Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 21: Nhân Thần chúc phúc! Trước thềm chiến tranh!

Chương 21: Nhân Thần chúc phúc! Trước thềm chiến tranh!


Chương 21: Nhân Thần chúc phúc! Trước thềm c·hiến t·ranh!

Kiều Châu ngái ngủ mở mắt. Bởi vì chất lượng giấc ngủ không tốt, thế nên lúc này Kiều Châu đang thấy tương đối mệt mỏi.

'Mẹ không đánh thức mình dậy?' Kiều Châu thắc mắc.

Văn minh Nhân Thần có ngày nghỉ, nhưng trong ngày nghỉ vẫn có người truyền đạt kiến thức, vì thế những ai có khả năng và muốn tiếp tục học tập có thể vào lớp học.

Bình thường ngày nghỉ Kiều Châu cũng lên lớp, mẹ cô bé cũng có thói quen gọi con gái dậy ăn sáng rồi học tập, nhưng hôm nay không thấy bà gọi Kiều Châu dậy.

Kiều Châu nhìn đồng hồ.

[11:26:31] [AM]

[11:26:32] [AM]

...

"Đã buổi trưa rồi sao?" Kiều Châu lẩm bẩm. "Hôm qua không biết ngủ lúc mấy giờ... dậy muộn là bình thường."

Cơ mà mẹ không gọi Kiều Châu dậy, chuyện này thật bất thường.

Oáp! ~

Cô bé uể oải vươn vai, ngáp một cái, sau đó xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, đi xuống cầu thang. Chưa xuống tới nơi, âm thanh ở dưới đã vọng lên.

"...n tranh sắp đến! Chiến tranh sắp đến!..."

Nghe được, Kiều Châu yên lặng nghĩ: 'Ngài ấy... đã đưa xuống thần dụ ư?'

'Không biết... còn bao lâu nữa c·hiến t·ranh sẽ bắt đầu?'

Trong ấn tượng của Kiều Châu, c·hiến t·ranh chỉ là một vài thế lực kiềm chế lẫn nhau, không có gì để nói. Chiến tranh giữa các thế lực chẳng khác cạnh tranh giữa người với người là mấy, chẳng đáng chú ý. Nhưng...

'...hai văn minh xảy ra c·hiến t·ranh, liệu có yên bình giống vậy hay không...?' Kiều Châu lo lắng.

"...Thần nói: 'Trận chiến này sẽ vô cùng tàn khốc, một trong hai văn minh sẽ biến mất.' chúng ta cần chuẩn bị hết sức có thể!..." Âm thanh từ bản tin vẫn tiếp tục.

"Kiều Châu, lại đây ngồi nào!" Mẹ Kiều Châu thấy cô bé đang đi xuống cầu thang, bèn vẫy tay, gọi.

Bà ấy đang xem tin tức trên máy tính.

Kiều Châu đi lại gần, kéo cái ghế ngồi cạnh mẹ.

"Mẹ! Thần có thể tự tay tiêu diệt cái văn minh kia phải không?" Kiều Châu nói. "Có khi nào... ngài đang bận chiến đấu với một vị thần khác? Hoặc ngài chỉ đang..."

"...giải trí?"

Mẹ Kiều Châu nhìn cô bé, lắc đầu: "Đó không phải chuyện người phàm chúng ta nên quan tâm."

Kiều Châu gật đầu như gà mổ thóc, nghĩ: 'Cho dù ngài chỉ đang chơi đùa, con cũng sẽ cố gắng hết sức!'

Âm thanh từ bản tin tiếp tục truyền đến: "Đại diện cho các vị Con Của Thần, trải qua tổng kết thông tin từ khắp nơi trên thế giới, chúng ta biết được hệ thống quân đoàn Nhân Thần có những cách sử dụng như sau:

Một, nội dung trên màn hình sẽ thay đổi theo mong muốn của người sử dụng, bao gồm: xuất hiện, biến mất, kiểm tra, ghi vào thông tin của sự vật, đồng thời có chức năng lưu trữ và xóa đi thông tin đã lưu..."

Mẹ Kiều Châu đột nhiên nói: "Chương trình này đã phát lại mấy lần, con xem đi, mẹ đi lấy đồ ăn."

"Vâng." Kiều Châu trả lời.

Chương trình này nói khoảng nửa tiếng mới kết thúc rồi bắt đầu lặp lại, cung cấp cho Kiều Châu rất nhiều thông tin hữu ích.

"...Nếu có cách sử dụng mới, làm ơn gửi thông tin chi tiết về... để chúng tôi hỗ trợ kiểm chứng và phổ biến."

Trên màn hình máy tính, chương trình kết thúc, sau đó một đoạn hình ảnh động xuất hiện giữa giờ để chuẩn bị chuyển chương trình. Nội dung không có gì, chủ yếu là một ít màu sắc pha trộn, nhìn rất vui mắt.

Kiều Châu thấy vậy, thầm nghĩ: 'Cuối cùng cũng kết thúc sao?'

Kiều Châu gọi hệ thống ra.

[Tên: Trần Kiều Châu]

[Quyền hạn và chức vụ (ẩn): Lãnh tụ tối cao (1)]

[Quyền hạn và chức vụ (công khai): Nghiên cứu viên (9084)]

...

"..." Kiều Châu nên nói gì bây giờ?

'Bố cục nội dung lần này hình như hơi khác với lần trước?' Cô bé tự hỏi.

Nội dung thì mỗi lần mỗi khác, bởi vì hệ thống sẽ hiển thị những gì người sử dụng muốn biết. Theo ý muốn của Kiều Châu, nội dung trên màn hình hệ thống lần lượt xuất hiện nội dung mới.

[(1) Là tổng số người có được quyền hạn này ở thời điểm hiện tại. Nếu có người mất đi quyền hạn thì số tương ứng sẽ giảm, ngược lại thì tăng lên.]

...

[Các cấp bậc quyền hạn (số càng nhỏ thì cấp bậc càng cao):

1. Lãnh tụ tối cao

2. Đại tướng (Người Chấp Pháp) = Nghiên cứu viên (Con Của Thần)

3. Đội trưởng (người thường) < Đoàn trưởng (người thường) < Tướng (người thường)

4. Lính (người thường, tội đồ) = Học sinh (người thường, tội đồ)]

...

[Cấp cao hơn có toàn quyền chỉ huy đối với cấp thấp hơn. Trực tiếp kháng lệnh bị coi là tội đồ. Gián tiếp kháng lệnh hay thực hiện mệnh lệnh thất bại sẽ bị nghi ngờ là tội đồ, h·ình p·hạt được đưa ra sau khi điều tra rõ ràng.]

...

[Tội đồ: những người vi phạm đạo đức hay giáo nghĩa của Nhân Thần.]

...

[Người Chấp Pháp: Người có nhiệm vụ bắt giữ tội đồ.

Thông báo quan trọng:

1. Hiện tại, Người Chấp Pháp cũ được phép từ bỏ danh hiệu Con Của Thần. Người Chấp Pháp mới không bắt buộc phải nhận danh hiệu Con Của Thần.

2. Theo điều chỉnh của Nhân Thần, hiện tại Người Chấp Pháp lộ mặt sẽ không mất đi thân phận này.]

...

Chỉ ngồi nhìn một chút, Kiều Châu đã biết thêm rất nhiều thông tin mới. Hiệu suất học tập như này cao hơn so với lúc Kiều Châu sử dụng máy tính cá nhân.

"Kiều Châu?" Giọng của mẹ vang lên, khiến Kiều Châu giật mình.

"Sao thế ạ?" Kiều Châu trả lời.

"Ăn cơm nào con." Bà ấy đang cầm trên tay một cái khay, bên trên gồm hai cái hộp kim loại.

Kiều Châu gật đầu, nói "Con mời mẹ ăn cơm" sau đó quan sát trên bàn ăn. Kiều Châu phát hiện ra rằng: bên trên hai chiếc hộp kim loại kia có... nhãn dán?

'...?' Kiều Châu nghi ngờ nghĩ. 'Thế giới này... thay đổi? Không, phải là... "thích ứng" nhanh như vậy sao?'

Bên trên nhãn dán của hai chiếc hộp ghi rõ họ tên và quyền hạn của người nhận.

[Nghiên cứu viên Trần Kiều Châu] cùng với [Học sinh N·guyễn T·hu T·hủy].

'N·guyễn T·hu T·hủy là tên của mẹ.'

"Chúc mừng sinh nhật con gái yêu." N·guyễn T·hu T·hủy trìu mến nhìn con gái, nói. "Mẹ cũng chúc mừng con đã trở thành Con Của Thần."

"Con tài năng y như bố của con vậy." Trong mắt N·guyễn T·hu T·hủy tràn đầy sự tự hào.

"Có lẽ... con sắp được gặp ông ấy rồi." N·guyễn T·hu T·hủy mỉm cười nhìn con gái. "Một vị Con Của Thần trẻ như vậy, xứng đáng để ông ấy dành thời gian trực tiếp gặp một lần."

Kiều Châu vui vẻ gật đầu, nhưng sau đó buồn bã nói: "Nhưng sau này mẹ sẽ phải ở nhà một mình phải không? Con rất lo lắng cho mẹ."

N·guyễn T·hu T·hủy trả lời: "Đấy là con và bố của con quá tài giỏi, chứ mẹ đâu có ngu dốt? Vì thế con không cần lo lắng. Thêm vào đó..."

Bà ấy dừng một chút, rồi nói tiếp: "...c·hiến t·ranh sắp tới, đây mới là thứ con nên quan tâm."

Kiều Châu yên lặng gật đầu.

'Mẹ có vẻ đang đánh giá thấp trận chiến này. Không chỉ bà ấy, chẳng rõ có bao nhiêu người, trong lòng thực sự chú tâm trước lời cảnh báo của Nhân Thần, cho dù bên ngoài nhìn vào họ đang ngoan ngoãn chuẩn bị v·ũ k·hí cùng nhu yếu phẩm.'

'Trong lịch sử của văn minh Nhân Thần chưa từng xảy ra c·hiến t·ranh "thật sự". Những cuộc "c·hiến t·ranh" trong lịch sử, nhiều nhất chỉ có thể coi là... t·ranh c·hấp.'

N·guyễn T·hu T·hủy chẳng mấy chốc đã uống xong phần của mình, nói với Kiều Châu: "Con ăn xong thì dọn hộ mẹ luôn nhé" rồi đi về phòng.

Kiều Châu không tập trung, vẫn đang nghĩ miên man. Cô bé có chút lo lắng: 'Thần, ngài hạn chế các thế lực tranh giành quyền lực và lợi ích, liệu đây có phải quyết định đúng?'

'Con dân ngu dốt của ngài còn chẳng cảm thấy sợ hãi. Không rõ văn minh kia có năng lực thế nào? Nếu như họ nắm giữ khả năng phá hủy hành tinh này, vậy thì trận chiến này đã có kết quả từ trước khi bắt đầu.'

'Nhưng con tin ngài sẽ chẳng muốn chơi một trò chơi mà... chẳng có chút kịch tính nào. Đây hẳn là một trận c·hiến t·ranh khá cân bằng.'

Mỗi một công dân của văn minh này đều tin tưởng quyết định của Nhân Thần, cho dù ngài giao quyền hạn cao nhất cho một bé gái thì điều này cũng không gây ra chút bất mãn nào.

Kiều Châu rất yêu thích hệ thống quân đoàn Nhân Thần. Hệ thống này có thể cung cấp những kiến thức rất cao siêu, chưa từng xuất hiện trong kho dữ liệu của văn minh Nhân Thần. Nói cách khác, đây là một món quà từ Đặng Văn Thông.

'Một món quà à...' Kiều Châu thầm nghĩ.

Bây giờ cô bé mới nghĩ tới, mỗi một người của văn minh Nhân Thần, khi vừa sinh ra cũng sẽ nhận được một món quà, chính là Thần Ân! Có lẽ... có thể xem xét thông qua hệ thống?

Màn hình hệ thống bắt đầu thay đổi!

[Tên: Trần Kiều Châu]

[Thần Ân (Nhân Thần) đã nhận được:]

[1. Tăng cường khả năng ghi nhớ (thông thường)]

[2. Tăng cường dung lượng não bộ (thông thường)]

...

Trên người Kiều Châu có tổng cộng hai cái Thần Ân, hiệu quả cũng rất đơn giản, tên như thế nào thì hiệu quả như thế đó. Nhưng mà...

'...thông thường? Dùng để chỉ cái gì?'

Kiều Châu vừa nghĩ, nội dung trên mặt bảng hệ thống lại thay đổi.

[Thông thường: độ hiếm.]

...

'Độ hiếm...?'

[Độ hiếm (do Nhân Thần định nghĩa) (từ thấp tới cao): thông thường - phi thường - hiếm có - duy nhất.]

[Độ hiếm duy nhất bao gồm (từ thấp tới cao): duy nhất - sử thi - huyền thoại - thần thoại - truyền thuyết.]

...

Kiều Châu vừa đọc đã hiểu, tuy vậy vẫn không rõ...

'...Hai cái Thần Ân này có hiệu quả rất đáng kinh ngạc, thế mà độ hiếm vẫn chỉ là thông thường?' Kiều Châu tự hỏi. 'Chẳng lẽ độ hiếm không hoặc ít ảnh hưởng đến cường độ của Thần Ân?'

Kiều Châu "hừmm" một tiếng, lại nghĩ: 'Nếu mình đoán không nhầm, hai cái Thần Ân này mình nhận được từ lúc nhỏ.'

'Cũng phải, Thần Ân đại trà ai cũng có, độ hiếm thông thường là đúng rồi.'

Kiều Châu đang nghĩ vẩn vơ, nội dung trên màn hình lại thay đổi:

[Kiều Châu.]

...

'...?' Kiều Châu không phản ứng kịp.

'A!' Mãi một lúc sau, cô bé mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhân Thần đang nói chuyện với Kiều Châu.

'Thần Chân Lí đáng kính, xin hỏi có chuyện gì vậy?' Kiều Châu nghĩ thầm trong lòng.

Nội dung trên màn hình lại thay đổi.

[Nếu như ta đoán đúng--]

'Đoán?' Kiều Châu bắt lấy chính xác từ này. 'Thần Chân Lí, ngài làm thần linh không phải toàn tri toàn năng sao, vẫn bị thứ gì đó hạn chế sao?'

Đặng Văn Thông im lặng một chút, bắt đầu nói tiếp.

[Ngay khi c·hiến t·ranh bắt đầu, ta sẽ không thể trực tiếp can thiệp vào thế giới này nữa.]

[Nói cho con lí do cũng không sao, việc ta can thiệp vào thế giới đã bị phát hiện, đây là quy tắc mà trò chơi mới bổ sung để ngăn ta có quá nhiều lợi thế.]

[Toàn tri toàn năng ấy à? Đúng, nhưng nó chỉ giới hạn bên trong thế giới của các con mà thôi, khi ta là Thần Chân Lí. Còn ở ngoài...]

[...ta chẳng là cái gì cả, ít nhất... hiện tại ta vẫn chẳng là cái gì.]

...

Đặng Văn Thông lại dừng một chút, rồi mới nói tiếp.

[Đây là món quà cuối cùng của ta.]

[Sau này con phải tự cố gắng rồi... Kiều Châu.]

...

[Nhân Thần đã rời đi.]

[Ngươi đã nhận được...]

"..." Kiều Châu nhắm mắt lại, hai tay để lên ngực, tay trái đè lên tay phải, cảm nhận nhịp tim của mình.

'Nơi ngón tay của ngài chỉ về, chính là mục tiêu của Trần Kiều Châu.'

'Cho dù chỉ là một trò chơi, văn minh Nhân Thần cũng không được phép thua trận!'

Chương 21: Nhân Thần chúc phúc! Trước thềm chiến tranh!