Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Người phàm, siêu nhân, thần linh.

Chương 22: Người phàm, siêu nhân, thần linh.


Chương 22: Người phàm, siêu nhân, thần linh.

Đặng Văn Thông giật mình tỉnh lại. Ý thức của Đặng Văn Thông lúc này đã quay trở về với cơ thể.

Thời gian đếm ngược vẫn còn mấy giây. Chỉ với một chút thời gian này, Đặng Văn Thông chẳng làm được gì cả.

Một khi tham gia c·hiến t·ranh, điểm số văn minh sẽ ngừng tăng lên. Mỗi khi văn minh nhận tổn thất, điểm số văn minh sẽ suy giảm, chuyển đổi thành điểm số c·hiến t·ranh. Tương tự điểm số văn minh, điểm số c·hiến t·ranh cũng dùng để tăng cường cho văn minh nhưng phạm vi không rộng, chỉ giới hạn trong việc quân sự hóa văn minh. Thông qua sử dụng điểm số c·hiến t·ranh, sức chiến đấu của văn minh sẽ tăng lên.

Tuy vậy, điểm số văn minh thật sự rất quan trọng, nó tượng trưng cho khả năng tái xây dựng lại nền móng của văn minh. Kể cả văn minh vừa xuất hiện cũng có 1 điểm số văn minh làm vốn khởi đầu. Có nghĩa là, nếu như một văn minh chịu thiệt hại, tới mức khiến điểm số văn minh của nó giảm về 0, thì văn minh này chẳng khác nào đ·ã c·hết.

Tuy vậy, đây chỉ là lí thuyết. Những người chơi có kinh nghiệm sẽ luôn xoay sở được để văn minh tiếp tục kéo dài hơi tàn sau đó dần hồi phục. Giữa những người chơi ít ai có thâm cừu đại hận gì cả, cho nên không đuổi tận g·iết tuyệt làm gì.

Vậy... tại sao điểm số c·hiến t·ranh lại tồn tại? Chúng được tạo ra để hạn chế những người chơi thích gây chiến. Nếu cứ gây chiến liên miên thì văn minh chỉ có thể ngày càng suy yếu.

Về cơ bản thì Văn Minh cho phép người chơi t·ấn c·ông lẫn nhau mà không báo trước (khác với so tài bình thường có báo trước). Khi xảy ra c·hiến t·ranh, các loại tài nguyên của hai bên sẽ bị tiêu hao, vì thế trừ khi cần tiêu diệt một mối đe dọa hoặc tiến hành cảnh cáo, người ta mới điều động q·uân đ·ội để tiến hành công kích.

Ban đầu, Trần Bình An chỉ định so tài với Đặng Văn Thông một chút, ai ngờ thiếu niên kia lại tạo tài khoản mới.

'Vậy thì càng tốt, thiệt hại sẽ nhỏ hơn nhiều.' Lúc đó, Trần Bình An đã nghĩ vậy.

Nếu Đặng Văn Thông biết được Trần Bình An nghĩ gì cũng sẽ chẳng nói câu nào, bởi vì Đặng Văn Thông không quan tâm.

Ngày xưa, tài khoản của Trần Bình An do Đặng Văn Thông một tay xây dựng khung xương, đến giờ có lẽ vẫn phát triển theo hướng đó. Đặng Văn Thông có thể dựa vào đó để tìm ra điểm yếu của văn minh Mập Mạp Vô Địch. Tuy vậy, vẫn có khả năng rằng phương hướng phát triển của văn minh Mập Mạp Vô Địch đã bị thay đổi.

'Gây ra thay đổi lớn trong phương hướng phát triển của văn minh sẽ cần một lượng lớn tài nguyên, không đáng để làm vậy, nhất là khi sách lược phát triển đã rất hoàn chỉnh.'

'Nhưng đó là chuyện của mười năm trước...'

'...Mình vẫn nên cẩn thận.'

Tuy nghĩ vậy, Đặng Văn Thông lại không thực sự coi Trần Bình An và cả văn minh của thằng nhóc ra gì.

Có hai lí do.

Cả hai lí do đều bắt nguồn từ một điểm. Không phải bởi vì trong ấn tượng của Đặng Văn Thông, Trần Bình An chỉ là một thằng nhóc chưa trải sự đời, mà bởi vì Trần Bình An chỉ là... người phàm mà thôi.

Đúng vậy. Chỉ là người phàm mà thôi.

Đặng Văn Thông vừa bị Jeffrey Wescott nhốt lại làm thí nghiệm, chớp mắt đã qua mười năm, nhưng trong nhận thức của thiếu niên thì thời gian không lâu như vậy, bởi vì Đặng Văn Thông không thể tìm ra vật tham chiếu để xác định ngày đêm. Thiếu niên có thể cảm giác được thời gian đã trôi qua rất lâu. Có thể là mấy ngày, vài tuần, một tháng, vài tháng,... thậm chí, "một năm" đã quá sức tưởng tượng của cậu ta. Nhưng... mười năm? Đời người có mấy cái mười năm?

Khi đi tới những địa điểm quen thuộc, Đặng Văn Thông còn chẳng dám tin vào vật đổi sao dời, còn nghĩ bản thân đã đi tới nhầm nơi. Lúc đó, Đặng Văn Thông vô cùng hoang mang, nhưng bây giờ thiếu niên đã chấp nhận sự thật. Đặng Văn Thông của bây giờ, nói "bất tử" không chính xác lắm, nhưng nói "bất lão" thì chẳng có chỗ nào để bắt bẻ. Đặng Văn Thông hiện giờ không phải kẻ phàm tục chỉ cần trăm năm là trở về với cát bụi, thiếu niên có rất nhiều thời gian, tới mức mười năm kia còn chẳng bằng một giọt nước trong biển thời gian mênh mông.

Trong vòng mười năm, Đặng Văn Thông có thể làm rất nhiều thứ. Tuy vậy, trong mười năm trở lại đây, trong kí ức của Đặng Văn Thông gần như chẳng có chút ánh sáng nào. Đối với Đặng Văn Thông, mười năm này chẳng khác nào... mấy ngày, hoặc mấy tuần? Thật khó mà tin được rằng thứ cốt lõi trong suy nghĩ của Đặng Văn Thông đã thay đổi nhiều đến vậy.

[Lí do thứ nhất: Đặng Văn Thông đã trở thành thần linh, coi thường tất cả người phàm.]

Đây là sự kiêu ngạo của thần linh hay sao? Cho dù Đặng Văn Thông ban đầu cũng là người phàm ư? Chẳng biết vào lúc nào, từ sau khi thành thần, Đặng Văn Thông tự cảm thấy mình cao thượng hơn so với người phàm.

Con người thực sự rất yếu đuối. Hiện tại, bọn chúng chưa chắc đã đủ khả năng để gây tổn thương cho Đặng Văn Thông. Cho dù Đặng Văn Thông có b·ị t·hương, v·ết t·hương cũng sẽ lành lại rất nhanh, tuy rằng việc này sẽ tiêu hao thể lực, mà thể lực của Đặng Văn Thông không nhiều và khôi phục chậm hơn trước. Chưa kể đến, một khi Đặng Văn Thông b·ị t·hương, máu phun ra từ v·ết t·hương sẽ khiến không gian xung quanh đó bị phá vỡ, dẫn đến việc t·ấn c·ông Đặng Văn Thông bằng nhiều đòn t·ấn c·ông nhỏ sẽ kém hiệu quả.

Giả sử trong mấy trăm năm trở lại đây, con người có thể phát minh ra v·ũ k·hí mới có một số hiệu quả như bắn xuyên qua không gian, bằng không mấy loại v·ũ k·hí laser chỉ có thể khiến Đặng Văn Thông b·ị t·hương nặng...

Thôi được rồi, khả năng chống chịu của Đặng Văn Thông vẫn chưa quá mạnh, tốt nhất là im hơi lặng tiếng một chút.

"Thần" đây là một khái niệm khá mơ hồ đối với Đặng Văn Thông. Điều này đã từng được nhắc đến, rằng trong ấn tượng của Đặng Văn Thông, thần là toàn tri toàn năng, nhưng về sau thì hình ảnh này lại nhòe đi. Bởi vì Đặng Văn Thông đã trở thành thần, ít nhất trong suy nghĩ của cậu ta như vậy.

Đặng Văn Thông không muốn thừa nhận rằng năng lực của cậu ta hiện tại vẫn chưa xứng đáng với hai chữ "thần linh" mà chỉ vượt xa nhân loại nhiều lần. Nhưng không sao cả, sớm thôi, thần thể sẽ giúp một phần trong Đặng Văn Thông vượt qua con người và trở thành thần linh thực sự. Suy cho cùng... cái tên "thần thể" cũng không phải khoác lác.

Bây giờ, Đặng Văn Thông có thể làm được rất nhiều thứ phi thường mà khi xưa không làm nổi. Thiếu niên cũng trở nên bất tử về mặt sinh học.

'Tất cả những thứ này, chẳng phải đều là năng lực mà chỉ thần linh mới có hay sao?'

Tuy rằng Đặng Văn Thông, nói một cách nghiêm túc, là một vị thần không tới nơi tới chốn. Nghĩ tới đây, Đặng Văn Thông thay vì thất vọng thì lại cảm thấy vô cùng rung động.

'Mình vốn là người phàm, rồi trở thành siêu nhân, mà lại nhận được năng lực của thần.'

'Ngọn cỏ ven đường làm sao với được mây? Nhưng mà thần linh trong truyền thuyết có lẽ chẳng phải mây. Mà mình...'

'...Cũng chẳng phải ngọn cỏ ven đường,'

Đặng Văn Thông tạm thời chỉ nắm giữ một loại phương pháp "thành thần" là "đúc thần thể" Theo suy đoán của Đặng Văn Thông, nhân loại muốn thành thần hoặc ít nhất đúc thần thể, vậy không thể rời bỏ VF. Bởi vì VF là loại vật chất siêu tự nhiên duy nhất tồn tại trong cơ thể mỗi con người, là loại năng lượng thích hợp để đúc thần thể cho nhân loại nhất. Muốn sử dụng loại vật chất khác, cần có thể chất hoặc phương pháp xử lí đặc biệt, nếu không đúc thần thể sẽ rất khó khăn.

Một là thể chất trời sinh không có hoặc có rất ít VF. VF tiết ra từ linh hồn của sinh vật, loại thể chất này chưa chắc đã tồn tại. Trừ khi tồn tại sinh vật không có linh hồn, nhưng như thế ta còn có thể gọi nó là sinh vật sao?

Hai là có biện pháp xử lí xung đột nguồn năng lượng giữa VF và năng lượng mới. Lúc này lại có hai cách. Một, các nguồn năng lượng không xung đột mà hòa hợp với nhau. Hai, nguồn năng lượng mới mạnh hơn nhiều so với VF, triệt tiêu hoặc hấp thu toàn bộ VF.

[Lí do thứ hai: Tầm nhìn và khả năng vào thời điểm hiện tại của con người quá yếu kém.]

Đúng vậy, vô cùng yếu kém, tới mức chúng còn không xứng được trở thành công cụ của Đặng Văn Thông, thiếu niên sẽ không tốn thời gian trên người những nhân loại này. Những việc Đặng Văn Thông muốn làm, người phàm không thể làm nổi. Việc người phàm có năng lực cao nhất làm được, Đặng Văn Thông cũng có thể làm được, nhưng những việc này không cần thiết phải đi thực hiện làm gì..

Cũng bởi vì hai lí do này mà Đặng Văn Thông không quá quan tâm tới nhân loại nữa. Nhưng đường đường một vị thần linh kiêu ngạo, lại đi chơi trò chơi của phàm nhân? Đặng Văn Thông đương nhiên có lí do để làm vậy.

Văn Minh là một công cụ rất mạnh mẽ.

Trò chơi Văn Minh ấy à? Mười năm trước, Đặng Văn Thông là một cao thủ trong trò chơi này, hiểu được một phần lớn nội dung của Văn Minh.

Mười năm sau, Đặng Văn Thông sử dụng kinh nghiệm ngày xưa để xác định đáp án cho một nghi vấn, rằng... loại sức mạnh kia có thể g·iết c·hết thần linh hay không?

Quy tắc "Sáng tạo"! Sáng tạo ra cái gì?

Sáng tạo ra v·ũ k·hí diệt thần!

Chương 22: Người phàm, siêu nhân, thần linh.