Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: Bốn mươi chín phần trăm quyền năng của thế giới Nhân Thần!

Chương 19: Bốn mươi chín phần trăm quyền năng của thế giới Nhân Thần!


Chương 19: Bốn mươi chín phần trăm quyền năng của thế giới Nhân Thần!

Đặng Văn Thông đưa ý thức vào màn hình máy tính trước mặt, sau đó di chuyển vào trong mạng lưới của trò chơi.

Thiếu niên thả trôi ý thức. Lúc này, Đặng Văn Thông chẳng còn cảm nhận được gì nữa, xung quanh là một màu đen kịt. Ngay lập tức, Đặng Văn Thông cảm thấy mình bị một lực hút bí ẩn kéo mạnh xuống dưới!

Không phải "rơi xuống" lúc này, "chìm xuống" mới là từ miêu tả chính xác nhất trạng thái của Đặng Văn Thông. Lực hút xuống rất mạnh, nhưng có một lực yếu hơn vẫn luôn cố đẩy Đặng Văn Thông nổi lên.

"..."

'Mình rất tò mò về nguồn gốc của hai lực ngược nhiều này, nhưng...' Đặng Văn Thông yên lặng suy nghĩ. '...mình rất ghét cảm giác tuyệt vọng dấy lên khi mà... hiểu được bản chất của một thứ: thứ mà mình không nên biết.'

Đặng Văn Thông đến giờ vẫn còn sốc.

Lúc vừa thành thần, linh hồn của Đặng Văn Thông rất n·hạy c·ảm, thiếu niên có thể cảm nhận và hiểu được rất nhiều thứ trước đây cậu ta không biết, cũng biết được rất nhiều thứ mà cậu ta không nên biết, không thể hoặc không nên hiểu. Thế là...

...Đặng Văn Thông sợ hãi. Cậu ta không còn dám phóng tầm mắt mà nhìn ra quá xa. Sau khi linh hồn ổn định lại, Đặng Văn Thông mới thở phào.

Thật buồn cười: người không thấy được thì không hiểu được, kẻ thấy được thì không dám thấy, kẻ có thể hiểu lại không dám hiểu.

Có câu nói rất đúng: "Đôi khi, ngu dốt lại là một loại hạnh phúc."

Đặng Văn Thông cũng nhiều lần từng nghĩ: 'Ước gì sự ngu dốt của ngày xưa vẫn còn đó.'

Đây không phải chuyện cần phải ước ao, bởi vì Đặng Văn Thông hoàn toàn có khả năng tự phong ấn phần lớn kí ức của bản thân, như vậy cũng coi như là thực hiện được điều ước rồi. Nhưng thiếu niên không làm vậy. Thiếu niên đã quá mê mẩn thứ sức mạnh đặc biệt mà VF mang lại.

Cậu ta không muốn trở lại làm "kẻ tầm thường" làm "kẻ vô dụng" như trước kia. Đặng Văn Thông muốn thử tìm ra tự do.

Nhưng đồng thời, Đặng Văn Thông không muốn tìm hiểu thêm về những bí mật nằm ngoài năng lực của cậu ta. Không biết dừng đúng lúc sẽ rất tai hại. Đặng Văn Thông cho rằng, đã đến lúc tập trung phát triển năng lực của bản thân.

Hỏi: "Tại sao không gọi là tri thức, kiến thức, v.v... mà lại gọi là bí mật?"

Đáp: "Những thứ mà một người chưa biết thì đều coi là bí mật với người đó. Tuy vậy, phần lớn những bí mật đều không được bảo vệ. Thứ cần lưu ý ở đây là những bị mật được bảo vệ bởi siêu phàm.

Tồn tại ba loại bí mật, gọi là 'bí mật không thể biết' 'bí mật không thể hiểu' và 'bí mật không thể biết cũng hiểu'.

'Bí mật không thể biết' cần điều kiện đặc biệt mới có thể tiếp xúc, khi tiếp xúc được thì không khó để hiểu được.

'Bí mật không thể hiểu' chỉ cần đủ khả năng thu thập thông tin (bao gồm nghe, nhìn, cảm nhận và các năng lực đặc biệt) là có thể tiếp xúc, để hiểu được cần điều kiện đặc biệt.

'Bí mật không thể biết cũng hiểu' là kết hợp của hai cái trên.

Hai loại đầu là bí mật dành cho người có đủ năng lực tìm hiểu, loại thứ ba là bí mật thường thấy nhất, chỉ lưu truyền giữa một hoặc một số cá nhân, không tiện tiết lộ nên cần được bảo vệ gắt gao. Các 'bí mật không thể biết cũng hiểu' thường nằm ngoài tầm với của đa số người."

Không rõ Đặng Văn Thông đã thu được những tri thức nào, biết được những bí mật nào...

Vào thời điểm ấy, Đặng Văn Thông biết được một điều: tùy tiện nhìn trộm bí mật là hành vi rất nguy hiểm. Phần lớn các bí mật đều có "người giữ bí mật" của riêng nó. Nếu như không đáp ứng đủ điều kiện mà đã cố tình tìm hiểu bí mật, vậy thì các biện pháp bảo vệ bí mật sẽ bị tự động kích hoạt, đồng thời người giữ bí mật cũng sẽ tìm đến.

Để bảo vệ bí mật có rất nhiều cách, nhưng có một quy luật chung, đó chính là: "bí mật càng khó tiếp xúc thì việc tiếp xúc nó càng nguy hiểm".

Tri thức chỉ có thể sao chép, không thể chuyển nhượng. Tri thức có thể phá thành mảnh nhỏ, lại không thể xóa bỏ. Mà bí mật... cũng là một loại tri thức.

Dẫn tới hệ quả, nếu một kẻ không được phép biết tới một bí mật nào đó, thì kẻ đó phải biến mất! Nhưng cũng tùy thuộc vào năng lực và cách xử lí của người bảo vệ bí mật. Có thể người bảo vệ bí mật không muốn sát sinh hoặc kẻ nhìn trộm không bị ảnh hưởng, chặn được hoặc né tránh cơ chế bảo vệ bí mật sau đó trốn đi, vậy thì kẻ nhìn trộm sẽ sống. Ngược lại, nếu kẻ nhìn trộm dễ dàng bị g·iết c·hết, thế thì không còn gì để bàn nữa.

Cái người bí ẩn đã xuất hiện lúc Đặng Văn Thông thành thần, có lẽ cũng là một siêu phàm...

"...Người bí ẩn? Hình như... lúc đó chỉ có mình và lão Wescott ở đó thôi... phải không?" Đặng Văn Thông bối rối lầm bẩm. Chẳng biết tại sao Đặng Văn Thông lại không nhớ rõ chuyện này, hình như ở đó chỉ có hai người là cậu ta và lão Wescott mà thôi.

Chúng ta đã cùng chứng kiến điều đó, phải không?

...

Lực đẩy càng lúc càng yếu, Đặng Văn Thông chìm xuống càng lúc càng nhanh, sau đó... bắt đầu rơi.

Đặng Văn Thông vẫn đang nhắm mắt. Trán cậu ta nhíu lại, nghĩ: 'Môi trường ở đây thật kì lạ.'

Đặng Văn Thông rơi xuống với tốc độ ngày càng nhanh, nhưng thiếu niên lại không để ý, mà tiếp tục suy nghĩ.

Ý thức của Đặng Văn Thông tuy được cụ thể hóa, nhưng mật độ thân xác làm sao bằng được cơ thể chính? Cứ ngỡ với cơ thể nhẹ nhàng này, cậu ta có thể bay như chim. Nhưng không, ý thức của Đặng Văn Thông cứ như bị trói buộc bởi xiềng xích, cho dù xiềng xích này mỏng manh dễ vỡ, giãy nhẹ một cái là đứt vụn; cứ như bị các lực kì lạ đè ép, nhưng chỉ cần nghĩ là có thể thoát ra.

'Chẳng lẽ những lực này không bị điều khiển?' Đặng Văn Thông nghi ngờ tự hỏi. 'Nhưng các thế giới sẽ có ý thức sao?'

"!"

Đặng Văn thông giật mình: 'Có thể lắm chứ. Các lực kì lạ này có lẽ đang cố hạn chế mình, nhưng mà...'

'...cách chúng tác động lên mình thật kém hiệu quả.' Đặng Văn Thông thầm nghĩ. 'Thế giới này vừa mới sinh ra, có lẽ ý thức của nó vẫn chưa hình thành.'

Tốc độ rơi của Đặng Văn Thông lúc này đã vượt qua tốc độ ánh sáng và vẫn đang nhanh chóng tăng lên, tuy vậy điều này chẳng ảnh hưởng gì tới cậu ta cả.

'Chẳng lẽ nơi này không có đáy?' Đặng Văn Thông khó hiểu tự hỏi. 'Hay do cảm giác chủ quan của mình đã b·ị đ·ánh lừa, rằng mình đang rơi nhanh nhưng thực ra vẫn đang chìm xuống chậm rãi?'

Đặng Văn Thông không muốn cứ bị động như vậy.

'Mình... nên làm gì đó.' Nghĩ xong, Đặng Văn Thông khống chế ý thức sử dụng VF, định chống lại lực hút đến từ bên dưới.

Đột nhiên, một mặt phẳng xuất hiện dưới chân Đặng Văn Thông! Đặng Văn Thông lập tức dồn trọng tâm về chân, đứng vững! Lực hút xuống biến mất, hoàn toàn không thấy gì nữa!

Nhưng chưa dừng lại ở đó!

Theo lực hút kia biến mất, một lực đẩy cực kì mạnh từ dưới lên xuất hiện dưới chân Đặng Văn Thông, cứ như muốn trục xuất Đặng Văn Thông ra khỏi thế giới này! Đặng Văn Thông vốn đang đứng vững, lập tức bị thổi bay lên không trung!

Đặng Văn Thông nhanh chóng phản ứng lại! Cậu ta lập tức ngừng sử dụng VF! Lực đẩy kia dần yếu đi nhưng không biến mất ngay.

Đặng Văn Thông cảm nhận một cách tinh tế.

'...Thì ra là vậy.'

Lực đẩy mạnh vừa xuất hiện là một tập hợp của các lực đẩy từ nhiều nguồn khác nhau. Sau khi Đặng Văn Thông ngừng sử dụng VF, một trong số chúng giảm cường độ tác động lên cậu ta, một số lại trực tiếp rời đi, khiến cho thiếu niên vốn đang ở trên không trung lại bắt đầu rơi xuống!

'Nếu dùng VF thì mình sẽ tiếp đất an toàn.' Đặng Văn Thông nhanh chóng nghĩ. 'Nhưng nếu dùng VF thì những lực đẩy kia lại xuất hiện, chưa chắc mình đã có thể tiếp đất.'

'Mà nếu không dùng VF...' Đặng Văn Thông ngay lập tức phủ định phương án không dùng VF. '...thì mình chẳng khác gì người thường cả.'

Bởi vì cơ thể đang sử dụng này không phải là cơ thể gốc, mà là ý thức bị cụ thể hóa, cho nên nó không chắc chắn như cơ thể gốc của Đặng Văn Thông.

'Cho nên... dùng VF sao cho đúng đây?' Đặng Văn Thông tự hỏi.

Thiếu niên suy nghĩ trong chớp mắt, lập tức đưa ra quyết định. Đặng Văn Thông bắt đầu điều động VF, thế là lực trục xuất của thế giới này đang áp đặt lên người thiếu niên lại một lần nữa trở nên cuồng bạo! Đặng Văn Thông lại bị đẩy lên không trung!

Nhưng Đặng Văn Thông thèm không để ý, sử dụng VF bao bọc quanh cơ thể, chống lại lực trục xuất! Sau đó, thiếu niên trực tiếp chiếm quyền điều khiển những lực trục xuất nhỏ yếu!

Trong chốc lát, Đặng Văn Thông đã c·ướp được quyền điều khiển bốn mươi chín phần trăm quyền năng của văn minh Nhân Thần! Đặng Văn Thông không chiếm đoạt nhiều hơn, bởi vì sợ sẽ sinh ra hậu quả không mong muốn.

Bởi vì ý chí của thế giới chưa tỉnh lại, không có ý thức, cho nên hành vi đoạt quyền lần này của Đặng Văn Thông vô cùng thoải mái! Cho dù ý chí của thế giới chỉ điều khiển quyền năng một cách thô thiển, vậy thì Đặng Văn Thông chiếm quyền sẽ không đơn giản như vậy. Sau này nếu như nó muốn lấy lại quyền năng của bản thân cũng sẽ không dễ dàng, cho dù những quyền năng này vốn thuộc về nó, bởi vì kĩ thuật điều khiển quyển năng của Đặng Văn Thông vô cùng cao siêu.

Tóm lại, trong một đoạn thời gian rất dài, bốn mươi chín phần trăm quyền năng của thế giới này sẽ nằm dưới quyền chi phối của Đặng Văn Thông.

Theo các quyền năng lần lượt bị Đặng Văn Thông nắm giữ, lực trục xuất của thế giới này tác động lên cậu ta nhỏ dần. Nếu cậu ta không sử dụng VF...

Đặng Văn Thông ngừng sử dụng VF.

'Ặc.' Đặng Văn Thông bị bất ngờ, nghĩ.

...Thiếu niên lại rơi xuống, bởi vì trong số các quyền năng Đặng Văn Thông nắm giữ không bao gồm "trọng lực". Khi sắp tiếp đất, Đặng Văn Thông lần nữa mở VF lên. Lực trục xuất đến từ năm mươi mốt phần trăm các quyền năng còn lại giúp tốc độ rơi của Đặng Văn Thông giảm nhanh chóng, sau cùng tiếp đất một cách nhẹ nhàng.

Đặng Văn Thông đứng vững trên bãi cỏ xanh tươi, mênh mông, bát ngát, mở mắt ra. Thiếu niên thốt lên:

"Thế giới này... thật tươi đẹp."

Chương 19: Bốn mươi chín phần trăm quyền năng của thế giới Nhân Thần!