Hoắc Diệu Văn hoàn toàn không biết gì về tình hình hiện tại, hắn lúc này đã đến Đại học Hồng Kông.
Vừa mới về tới ký túc xá, chuẩn bị bước lên cầu thang thì nghe thấy Vương Bá ở phòng quản lý đang nghe điện thoại:
“Là, kêu Hoắc lão sư đúng không? Chính là Hoắc lão sư ngày hôm qua buổi chiều về nhà một chuyến, hiện tại còn không có trở về!”
Nghe được đề cập tên của mình, Hoắc Diệu Văn gõ cửa phòng, hướng tới phòng trong hô:
“Vương Bá, ai tìm ta a?”
Nghe thấy hắn hỏi, Vương Bá quay đầu lại nhìn. Thấy là Hoắc Diệu Văn, Vương Bá liền vui vẻ nói vào điện thoại:
“Chủ nhiệm Hoàng, Hoắc lão sư đã về rồi. Được, tốt, tôi biết rồi. Ta sẽ báo lại cho Hoắc lão sư. Được, chủ nhiệm Hoàng, ngài cứ bận đi, vâng vâng, tạm biệt.”
“Vương Bá, chủ nhiệm Hoàng đã về rồi sao?”
Hoắc Diệu Văn tiến gần hơn, ngay lập tức ngửi thấy một mùi khói thuốc rất nồng. Loại thuốc này hắn từng hút qua, mùi khá nặng, lúc ấy làm hắn sặc chảy cả nước mắt. Bây giờ lại ngửi thấy, tự dưng hắn thấy hơi hoài niệm.
Vương bá đặt điện thoại xuống, quay sang gật đầu nói:
“Đúng rồi, chủ nhiệm Hoàng hôm qua từ Anh quốc trở về. Lần này ta nghe lão Trương bảo vệ nói, chủ nhiệm Hoàng và hiệu trưởng hôm qua quay lại trường, còn mang theo một nhóm giáo sư nước ngoài, đều là do trường mời từ Anh quốc về.”
Nghe vậy, Hoắc Diệu Văn không khỏi nhíu mày. Hắn nhớ lần trước Trương lão sư từng nói, chủ nhiệm Hoàng đi Anh quốc cùng hiệu trưởng để chuẩn bị thành lập một khoa luật mới. Ngoài khoa luật, hình như họ định mở thêm một khoa triết học. Không biết lần này có thành không, nhưng trong lòng hắn bỗng cảm thấy nặng nề.
“Hoắc lão sư, chủ nhiệm Hoàng bảo ngươi dọn dẹp một chút rồi tới phòng họp ở tòa nhà chính. Họ nói muốn ngươi gặp vài giáo sư triết học từ Đại học London và vài giáo sư luật từ Đại học Oxford vừa mời về.”
Quả nhiên!
Hoắc Diệu Văn không ngờ lần này thật sự sẽ thành lập khoa triết học. Có lẽ từ nay về sau, việc dạy học sẽ không còn nhàn nhã như bây giờ.
“Được rồi, ta lên lầu chuẩn bị một chút rồi sẽ qua.” Hoắc Diệu Văn gật đầu, sau đó rời khỏi phòng quản lý, đi lên ký túc xá. Hắn đặt cặp công văn xuống, soi gương chỉnh lại vẻ ngoài. Hắn vuốt một ít keo lên tóc cho gọn gàng, rồi thay vào bộ âu phục đã chuẩn bị sẵn.
Đã vào thu, nhưng trời vẫn còn chút nắng. Tuy nhiên hôm nay có vẻ trời âm u hơn, gió lạnh thổi qua, mặc âu phục là vừa.
Tòa nhà chính của khoa Văn, Đại học Hong Kong.
Bên trong phòng họp lớn.
Phần lớn trong số đó là các chủ nhiệm trường và giảng viên bộ môn.
Khi Hoắc Diệu Văn đến nơi, phát hiện buổi họp vẫn chưa bắt đầu. Hắn vội nhìn lướt qua đám người, tìm thấy vị trí của thầy Trương, liền cẩn thận len qua mọi người để ngồi xuống bên cạnh, rồi khẽ nói:
“Trương lão sư.”
Trương Thừa Di liếc nhìn hắn, ánh mắt lướt qua từ đầu đến chân, rồi cười bảo:
“Diệu Văn, hôm nay ngươi ăn mặc chỉnh tề như vậy, bộ âu phục này nhìn có vẻ không rẻ nhỉ.”
“Haha...” Hoắc Diệu Văn cười khẽ, chỉ tay xung quanh nói:
“Mọi người không phải đều mặc âu phục sao? Chỉ có lão sư vẫn giữ phong cách cũ, một cái áo sơ mi rộng, một cái quần đen rộng.”
“Ta ở cái tuổi này rồi, còn ăn diện làm gì. Hơn nữa, ta có phải đi tán gái đâu, mặc trang trọng vậy để làm gì.” Trương lão sư cười nói.
Hoắc Diệu Văn sửng sốt: “Tán gái?”
“Như thế nào? Ngươi không biết a?” Trương Thừa Di nhướn mày hỏi.
Hoắc Diệu Văn lắc đầu:
“Không biết, hôm qua ta về nhà một chuyến, sáng nay mới vội vàng quay lại.”
“Nga ~”
Trương Thừa Di nhẹ nga một tiếng, nhỏ giọng nói:
“Hôm qua, lúc chủ nhiệm Hoàng trở về trường, ông ấy dẫn theo vài giáo sư từ Đại học London và Oxford. Ngoài các giáo sư luật ra, còn có hai cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, rất xinh đẹp. Thông tin lan truyền, trong trường học một ít nam tuổi trẻ lão sư độc thân, liền chạy tới nhìn xem.”
Cô nương ngoại quốc?
Nghe vậy, Hoắc Diệu Văn khẽ đảo mắt nhìn quanh phòng họp lớn. Ngoài mười mấy giáo sư lớn tuổi ra, dường như toàn bộ đều là các lão sư khoảng hơn 30 tuổi. Ngay cả Vương lão sư, dạy toán ở phòng bên cạnh hắn, cũng chải chuốt cẩn thận, mặc một bộ vest xanh lam ngồi đấy, nghiêm túc nâng đầu nhìn chằm chằm lên bục giảng phía trước.
“Xem ra trường học chúng ta nam lão sư độc thân vẫn là rất nhiều sao!” Hoắc Diệu Văn nhỏ giọng cười nói.
Trương Thừa Di cười như không cười nhìn hắn nói:
“Còn hảo đi, tính cả ngươi đại khái chỉ có mười mấy người mà thôi.”
“Sao tự nhiên lại nhắc tới ta.” Hoắc Diệu Văn cười khổ nói.
“Chẳng lẽ ngươi không phải độc thân lão sư? Hai cô nương ngoại quốc kia, dù ta chưa gặp qua, nhưng sáng nay khi trò chuyện với chủ nhiệm Hoàng, hắn có bảo rằng hai cô nương đó rất xinh đẹp. A Văn, ngươi cũng không còn nhỏ, nếu tán được một cô cũng không tệ đâu.”
“Vẫn là thôi đi.” Hoắc Diệu Văn khẽ cười một tiếng, nghĩ đến chuyện lập khoa Triết học, hắn liền hỏi:
“Lão sư, có phải sắp mở khoa Triết học không?”
“Ân, không tồi.” Trương Thừa Di sắc mặt ngưng trọng nói:
“Lần này, ngoài việc thành lập khoa Luật, trường còn sẽ mở thêm khoa Triết học. Năm sau, khi tuyển sinh khóa mới, hai khoa mới này sẽ chính thức công khai chiêu sinh. Năm nay, chỉ là bước đầu thành lập Khoa Triết học và Khoa Luật, đồng thời hoàn thiện tài liệu giảng dạy và các quy chế liên quan.”
Nói đến này, Trương Thừa Di nhìn thoáng qua Hoắc Diệu Văn, vỗ vỗ bờ vai của hắn, lời nói thấm thía nói:
“Ta năm nay dạy xong sinh viên năm hai và năm ba là nghỉ hưu. Ban đầu định để ngươi tiếp quản lớp của ta, nhưng xem ra trường đã có kế hoạch khác. Sau này, nếu Khoa Triết học đi vào hoạt động, mấy giáo sư nước ngoài mà trường mời về, theo ta thấy, họ chỉ ở đây vài năm, đợi chúng ta nắm rõ công việc rồi thì họ sẽ rời đi, cùng lắm chỉ giữ một chức danh danh nghĩa. Vì vậy, A Văn, ngươi nhất định phải cố gắng hơn nữa.”
Lời của thầy Trương rất minh xác, Hoắc Diệu Văn cần trong thời gian dạy học cần nỗ lực nhiều hơn, tranh thủ khi các giáo sư nước ngoài rời đi, có thể được đề bạt lên vị trí cao hơn.
“Ta đã biết lão sư.” Hoắc Diệu Văn gật đầu.
“Ân.” Trương lão sư vui mừng, vỗ vỗ Hoắc Diệu Văn bả vai.
Đúng lúc này, hiệu trưởng Nhạc Phẩm Thuần xuất hiện. Hoắc Diệu Văn lúc này mới biến đến vị giáo sư nước ngoài này. Hiệu trưởng từ phía dưới bước lên bục giảng, tiến đến gần micro, dùng tiếng Quảng Đông lưu loát, cười nói:
“Chư vị trường học lão sư, buổi sáng hảo.”
“Bạch bạch bạch……”
Trong phòng họp tức khắc vỗ tay như sấm dậy.
Hiệu trưởng Nhạc Phẩm Thuần giơ tay ra hiệu mọi người giữ yên lặng, mỉm cười nói:
“Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại đối với Đại học Hồng Kông chúng ta. Với sự đề xuất và hỗ trợ của Sir David C.C. Trench, trường chúng ta sẽ mở hai khoa mới: Khoa Luật và Khoa Triết học.”
“Tôi và một số giảng viên của Khoa Văn đã đặc biệt đến Anh quốc, mời về từ hai trường đại học danh tiếng thế giới Đại học London và Đại học Oxford. Trong đó, Khoa Luật có Giáo sư Jacob, Giáo sư James, và Giáo sư Mạc Cầm Y, còn Khoa Triết học có Giáo sư Luke và Giáo sư Isabel.”
Ngay sau đó, hiệu trưởng Nhạc Phẩm Thuần lớn giọng hô:
“Mọi người, hãy cùng vỗ tay nhiệt liệt để chào đón những giáo sư đã vượt qua hàng vạn dặm đến Hồng Kông, mang đến sự hỗ trợ quý giá cho chúng ta!”
“Bạch bạch bạch……”
Tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm.
Lúc này, từ phía bục giảng, một vài giáo sư nước ngoài lần lượt bước lên.
Ngồi ở hàng sau, Hoắc Diệu Văn tò mò nhìn vài lần. Ngoài những giáo sư lớn tuổi, hắn quả thực nhìn thấy hai nữ giáo sư tóc vàng mắt xanh, xinh đẹp vô cùng. Hai nữ giáo sư có mái tóc uốn lọn sóng lớn, đôi mắt to tròn, làn da trắng nõn mịn màng đầy sức sống. Gương mặt họ toát lên vẻ cuốn hút, dáng người lại thon thả, thật sự khiến người ta không rời mắt.
Không lẽ đây là lý do mà hôm nay có nhiều lão sư độc thân đến như vậy? Xem ra đều nghĩ kỵ một con đại dương mã a.
PS: Cảm tạ mọi người đề cử phiếu, cảm tạ cảm tạ, thuận tiện lại lần nữa cầu một đợt đề cử phiếu, cất chứa, đầu tư……
( tấu chương xong )
0