Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dự Án Tạo Thần
Unknown
Chương 13: Trái tim chỉ là cái máy bơm, hay đầu nguồn cảm xúc? (ba)
Chương 13: Trái tim chỉ là cái máy bơm, hay đầu nguồn cảm xúc? (ba)
Ở một thời điểm nào đó trong quá khứ, có nhiều cặp vợ chồng q·ua đ·ời cách nhau không quá một năm.
Người ta gọi lí do cho việc này là... hội chứng "trái tim tan vỡ".
"Trái tim tan vỡ". Đúng như cái tên, nó thực sự bị ảnh hưởng về mặt vật lí. Tuy không thực sự "tan vỡ" mà chỉ thay đổi một chút cấu tạo của tim, nhưng có thể gián tiếp dẫn đến t·ử v·ong, giống như trái tim thực sự bị vỡ tan ra vậy.
Khi một người bị tác động mạnh bởi cảm xúc tiêu cực, hội chứng này có tỉ lệ xuất hiện. Nạn nhân có thể cảm nhận được những cơn đau thắt bên trong lồng ngực - cụ thể là từ trái tim của họ.
Nhưng hội chứng này có tỉ lệ t·ử v·ong rất thấp, vì thế lí do mà các cặp vợ chồng đã được nhắc đến q·ua đ·ời liên tiếp cách nhau thời gian ngắn như vậy, là một lí do khác.
...Cảm xúc tiêu cực.
Linh hồn và thể xác không hoàn toàn cùng một nhịp thở, nhưng ít nhiều có kết nối với nhau. Sự bất ổn về tinh thần, đương nhiên sẽ gây ảnh hưởng lên cơ thể, khiến sức khỏe giảm sút.
...
Quay trở lại với Đặng Văn Thông.
Lúc này, thiếu niên có một chút do dự về việc tăng nhịp tim lên.
Trái tim chỉ là cái máy bơm, hay đầu nguồn cảm xúc?
Chà, thực ra trái tim chỉ là cái máy bơm bình thường, một mình nó chẳng làm nên chuyện gì.
Cảm xúc không phải sản phẩm của bất cứ cơ quan riêng lẻ nào trong cơ thể, mà là sản phẩm của tất cả chúng. Nhưng đương nhiên thứ quan trọng nhất, có thể tự vận động, chính là trái tim. Việc tác động hay biến đổi cơ quan này, hiển nhiên sẽ khiến tính cách của Đặng Văn Thông xảy ra thay đổi không thể đoán trước.
"..."
'Quá trình đúc thần thể rất thành công. Mình không có lí do để dừng lại.'
'Bán thần... cũng sẽ lụi tàn! Jeffrey Wescott chính là bằng chứng 'sống'!'
Phần lớn VF nhân tạo trong người Đặng Văn Thông chảy theo mạch máu, sử dụng chúng để cường hóa thành mạch máu vô cùng dễ dàng.
Lí do cần cường hóa thành mạch máu, là vì bước tiếp theo sẽ tăng nhịp tim lên. Hành động này đồng thời khiến huyết áp tăng cao, nếu thành mạch không đủ vững chắc thì sẽ vỡ ra.
Nhịp tim của Đặng Văn Thông bắt đầu tăng lên. Thiếu niên có cảm giác cơ thể đang căng phồng lên như bóng bay vậy, nhưng theo thời gian, cảm giác này nhạt dần. Tốc độ trao đổi chất của Đặng Văn Thông tăng đến mức không tưởng. Tạp chất ở khắp nơi trên cơ thể dần bị bài tiết ra ngoài thông qua da, rất bẩn thỉu và tanh tưởi.
Sau đó, Đặng Văn Thông tiếp tục cường hóa xương cốt. Đến một bước này, Đặng Văn Thông đã đúc thần thể thành công!
Nhìn từ ngoài vào, thiếu niên ngồi trên ghế bất động hồi lâu, giờ lại bắt đầu động đậy!
Đặng Văn Thông lên tiếng: "Thần thể so với bán thần thể, cũng chỉ nhiều hơn một cái năng lực, gọi là... 'bất lão bất tử'. "
Lão Wescott truyền âm trả lời, nghe có vẻ vui mừng: 'Cậu thành công rồi! Mau! Mau giúp tôi đúc thần thể!'
Không thể nghe ra một chút nghi ngờ nào.
"Được" Thiếu niên đáp.
"Bán thần thể của ông quá yếu kém." Đặng Văn Thông nói. "Tỉ lệ đúc thành công thấp, nhưng tôi sẽ không thất bại."
...
Không mất bao lâu, Đặng Văn Thông đã khiến lão Wescott thành "thần".
Trước mắt Đặng Văn Thông, Jeffrey Wescott trẻ tuổi đang khua khoắng chân tay.
"Ha ha ha ha ha! Cảm giác tuổi trẻ thật tuyệt!" Thiếu niên Wescott cười vui sướng. "Cảm ơn cậu!"
Đặng Văn Thông không quá để ý, nói: "Cậu Wescott, cậu có biết điểm thú vị nhất về 'thần' là gì không?"
"Hả." Thiếu niên Wescott khó hiểu hỏi. "Sao tự dưng cậu lại hỏi câu này?"
"Như đã nói, thần thì 'bất tử'. Không nói về mấy cái truyền thuyết gì đó, thần thể của chúng ta vẫn rất dễ bị tổn thương và đi kèm là bị mất kí ức." Đặng Văn Thông đáp. "Rồi nó hồi phục, nhưng tổn thương càng nặng, hồi phục càng chậm, và sẽ khiến chúng ta mất càng nhiều kí ức."
"Tôi đoán, VF chính là sức mạnh của linh hồn tiết ra. Thần thể cũng có cái giá của nó, linh hồn dung nhập vào cơ thể, tuy trở nên bất lão bất tử, nhưng nếu bị tác động khiến thần thể nát thành mảnh nhỏ, vậy sau khi hồi phục cũng sẽ mất toàn bộ kí ức, thế thì khác nào 'c·hết'?"
"Cuối cùng thì, mọi sinh vật cũng không thể thoát khỏi luân hồi."
"Nhưng có một đặc điểm có lợi cho cậu, Wescott. Một người đã từng thành thần sẽ có được tiềm năng trở thành thần một lần nữa, vì linh hồn của cậu đã xảy ra biến hòa kì diệu, đã được thăng hoa và không còn yếu ớt như người phàm, có thể chịu được sự mài mòn của thời gian mà không cần cơ thể bảo vệ."
"Một lời cuối cùng, chúc cậu đầu thai thành công."
Jeffrey Wescott đang yên lặng tiếp thu kiến thức, nghe được câu cuối cùng thì sững sờ, nhìn Đặng Văn Thông bằng ánh mắt ngơ ngác, sau đó là căm tức mà không thể làm được gì.
"Thân là thần linh, cậu phải học được cách tiết chế cảm xúc." Đặng Văn Thông nói thế này. "Không sao cả, lần tới gặp lại, cậu sẽ không còn nhớ tôi là ai."
Thiếu niên Wescott trẻ trung, cơ thể của cậu ta đang tản mát thành dòng cát trong không khí dù căn phòng này kín gió. Rất nhanh, Jeffrey Wescott biến mất hoàn toàn.
Thần thể của Jeffrey Wescott là do Đặng Văn Thông hỗ trợ đúc, đương nhiên Đặng Văn Thông sẽ không tốt tới mức chẳng táy máy tay chân.
Cái thời điểm Đặng Văn Thông nắm giữ sức quan sát càng mạnh, cậu ta đã thấy được bản chất của thế giới này...
...Là thống trị, đồng thời bị thống trị. Không một sinh vật nào là không bị thống trị, đồng thời chúng cũng tìm cách để thống trị những thứ yếu kém hơn.
Sức quan sát này, không phải thứ người phàm có thể có được. Đó không phải hình ảnh quang học tiếp nhận bằng đôi mắt hay dựa vào cảm giác đơn thuần, Đặng Văn Thông sử dụng linh hồn để cảm nhận rung động của thế giới.
Đặng Văn Thông nhìn thấy kẻ thống trị, cũng thấy được, một mình cậu ta không thể phản kháng. Giống như cái cách mà thần thể của Jeffrey Wescott bị Đặng Văn Thông biến thành tro bụi, một "tạo vật" khó có thể chống lại "người sáng tạo" ra nó.
Đương nhiên, giữa những sinh vật ngang hàng cũng xảy ra quan hệ thống trị và bị thống trị, tuy không gay gắt và tuyệt vọng như giữa người sáng tạo và tạo vật.
Jeffrey Wescott bị Đặng Văn Thông g·iết c·hết, chẳng qua là để ông ta tái sinh với một cơ thể và năng lực tổng hợp hoàn mĩ hơn mà thôi. Trước đó, đối với Đặng Văn Thông, ông ta chính là "kẻ vô dụng". Những thứ ông ta làm được, cậu ta cũng làm được, thậm chí còn làm tốt hơn.
Hoàn cảnh này có chút quen thuộc phải không? Chỉ khác ở chỗ... Đặng Văn Thông từ bị thống trị, giờ đã trở thành kẻ thống trị.
Bất kì ai, rồi cũng sẽ trở thành người mà mình căm ghét nhất.
Khi bạn nhìn vào vực sâu đủ lâu, vực sâu sẽ nhìn lại bạn.
Dũng giả vật lộn với ác long, sớm muộn cũng sẽ trở thành ác long.
Cái thế giới này, chính là như vậy.
Nhưng Đặng Văn Thông có chút khác biệt. Cậu ta không muốn đi thống trị, cậu ta muốn tự do!
...
Đặng Văn Thông nhìn xung quanh căn phòng một chút, dọn dẹp mọi dấu vết bất thường. Xong việc, thiếu niên bước nhẹ ra một bước, không gian lập tức vỡ vụn thành từng mảnh, đâm vào người cậu ta!
Máu của Đặng Văn Thông phun ra từ những v·ết t·hương, những vết cắt chém rõ ràng lập tức xuất hiện trên đồ vật cùng vách tường trong căn phòng ở gần đó vì bị những tia máu áp suất cao bắn trúng!
Đặng Văn Thông: ?
'Vẫn còn cảm giác đau.'
Vết thương của Đặng Văn Thông liền lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường!
Không gian trong chớp mắt đã có xu hướng tự hồi phục lại, những mảnh vỡ trên người Đặng Văn Thông dần thoát ra khỏi miệng v·ết t·hương, từ từ bay về phía vết nứt!
Cử động bình thường của Đặng Văn Thông sẽ không tác động tới không gian, vừa rồi do cậu ta muốn xuyên qua không gian, đi tới nơi khác, vì thế mới xảy ra hiện tượng này.
Từ bây giờ, Đặng Văn Thông sẽ chờ vết nứt ổn định lại rồi mới bước qua.
Thiếu niên nhìn về phía không gian nứt vỡ đang dần hồi phục, tay phải, cũng là tay thuận, nắm chặt lại, đấm về phía trước!
Không gian lại b·ị đ·ánh vỡ rồi! Chỉ khác, lần này, vết nứt trước mặt thiếu niên ổn định hơn nhiều, trong thời gian ngắn sẽ không biến mất. Bên trong vết nứt là một địa điểm tối tăm nào đó, không thể quan sát rõ ràng bằng mắt thường.
Vết nứt này cao hơn hai mét, đủ rộng để người trưởng thành bước qua. Chiều cao trước khi Đặng Văn Thông thành thần chỉ khoảng một mét bốn, vì khi nhỏ tuổi bị thiếu dinh dưỡng. Sau đó hấp thu khá nhiều năng lượng, lại tái cấu trúc cơ thể, Đặng Văn Thông cao vọt lên một mét bảy mươi!
Nhưng mà vẫn không cao bằng cái vết nứt kia...
Đặng Văn Thông ngẩng đầu lên nhìn.
"..."
'Lần sau dùng ít VF một chút.' Thiếu niên nghĩ vậy, rồi bước vào vết nứt kia.
Không qua bao lâu, vết nứt kia đóng lại, mà Đặng Văn Thông cũng chẳng thấy đâu, mất hút!
Bỏ lại căn phòng... trống rỗng? Ơ? Nó bị dọn sạch sẽ từ lúc nào?
******
Trong lúc ấy, mưa vẫn tiếp tục rơi ở nơi nào đó trong thành phố Xe Đạp. "Mưa Đêm Vĩnh Cửu" sẽ không ngừng lại.
Trên thế giới này, không một kiến trúc nào không phải là cao tầng. Xây dựng như vậy để tận dụng tối đa diện tích. Ở thời đại trước, các tòa nhà chọc trời khó xuất hiện vì kiến trúc như vậy không nhiều, dễ bị gió thổi đổ. Nhưng thời nay thì khác, những tòa nhà xây dựng sát nhau gần như liền thành một khối, vì thế không sợ gió thổi nữa
Trên nóc của một tòa nhà cao tầng giống hệt mấy cái bên cạnh, bỗng xuất hiện một người. Vì điều kiện ánh sáng không đủ, khó mà quan sát ra hình dáng của người này, chỉ thấy được một cái bóng đen.
Người kia mở miệng nói gì đó, mưa gió quá lớn nên không nghe rõ.
Tiến gần lại một chút, lúc này đã có thể nhìn được đại khái quần áo, tóc tai của người kia. Cái phong cách thời trang kiểu gì thế này? Áo khoác mỏng có mũ trùm, quần ống rộng, đều có màu trắng. Bộ trang phục trông không giống quần áo mưa lắm, nhưng lại không dính nước mưa, bởi vì xung quanh người này như có một lớp lá chắn vô hình vậy, nước mưa không thể chạm vào cơ thể của cậu ta.
Người này không ai khác, chính là Đặng Văn Thông.
Chỉ nghe được thiếu niên tặc lưỡi một cái.
Chậc!
Đặng Văn Thông nghĩ bụng: 'Mình lại theo thói quen, đi tới nóc của cái kiến trúc này.'
Lẽ ra cậu ta có thể dịch chuyển vào thẳng trong lò thịt.
"..."
Đặng Văn Thông nghĩ gì đó, rồi quyết định đi vào lò mổ như bình thường.
"Nó hẳn phải nằm ở đây."
Giống như trước đây.
Thiếu niên bước lại, dùng tay kéo thứ gì. Là một tấm kim loại lớn, bên dưới lộ ra một cái thang đứng. Thiếu niên nhanh chóng leo xuống, sau đó đưa tay kéo tấm kim loại bên trên về chỗ cũ.
Chân cậu ta vừa chạm đất, mùi máu tươi thoang thoảng đã xông vào mũi. Thiếu niên men theo tường, đi trong bóng tối một lúc thì thấy được ánh đèn. Cậu ta đi về phía ánh đèn, vừa rẽ phải thì đã tới một không gian rộng lớn.
A, chủ lò thịt không có ở đây.
Đặng Văn Thông quay trở về đường cũ, lần này cậu ta rẽ trái. Vẫn là cánh cửa kia, nhưng lần này nó đang đóng lại. Thiếu niên đi tới nơi, đưa tay phải lên gõ cửa.
Đông đông đông! Âm thanh trầm đục vang lên.
Không qua bao lâu, cửa mở ra.
Két! ~
Người đứng đó là chủ lò mổ. Lão trông già nua hơn lần cuối Đặng Văn Thông nhìn thấy lão ta.
"Cậu là ai vậy?" Lão lên tiếng.
Đặng Văn Thông không nói không rằng, đưa hai tay lên kéo mũ trùm màu trắng xuống.
(còn tiếp)