0
Hoắc Thành Tài nhìn nhi tử Hoắc Diệu Văn ngồi im lặng không nói gì, trong lòng khẽ thở dài. Thực ra, khi Hoắc Thành Quang đến tìm và thông báo về buổi họp mặt tông thân họ Hoắc cuối năm nay, sâu thẳm trong lòng hắn là muốn từ chối.
Rốt cuộc, gia đình Hoắc Thành Tài trước đây cũng từng là một danh gia vọng tộc. Tằng tổ phụ, tổ phụ, và cả phụ thân của hắn đều là những nhân vật lừng danh ở Trung Sơn.
Nhưng đến đời Hoắc Thành Tài, gia tộc bắt đầu suy tàn.
Thời Dân Quốc, Gia gia Hoắc Diệu Văn, tức là phụ thân của Hoắc Thành Tài, Hoắc Tông Hùng là nhân vật nổi tiếng ở quê nhà Trung Sơn. Gia gia của hắn không chỉ theo học tại Đại học Bắc Bình danh tiếng hàng đầu trong nước mà còn suýt chút nữa đi du học nước ngoài.
Nếu không phải tằng tổ phụ trong nhà q·ua đ·ời, Hoắc Tông hùng bất đắc dĩ phải về nhà kế thừa gia nghiệp, chỉ sợ bằng cấp còn sẽ lại cao một chút.
Đáng tiếc, Hoắc Tông Hùng, người cũng như tên, quá dũng. Sau khi cưới lão bà, sinh nhi tử, không qua mấy năm, c·hiến t·ranh kháng Nhật bùng nổ, một bầu máu nóng, hắn trực tiếp liền mang theo đại bộ phận gia sản tòng quân kháng Nhật.
Thời kỳ Hoắc Tông Hùng huy hoàng nhất, gia gia từng đảm nhiệm chức Tham mưu trưởng đoàn thuộc Quân đoàn thứ 17 của Quốc dân Đảng. Nhưng sau đó, trong một trận rút lui, gia gia không may trúng đạn của quân Nhật. Viên đạn xuyên qua lưng, trực tiếp xuyên ngực, dẫn tới nội tạng xuất huyết nhiều. Dù được cứu chữa nhưng gia gia không qua khỏi.
Hoắc Tông Hùng là một sĩ quan cấp đoàn, lại hy sinh trong c·hiến t·ranh, nên chính phủ Dân Quốc đã truy tặng gia gia Huân chương Bảo Đỉnh bậc 7 và Huân chương Quốc Quang bậc cao nhất.
Cùng với đó là hai bức liễn truy điệu, là năm đó do Dương Hổ thượng tướng cùng lão Tưởng tự tay viết.
Bức liễn do Thượng tướng Dương Hổ viết:
“Thành đã dũng hề lại dùng võ,
Chung kiên cường hề không thể lăng.
Thân tức c·hết hề thần lấy linh,
Hồn phách nghị hề vì quỷ hùng.”
Bức liễn của lão Tưởng:
“Thanh sơn chôn trung cốt,
Máu đào nhuộm cờ hồng.”
Có thể nói, gia tộc Hoắc cũng từng là một danh gia vọng tộc. Chỉ tiếc, đến đời Hoắc Thành Tài thì lại quá kém cỏi. Hắn học hành thì không chăm chỉ, đến khi sang Hồng Kông lại bị người ta lừa làm ăn. Không chỉ mất trắng, còn làm tiêu tán cả gia sản của gia đình, khiến cả nhà già trẻ lớn bé phải dọn vào khu nhà công cộng chật hẹp.
Cũng chính vì ánh hào quang của tổ tiên, Hoắc Thành Tài cảm thấy mình đã làm xấu mặt gia đình. Khi nghe Hoắc Thành Quang nhắc đến buổi họp mặt tông thân họ Hoắc, trong lòng hắn là không muốn tham gia. Hắn sợ bị những tộc trưởng và người thân ngày xưa cười nhạo. Tuy nhiên, nhi tử Hoắc Diệu Văn giờ đã trưởng thành. Nếu không nhân dịp này để kết nối lại với các tộc trưởng, thúc bá, thì sau này khi gặp khó khăn, chẳng biết nhờ cậy ai. Vì vậy, Hoắc Thành Tài mới cắn răng đồng ý tham dự.
Khi về nhà, nghe A ma ủng hộ việc tham gia, hắn cũng thấy an ủi phần nào.
Trái lại Hoắc Diệu Văn, hắn tuy rằng biết tổ phụ sự tình, cũng rõ ràng tổ phụ đã từng là một người lính dũng cảm, nhưng lại không hiểu hết những gì phụ thân mình đã trải qua sau khi đến Hồng Kông. Cho nên, khi thấy phụ thân mình ngồi đó, dáng vẻ trầm ngâm đầy mâu thuẫn, hắn cũng không biết nói gì. Hắn chỉ có thể im lặng lắng nghe A ma và phụ thân bàn chuyện.
Hoắc phụ nhìn nhi tử Hoắc Diệu Văn, vốn định nói gì đó với hắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nói ra. Hắn chỉ lặng lẽ cầm quần áo, xoay người rời phòng, đi tắm ở nhà vệ sinh công cộng.
Nhìn bóng dáng Hoắc phụ rời đi, Hoắc Diệu Văn mím môi, liếc nhìn A ma nét mặt cũng mang chút cô đơn. Trong lòng hắn dường như đã hiểu ra điều gì, nhưng cũng chỉ biết thở dài.
Buổi sáng hôm sau,
Hoắc Diệu Văn dậy sớm, cứ tưởng mình là người đầu tiên trong nhà, nhưng lại phát hiện A mẫu đã dậy trước và đang chuẩn bị bữa sáng ở ngoài.
Sau khi rửa mặt xong, hắn nhanh chóng ăn sáng, mang theo cặp công văn có chứa tài liệu, chào tạm biệt A mẫu và A ma rồi đi bắt xe buýt đến bến tàu, rồi chuyển phà để trở lại Đại học Hồng Kông.
Hắn vừa rời đi được hơn hai tiếng, thì Hoắc Đình Đình, từ thư viện nữ nổi tiếng của Cửu Long, trở về nhà.
Mới vừa về tới nhà.
A mẫu đang rửa chén bát ở cửa. Thấy Hoắc Đình Đình từ cầu thang đi lên liền gọi:
“Đình Đình, vừa có người đưa thư đến, hình như trên đó ghi tên của ngươi.”
“Thư? Tên của ta?” Hoắc Đình Đình ngạc nhiên.
A mẫu vừa rửa chén đũa, vừa nói:
“Đúng vậy, ta cũng không biết là gì. Ta để trên bàn, ngươi tự vào xem đi.”
“Vâng ạ.”
Hoắc Đình Đình bước vào nhà, nhìn thấy trên bàn có một phong bì dày cộm, không khỏi tò mò đi tới cầm lên. Trên phong bì ghi người gửi là 《 Văn Học Thế Giới 》. Nàng nhíu mày, lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ là bài của ca ca bị từ chối?”
Nhìn phong bì dày cộm, Hoắc Đình Đình càng nghĩ càng thấy khả năng đó lớn. Nàng thở dài nói:
“A ca viết ngôn tình xem ra vẫn là không được a.”
Sau đó, nàng mở phong bì ra, vốn định lấy bản thảo bên trong, nhưng lại bất ngờ phát hiện bên trong là một quyển sách. Ngoài ra, còn có một tờ giấy viết tay kẹp trong sách.
Hoắc Đình Đình cầm lấy thư trước nhìn thoáng qua, thấy là 《 Văn Học Thế Giới 》 tuần san. Không khỏi tò mò, nàng chuyển ánh mắt sang tờ giấy viết tay kẹp trong sách. Chỉ mất một lúc để đọc hết nội dung trên đó, lòng cô lập tức trào dâng sự phấn khích.
Nàng vội đặt tờ giấy xuống, cầm lấy tạp chí 《 Văn Học Thế Giới 》 nhanh chóng lật từng trang. Khi tìm thấy bài viết của Hoắc Diệu Văn, tác phẩm mang tựa đề 《 Ngọt Ngào 》 nàng không thể giấu nổi sự vui mừng, liền chăm chú đọc.
“Lời mở đầu: Tạp sáu uyên ương cùng mệnh điểu, một đôi con bướm kẻ đáng thương.”
“Sau hai tháng diễn ra cuộc thi sáng tác ‘Uyên Ương Hồ Điệp Mộng’ cuối cùng đã khép lại một cách viên mãn. Chúng ta đã nhận được hơn một ngàn bản thảo từ các tác giả trên khắp Hồng Kông. Trong số đó, không ít tác phẩm vô cùng xuất sắc. Qua sự đánh giá kỹ lưỡng của các nữ sĩ nổi tiếng như Trương Ái Linh, Quỳnh Dao, Cố Thư, cùng với chúng ta nhiệt liệt mời mà đến Nh·iếp Hoa Linh nữ sĩ, chúng ta đã chọn ra ba tác phẩm tiêu biểu nhất, đại diện cho phong cách hiện đại đặc trưng của dòng văn chương ‘Uyên Ương Hồ Điệp’.”
“Phân biệt là hạng nhất: Kiếp Phù Du 《 Ngọt Ngào 》 hạng hai: Lâm Yến Ni 《 Hệ Ta Cả Đời Tâm 》……”
“Ba tác phẩm đứng đầu sẽ được xuất bản, đồng thời nhận giải thưởng tiền mặt...”
“Do lần này có quá nhiều bài dự thi xuất sắc, chúng ta đã bổ sung thêm một giải thưởng Tác Phẩm Ưu Tú. Những tác giả đạt giải này sẽ được đăng các tác phẩm của họ trên tạp chí Văn Học Thế Giới tuần san...”
Hoắc Đình Đình đọc hết nội dung trên tạp chí, cuối cùng cũng xác nhận rằng tác phẩm 《 Ngọt Ngào 》 của A ca đã đạt giải nhất trong cuộc thi sáng tác. Không chỉ nhận được giải thưởng trị giá 5000 khối tiền, mà còn có cơ hội xuất bản thành sách!
Nàng vui mừng đến mức không giữ nổi vẻ bình tĩnh, vội chạy ra ngoài phòng, hướng về phía A mẫu reo lên:
“A mẫu! A ca đạt giải nhất cuộc thi sáng tác!”
“Nga?” Hoắc mẫu buông chén đũa, kinh ngạc nói:
“Cuộc thi sáng tác gì mà đạt giải nhất?”
“Chính là cuộc thi sáng tác do 《 Văn Học Thế Giới 》 tổ chức. A ca đạt giải nhất, không chỉ được 5000 khối tiền thưởng mà còn có cơ hội xuất bản tiểu thuyết nữa! Chúng ta phải nhanh đến 《 Văn Học Thế Giới 》 nhận giải trước tuần sau!”
“Thật sự!” Vừa nghe đến số tiền thưởng 5000 khối và việc xuất bản sách, mắt A mẫu lập tức sáng lên. A mẫu cười tươi rạng rỡ, nói:
“Nhi tử của ta đúng là lợi hại!”
“Ân, A ca đỉnh nhất!” Hoắc Đình Đình hung hăng gật đầu liên tụcđầy mặt vui sướng, trong lòng đối A ca sùng bái càng là tăng thêm vài phần.
Chợt nhớ ra điều gì, Hoắc Đình Đình vội vàng chạy vào trong phòng.
A mẫu nhìn theo dáng vẻ hấp tấp của cô con gái, lắc đầu cười khổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ không thôi. Nhi tử có tiền đồ, không chỉ biết kiếm tiền mà còn có thể xuất bản sách. Nghĩ đến đây, A mẫu càng cảm thấy vui sướng, vừa rửa chén vừa mỉm cười mãn nguyện.
Lúc này, Hoắc Đình Đình mang theo một chiếc túi xách từ trong phòng đi ra, vội vã chạy xuống cầu thang. Thấy vậy, A mẫu gọi với theo:
“Đình Đình, đi đâu thế?”
“Đi tìm A ca!”
“A ca của ngươi hôm qua mới về, sáng nay vừa đi. Chờ lát nữa ta gọi điện cho nó, bảo nó rảnh rỗi vài hôm về thăm nhà, chẳng phải được sao?”
“Không được! Tuần sau phải đến báo xã nhận giải rồi. Ta sợ A ca bận quá mà quên mất, nên ta phải đi thông báo trực tiếp!” Nói xong, Đình Đình vội vã chạy xuống cầu thang.
Hoắc mẫu đi đến cửa cầu thang, lo lắng hô:
“Ngươi biết đường đi sao?”
Rất nhanh, từ hành lang vọng lại tiếng Đình Đình:
“Ta đi được! A mẫu đừng lo, ta biết đường!”
PS: Gần nhất mấy ngày có điểm vội, cuối tuần sẽ cố gắng đăng thêm chương. Cầu các loại phiếu, cầu các đề cử, các loại cầu,.........