

Đặng Văn Thông cuối cùng đã đi đến trước mặt lão Wescott.

Thiếu niên hơi suy nghĩ, một cái ghế bành có đệm lập tức xuất hiện ở nơi đối diện với lão già. Thế là cậu ta ngồi xuống không một tiếng động, người hơi ngửa ra sau, mắt cá chân phải gác lên đầu gối chân trái; cùi trỏ phải dựa vào tay ghế, nắm đấm chống đỡ cái đầu đang hơi nghiêng sang phải.

Lúc này Đặng Văn Thông mới bình tĩnh quan sát kĩ lão già này. Ông ta vẫn như vậy, đập vào mắt chính là bộ tóc trắng như cước chải ngược ra sau. Khuôn mặt lão trắng bệch, tương phản với đó là bộ quần áo đen, đen tới mức gần như hấp thụ hết ánh sáng. Đặng Văn Thông nhìn bằng mắt không thể nhận ra chi tiết bất thường nào trên bộ trang phục này, chỉ biết lão già đang mặc quần áo khá sát người nhưng không tới mức bó sát, đeo găng tay đen, mang giày đen.

Đôi mắt là tròng trắng với con ngươi đỏ như máu vẫn luôn nhìn chằm chằm thiếu niên phía đối diện.

Cả hai người im lặng không nói gì.

"..."

Rốt cuộc, Đặng Văn Thông vẫn là người lên tiếng trước:

"Dự án... Tạo Thần? Chà, văn hóa ở thời đại trước khá là phát triển nhỉ? Tên rất đơn giản, rất dễ hiểu."

"Thời đó con người còn có thời gian để mà mơ mộng cơ à? Bây giờ... sống được đã rất hạnh phúc, lại còn muốn bất tử sao?"

Nghe đến đây, lão Wescott không nhịn được, tức giận nói: "Loài người tham lam từ trong bụng mẹ, không bao giờ chịu an phận."

"Sẽ có người không như vậy, nhưng chung quy chỉ là số ít, phần lớn nhân loại không làm được vô d·ụ·c vô cầu!"

"Chúng ta chưa có thì muốn có! Có rồi lại muốn nhiều hơn!"

Giọng nói của lão già rất chói tai.

"Ông không cần phải áp lực quá." Thiếu niên nhẹ nhàng nói. "Đối với tôi, ông vẫn còn một chút giá trị."

Lão Wescott không nhanh không chậm trả lời: "Bất cứ ai chứng kiến cái văn minh đã lụi tàn này, ngay khi tìm được hướng thống trị mới, sao lại không muốn nắm chắc trong lòng bàn tay?"

"Hầu hết quân chủ đã rời đài để nhường chỗ cho dân chủ, ông đang nằm mơ à?" Đặng Văn Thông mặt không b·iểu t·ình đáp lại: "Dựa vào đống lí thuyết tích lũy mấy trăm năm đó để suy đoán một 'lối đi mới' ông cũng biết sẽ có sai số rất lớn."

"Sử dụng sức mạnh cá nhân để thống trị thế giới là không thể nào. Cho dù là siêu phàm, thì siêu phàm này vẫn còn non nớt lắm."

"Chỉ đến đây thôi. Mỗi bước tôi giẫm xuống đều có tỉ lệ thất bại, chỉ đáng tiếc là..." Thiếu niên ngừng một chút. "Trừ bước cuối cùng chưa bước ra này, tôi chưa rơi xuống nước lần nào."

Lão Wescott biết mình đã thua, vì thế mới chuyển hết tài liệu của dự án cho Đặng Văn Thông.

Trong tương lai gần trên Quả Đất, trừ khi Đặng Văn Thông muốn, sẽ không có thêm vị thần nào xuất hiện.

'Dự án Tạo Thần, đến đây có lẽ chuẩn bị kết thúc rồi.' Thiếu niên nghĩ.

Lão Wescott không nói được lời nào. Đặng Văn Thông tiếp tục: "Thử nói tôi nghe, suy nghĩ của ông về bước cuối cùng xem sao?"

"Nếu câu trả lời của ông có ích, tôi sẽ suy nghĩ về việc... ban thưởng." Cậu ta kiêu ngạo nói.

Lão già "Hừ" một tiếng rồi đáp lại: "Tao và mày cùng là bán thần, có thể hơn kém nhau bao nhiêu? Mày! Đã quá kiêu ngạo rồi đó!"

Đặng Văn Thông: "Ồ, cuối cùng ông cũng lộ răng nanh ra rồi? Lão Wescott, ông đã quá coi thường quyền năng của bán thần... hay là khả năng của tôi?"

"Lão già, ông rất hung tàn đấy, tự lấy bản thân mình ra để làm vật thí nghiệm! Ôi trời, nếu ông thất bại thì tôi đã không có cơ hội để thành bán thần rồi!"

Đặng Văn Thông vốn chỉ là đối tượng thí nghiệm của lão Wescott. Bước cuối cùng từ bán thần để thành thần có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, lão già này không đủ can đảm để tiếp tục thử lên bản thân. Dù sao thì từ người thường trở thành bán thần, quyền năng đạt được đã khá thỏa mãn ông ta.

Với cả... tỉ lệ thành công của lão Wescott rất thấp. Nếu ông ta có thể c·ướp lấy cơ thể của Đặng Văn Thông, vậy thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn rất nhiều. Chỉ tiếc...

...Đặng Văn Thông quá phù hợp với con đường thành thần này. Đây chính là con dao hai lưỡi, vị chủ tịch đã già, vì thế không cẩn thận bị đứt tay.

"Ha ha ha ha!" Lão Wescott đứng phắt dậy, há miệng cười lớn.

"Thần thể của mày chưa hoàn chỉnh, tao vẫn còn cơ hội!"

Nói xong, không gian đen kịt phía sau ông ta liền tràn về xung quanh Đặng Văn thông, tham lam nuốt chửng ánh sáng ở bên cạnh thiếu niên!

Thiếu niên vẫn giữ nguyên tư thế, mặt không đổi sắc, lại chẳng có động tác phản kháng.

Không gian màu trắng bị khói đen ăn mòn với tốc độ cực nhanh!

Chẳng qua bao lâu, toàn bộ không gian trắng xóa lúc trước chiếm một nửa khu vực, nay chỉ còn lại một khoảng hình cầu, thể tích mấy mét vuông!

Chính là nơi Đặng Văn Thông đang ngồi!

Khói đen như bị ngăn lại ở ngoài, không thể tiến thêm!

Thật kì lạ! Thật kì lạ!

Lúc này, thiếu niên lên tiếng: "Rất khó hấp thụ đúng không? Đấy chính là chỗ VF nhân tạo tôi chưa kịp tiêu hóa."

"Ông mới ăn chỗ VF nhân tạo tôi thả ra ngoài, xem ra đã no căng rồi. Khu vực mấy mét còn lại đều là VF gốc của tôi."

Nói đến đây, Đặng Văn Thông dừng một chút, não bộ vận chuyển hết công suất! Tuy quá trình chỉ kéo dài một giây rồi kết thúc, nhưng da thịt Đặng Văn Thông teo tóp lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường! Trong một giây này, Đặng Văn Thông tính toán ra rất nhiều khả năng, với những dữ liệu hiện tại, tỉ lệ chiến thắng của cậu ta đã đạt trăm phần trăm!

"Vì ông đã không thể cắn nuốt VF thêm nữa, vậy thì tôi xin tuyên bố..."

"Tôi có thể t·ấn c·ông, ông không thể phản kháng, nên kết quả đã ngã ngũ."

"..." Lão Wescott bàng hoàng ngã ra sau, ngồi phịch xuống ghế.

"Được rồi, lão Wescott này, tôi có một câu hỏi. Thử nói xem..."

"Ở đây..."

"...Có mấy người đang ngồi?"

(còn tiếp)

Chương 11: Trái tim chỉ là cái máy bơm, hay là đầu nguồn cảm xúc? (một)