Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dự Án Tạo Thần
Unknown
Chương 18: Con Của Thần trẻ nhất trong lịch sử!
Chương 18: Con Của Thần trẻ nhất trong lịch sử!
Đã đến nửa đêm rồi.
"..." Kiều Châu hít sâu một hơi, sau đó mở máy tính lên.
Trên mặt bàn vốn trống không, đột nhiên xuất hiện một màn hình phẳng trong suốt, bên trên xuất hiện vài dòng nội dung phát sáng trắng.
[Mời xác nhận danh tính công dân]
[Tài khoản : ]
[Mật Khẩu : ]
"..." Kiều Châu yên lặng điền thông tin.
[Hoan nghênh trở lại, công dân Trần Kiều Châu.]
[Lúc này không thích hợp học tập, mong ngài hãy sắp xếp thời gian học tập và nghỉ ngơi hợp lí.]
[Hiện giờ không có lớp học thích hợp, ngài có thể nghỉ ngơi.]
Sau một khoảnh khắc, từng chữ cái biến mất theo thứ tự mà chúng xuất hiện, rồi nội dung mới lại hiện lên.
[Hôm nay là ngày sinh nhật 10 tuổi của ngài.]
[Hiện đang có một lời chúc mừng sinh nhật chưa nhận, có muốn mở ra hay không?]
"Có."
[Đang mở ra...]
Một video xuất hiện. "Con gái." Giọng của bố Kiều Châu vang lên. "Bố xin lỗi vì lại gửi tin nhắn tự động một lần nữa."
Nghe được câu nói này, hình ảnh trước mắt Kiều Châu chợt nhòe đi. Nước mắt từ hai bên má cô chảy xuống.
"Bố đã định sẽ xóa tin nhắn gửi tự động này đi, sau đó gọi điện cho con để chúc mừng sinh nhật."
"Nếu tin nhắn này vẫn được gửi đi, có nghĩa là bố lại quá tập trung vào công việc mà để lỡ thời gian."
"Chúc con có một ngày sinh nhật vui vẻ."
"Bố xin l--"
"Con không cần lời xin lỗi của bố!" Kiều Châu nức nở. "Con cần bố cơ!"
"--ỗi, dạo này..." Âm thanh trong video vẫn tiếp tục, có lẽ đang giải thích gì đó mặc kệ cô bé mới lên mười tuổi đang khóc trước màn hình. Kiều Châu chẳng có tâm trạng nào mà nghe nội dung phía sau nữa.
Video chỉ có mấy phút. Cũng đúng, mục đích của video là chúc mừng sinh nhật Kiều Châu, vốn chỉ cần một câu nói, video này đạt tới mấy phút đã có thể coi là dài.
...Đến một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra rằng, khóc chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Đứa bé khóc để được người lớn dỗ dành, đây là thói quen hình thành từ nhỏ. Sau khi lớn lên, khóc không có người dỗ nữa, vậy thói quen này cũng sẽ dần biến mất.
Tuy vậy, cơ thể con người vẫn giữ lại chức năng này để làm ẩm cho mắt, vì thế nên những lúc xúc động, bạn cũng sẽ khóc. Mà Kiều Châu chỉ là cô bé mười tuổi, khó mà kiềm được nước mắt.
'Trần Kiều Châu đã khóc như thế này... ít nhất năm lần.' Đặng Văn Thông thầm nghĩ. 'Kể từ lúc mình bắt đầu quan sát cô bé.'
Đặng Văn Thông mỗi giờ mỗi phút đều đang quan sát thế giới này. Không thể không nói, hệ thống của "Văn Minh" rất hoàn thiện, đặc tính của loài người được thể hiện một cách đầy đủ, cách vận hành thế giới cũng vô cùng hợp lí.
Nghĩ tới đây, Đặng Văn Thông không khỏi tự hỏi: 'Liệu mình có đang bị thứ gì đó điều khiển hay không? Liệu hành động của mình có đang bị thiết lập sẵn hay không? Có lẽ mình chỉ là một chút năng lượng, một khái niệm không đáng chú ý, chứ không phải một sinh vật sống thực sự? Mình không thể nhận ra được, giống như Trần Kiều Châu nói riêng, và các sinh vật bên trong thế giới giả lập này nói chung?'
Chính Đặng Văn Thông cũng đang bị mắc kẹt.
Tiếp tục quan sát Kiều Châu, trong đầu Đặng Văn Thông không khỏi toát ra một nghi vấn.
'Con người không thể bỏ qua tình cảm mà sống sao?' Thiếu niên nghĩ. 'Làm như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Cảm xúc chỉ lóe lên rồi biến mất, không phải vì thần thể, mà bởi vì Đặng Văn Thông kiềm nén chúng lại. Nếu không khống chế, mỗi một cảm xúc đều sẽ phóng đại vô hạn... Đây có thể coi là một nhược điểm khác của thần thể này.
Không bị cảm xúc ràng buộc, mỗi hành động của Đặng Văn Thông đều trải qua nghĩ sâu tính kĩ. Lẽ đương nhiên, những quyết định này khó mà thập toàn thập mĩ được, bởi vì Đặng Văn Thông phải suy xét đến lợi ích trong cả tương lai gần và tương lai xa.
...
Quay trở lại với Kiều Châu. Lúc này cô bé đã ngừng khóc, hay nói đúng hơn là đã khóc cạn nước mắt, không còn sức để khóc nữa.
Kiều Châu nhìn lên màn hình.
[Chúc ngài có một ngày sinh nhật vui vẻ.]
Bỗng có một âm thanh trong trẻo vang lên.
Ting!
Ngay sau đó, trên màn hình đổi mới nội dung.
[Ngài có một thư hệ thống quan trọng, đề nghị mở ra sớm.]
"Mở ra." Kiều Châu chán nản thì thào.
Một khung chữ hoa lệ xuất hiện!
Kiều Châu cảm thấy kinh ngạc!
Σ (° ロ °)
Mặc dù thư hệ thống được trau chuốt, hiệu ứng hình ảnh đẹp mắt hơn nhiều thư đến từ người khác, đẹp hơn những khung thông báo xuất hiện hằng ngày, nhưng đẹp mắt như thế này, Kiều Châu mới gặp lần đầu tiên.
'Nội dung của thư... hẳn là rất quan trọng.' Cô bé thầm nghĩ, sau đó xốc lại tinh thần chuẩn bị xem thư.
Trong tình huống bình thường, khung chữ sẽ được bao quanh bởi phần viền được thiết kế đơn giản, mang màu hồng nhạt. Phần nền có màu trắng, chữ màu hồng.
Nhưng khung chữ vừa xuất hiện, phần viền của nó là màu vàng kim, thiết kế có nhiều đường nét, trông vô cùng tinh xảo. Phần nền của nó là màu hồng phấn.
Chữ viết màu trắng dần xuất hiện.
...
[Thông tin.]
[Đối tượng: Trần Kiều Châu. (Tạo vật của Nhân Thần.)]
[10 tuổi. (Cơ thể sinh học.)]
...
"Đây là...?" Trần Kiều Châu nghi ngờ lẩm bẩm.
( ̄_ ̄) ・ ・ ・
'Văn phong kiểu này...' Kiều Châu nghĩ. 'Cảm giác có chút xa lạ.'
Cách hành văn vốn có của trí tuệ nhân tạo vô cùng thân thiện, kèm theo ngôn từ có vẻ tôn trọng người sử dụng. Nhưng thư của hệ thống lần này rất khác biệt, không nói không rằng, gửi cho Kiều Châu một đống thông tin chẳng biết để làm gì.
'Đã thế các dòng chữ còn chồng lên nhau, hệ thống bị lỗi à?' Kiều Châu nghĩ, sau đó cẩn thận quan sát một chút, rồi đưa ra kết luận:
"...Ở đây có... hai cửa sổ chồng lên nhau?"
Câu chữ trên màn hình phía dưới bị màn hình phía trên che mất, chứ không dính vào nhau. Tức là chỉ cần đổi góc nhìn, Kiều Châu sẽ có thể nhìn thấy một phần, thậm chí toàn bộ nội dung trên mặt phẳng phía dưới.
Nói liền làm, Kiều Châu đừng dậy khỏi ghế, đi sang bên cạnh, chuẩn bị quan sát nội dung phía trên mặt phẳng phía dưới, nhưng chưa đi được bước nào đã khựng lại. Lí do là, cửa sổ phía trên, vậy mà di chuyển theo tầm mắt của Kiều Châu!
"..." Kiều Châu nhíu mày, phẩy tay một cái về phía cái màn hình phát sáng kì lạ.
Cái màn hình lơ lửng trên không trung bị chạm vào liền tách đôi một cách mềm mại, cứ như lớp váng trên mặt nước, trôi nổi trong không khí một chút rồi biến mất.
Hơ!~
Kiều Châu nhoẻn miệng cười.
'Không biết là trò đùa của ai, nhưng thật thú vị.' Cô bé nghĩ, sau đó quay trở về chỗ ngồi, rồi nhìn về phía màn hình máy tính.
...
[Chúc mừng công dân Trần Kiều Châu, đã đạt đủ điều kiện để trở thành Con Của Thần.]
...
Kiều Châu đọc những dòng chữ trên màn hình, trong lòng cảm thấy vui mừng. Cuối cùng thì nỗ lực của cô bé cũng được đền đáp.
...
[Mỗi một Con Của Thần sẽ có một lần được trực tiếp trò chuyện với Thần Chân Lí.]
[Ngài là Con Của Thần trẻ nhất trong lịch sử!]
[Thần Chân Lí đang quan sát ngài!]
[Thần Chân Lí sẽ trực tiếp gặp mặt ngài sau: 3 giây. Đếm ngược...]
[3]
[2]
[1]
...
...
[Ngài đã đến!]
...
Kiểu Châu trông thấy nội dung trên màn hình, hơi hoảng hốt. Có lẽ... cô cũng sẽ trở thành người đầu tiên được trực tiếp gặp mặt Nhân Thần.
Kiều Châu không khỏi vu vơ nghĩ. '...Nhân Thần... liệu sẽ trông như thế nào đây...' Nghĩ xong, Kiều Châu cảm thấy mê muội, sau đó ngất xỉu!
******
Ở bên ngoài, Đặng Văn Thông cũng hơi bất ngờ. Bởi vì, người chơi vậy mà có thể trực tiếp giáng lâm đến bên trong trò chơi.
Đây không phải tính năng có sẵn trong trò chơi, có thể nói là Đặng Văn Thông đang g·ian l·ận.
...
[0:19]
[0:18]
...
Vốn là năm phút đếm ngược, giờ chỉ còn hai mươi giây. Có thể sẽ có người thắc mắc, vì sao từ lúc trái đất sinh ra tới văn minh hiện đại chỉ cần bốn phút rưỡi, mà nói mấy câu về Trần Kiều Châu đã tốn tận mười giây?
Đáp án: tốc độ thời gian trôi qua có thể điều chỉnh. Trong quá trình văn minh phát triển, Đặng Văn Thông nhiều lần thay đổi tốc độ chảy của thời gian, chủ yếu để điều chỉnh phương hướng phát triển của văn minh.
Tuy có tăng có giảm, nhưng tốc độ trung bình của dòng chảy đang giảm dần, khi Trần Kiều Châu xuất hiện thì tốc độ dòng chảy đã rất thấp, mỗi giây ngoài đời thực tương đương khoảng một tháng ở thế giới trong trò chơi.
Thực ra, tốc độ thời gian trôi đi nhanh hay chậm không ảnh hưởng nhiều tới quá trình phát triển của văn minh. Nhưng sử dụng chức năng này sẽ tiêu hao điểm số văn minh. Văn minh càng phát triển, sử dụng tăng tốc càng lâu thì tiêu hao điểm số văn minh càng nhiều. Đặc biệt, thông số này rất khó để thiết lập lại hoặc giảm xuống.
Theo văn minh phát triển, điểm số văn minh nhận vào dần không theo kịp tiêu hao của việc gia tốc thời gian, khiến Đặng Văn Thông phải giảm dần bội số gia tốc, kéo theo đó là tốc độ trung bình của thời gian trôi đi giảm xuống.
Trong trò chơi, khoảng một nghìn năm trở lại đây, Đặng Văn Thông bắt đầu hạn chế sử dụng điểm số văn minh để gia tốc thời gian.
Dưới cái nhìn của Đặng Văn Thông, việc sử dụng điểm số văn minh vào thời điểm này để tiếp tục gia tốc thời gian là hành vi thiếu hiệu quả, kết quả nhận được không tương xứng với điểm số văn minh bỏ ra.
Cũng bởi vậy mà thiếu niên đành tìm cách khác để văn minh tiếp tục phát triển. Ví dụ như... tăng cường năng lực cho những người có khả năng học tập và nghiên cứu xuất chúng. Sự thật đã chứng minh, quyết định của Đặng Văn Thông là đúng: tốc độ phát triển của văn minh Nhân Thần tăng mạnh.
Nếu cách làm này đã thể hiện ra được giá trị của nó, Đặng Văn Thông sẽ không ngần ngại mà tiếp tục làm vậy cho tới khi việc này trở nên kém hiệu quả.
"Sau gần nghìn năm, cách làm này vẫn có tác dụng." Đặng Văn Thông lẩm bẩm. "Quả thật là một lựa chọn tốt."
Hiện tại, Đặng Văn Thông chuẩn bị kiểm tra một chút năng lực của bản thân bên trong thế giới trò chơi, nhân tiện đưa tận tay cho Trần Kiều Châu một món quà.
Trần Kiều Châu là Con Của Thần trẻ nhất trong lịch sử, sao có thể không có quà?