0
Buổi chiều, sau khi hội tông thân kết thúc một loạt các hoạt động, Hoắc Thành Tài và Hoắc Diệu Văn, hai cha con, đã đăng ký tên và thông tin liên lạc với trên Hoắc thị Phổ. Họ cảm ơn Hoắc Tông Minh đã mời, nhưng cũng đồng ý sẽ cùng đi Thượng Hải vào vài ngày nữa để thăm hỏi đại nương.
Hai cha con không vội về ngay mà ghé qua Tiệm sách Thành Tài trước, giúp A mẫu đóng cửa tiệm, rồi mới về thôn Từ Vân Phòng.
Chạng vạng.
Trở về nhà, A mẫu đã chuẩn bị xong bữa ăn. Cả nhà vừa ăn cơm vừa trò chuyện về những chuyện trong ngày.
Hoắc Thành Tài do dự một chút, rồi từ trong túi lấy ra tấm séc, kể cho a mẫu về việc buổi chiều gặp Hoắc Tông Minh và Hoắc Thành Quang.
A mẫu và A ma đều bất ngờ, hỏi:
"Hoắc Thành Quang cho ngươi một tấm séc mười lăm vạn?"
Hoắc Thành Tài gật đầu:
"Đúng vậy, hắn nói số tiền năm xưa bị niêm phong, sau này được Hoắc Tông Minh nhờ quan hệ lấy lại. Sau khi bán đi năm vạn, lúc đó Thành Quang định trả lại cho ta, nhưng chúng ta đã chuyển đi rồi, nên Thành Quang lấy số tiền đó làm ăn với đại bá. Số còn lại là lãi mấy năm qua."
A Ma im lặng một lúc lâu, rồi nói:
"Còn tính thằng nhỏ có chút lương tâm."
Thấy A ma có vẻ không vui, Hoắc Thành Tài không tiếp tục đề cập mà chuyển chủ đề sang chuyện với đại bá, nói:
"Hôm nay gặp đại bá và tam thúc, đại bá nói Dược Tổ năm ngoái đã kết hôn, năm nay có con trai. Chúng ta sẽ đi Thượng Hải một chuyến, thăm đại nương và Diệu Tổ."
"Diệu Tổ đã có hài tử?" A Ma che miệng, ngạc nhiên nói:
"Hắn chỉ hơn Dược Văn hai tuổi thôi, nhớ trước kia chị dâu hay đem Dược Tổ qua nhà chơi, không nghĩ tới chỉ chớp mắt hắn đều đã kết hôn sinh nhãi con.”
Hoắc Thành Tài thở dài:
"Đúng vậy, thời gian qua thật nhanh."
"Thật là nhanh, phải đi gặp đại ca và đại tẩu thôi." A Mẫu thở dài nói:
"Mười mấy năm không gặp, nếu bây giờ gặp lại, tóm lại phải đi thôi."
"Đúng rồi, ta và đại bá đã hẹn sẽ đi Thượng Hải thăm đại nương và xem cửa tiệm cầm đồ của hắn."
"Đi đi, cũng tốt, A Văn, đến lúc đó ngươi cũng đi theo nhé." Hoắc mẫu quay sang hỏi nhi tử.
Hoắc Diệu Văn gật đầu:
"Ân, chiều mai không có lớp."
A Ma nói:
"Ân, cũng tốt. Mấy năm nay ngươi không có cơ hội gặp họ hàng trong gia đình. Đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi đi một vòng."
Sau khi cả nhà bàn xong mọi việc, Hoắc mẫu lại nhìn tấm séc trên bàn và suy nghĩ một lát, rồi nói:
"Số tiền này, nếu không mua cho A Văn một căn phòng thì sao? Khoảng thời gian trước, ta nghe bà Vương nói ở Hồng Kông có nhiều căn nhà cũ bán rất tiện, giá rẻ hơn trước nhiều."
Kể từ sau biến động năm ngoái, tình hình bất động sản ở Hồng Kông không được tốt, giá nhà liên tục giảm, đặc biệt là các căn nhà cũ, giá cực kỳ rẻ. Một mét vuông chỉ cần hai ba mươi nguyên, một căn biệt thự nghìn mét vuông cao cấp chỉ cần ba vạn nguyên là mua được.
A ma đồng ý:
"Đúng rồi, phải mua một căn cho A Văn. Diệu Tổ đã kết hôn, có con rồi, ta cũng muốn ở nhà dưỡng lão, chăm sóc cháu."
Nghe Hoắc mẫu và A ma nhắc đến chuyện này, Hoắc Diệu Văn chỉ biết bất đắc dĩ cười một chút.
Hoắc Thành Tài liếc nhìn con trai, hỏi:
"A Văn, ngươi thấy sao? Số tiền này dùng mua phòng cho con hay để dành ngân hàng dùng sau này kết hôn?"
"Đừng để trong ngân hàng."
A Mẫu lập tức nói: "Để nhiều tiền trong ngân hàng thì không yên tâm đâu, nếu ngân hàng gặp phải khủng hoảng, sợ là sẽ không rút được tiền. Hay là mua cho A Văn một căn phòng, sửa sang lại, sau này chúng ta cũng bớt lo."
Vào năm 1965, Hoắc gia có thể nói là rất khó khăn. Khi đó, Hoắc Diệu Văn muốn vào đại học, cần rất nhiều tiền. Dù cho Hoắc Thành Tài từng thất bại trong đầu tư, gia đình vẫn còn tích lũy chút ít, mấy vạn nguyên cũng có thể lấy ra được.
Nhưng khi ấy, ngân hàng gặp khủng hoảng, Hoắc phụ và Hoắc mẫu mỗi ngày chỉ biết xếp hàng ở ngân hàng để lấy tiền.
Dù sau đó có lấy được tiền, nhưng vì ngân hàng Hằng Sinh bị thu mua, gây ra nhiều bất ổn, Hoắc mẫu đã không còn tin tưởng vào các ngân hàng nữa, và nhà tiền của họ thường được chia ra gửi ở nhiều ngân hàng khác nhau, không dám gửi vào một ngân hàng vì sợ rủi ro.
"Không vội." Hoắc Diệu Văn lắc đầu, nếu cách đây ba ngày, với số tiền này, hắn chắc chắn sẽ đồng ý mua một căn nhà đẹp cho gia đình, thậm chí sẽ đề nghị cả nhà chuyển qua sống.
Nhưng hiện tại, Hoắc Diệu Văn vẫn luôn suy nghĩ về kế hoạch nhà xuất bản của mình. Với số tiền này, hắn thực sự tin tưởng vào kế hoạch xuất bản của mình hơn.
Trước đây, hắn dự định sẽ sớm viết xong bộ sách "Quỷ Thổi Đèn" phần hai, rồi tìm Lý Đạo Quang xin ứng trước tiền nhuận bút, tính theo số chữ thì khoảng mấy vạn nguyên, chắc đối phương sẽ đồng ý.
Nhưng hôm nay có tiền, hắn không cần phải đi tìm Lý Đạo Quang xin tiền nữa, và cũng không cần nhận ân huệ từ ai.
Khi A mẫu và A ma đưa ra đề nghị mua nhà, Hoắc Diệu Văn từ chối, nhưng mẹ vẫn nói: "Không mua thì thôi, nhưng nếu có căn hộ nào tốt, mẹ sẽ xem xét và nói với con."
"Ân." Hoắc Diệu Văn đồng ý, dù trong lòng hắn đang suy nghĩ về kế hoạch xuất bản, nhưng vì sợ ba mẹ không đồng ý, hắn tạm thời không nói ra, chỉ quyết định sẽ làm việc cho xong rồi mới tính sau.
Hôm sau buổi sáng.
Hoắc Diệu Văn thức dậy sớm và chuẩn bị trở lại Đại học Hồng Kông. Trước khi đi, hắn cùng Hoắc phụ đã hẹn sẽ vào sáng mai đến phố Cửu Long Thượng Hải, đến thăm một chuyến gia đình đại gia gia.
Chờ đến khi hai tiết học buổi sáng kết thúc, Hoắc Diệu Văn trở về phòng ngủ, chuẩn bị suy nghĩ lại về kế hoạch xuất bản mà hôm trước mình đã viết. Đúng lúc đó, nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn nhanh chóng ra mở cửa.
Vương bá cầm một chiếc túi giấy trong tay và mỉm cười nói: “Hoắc lão sư, vừa nhận được bưu phẩm mà ngươi gửi qua bưu điện.”
“Gửi qua bưu điện?” Hoắc Diệu Văn nhận lấy bưu phẩm từ Vương bá. Bọc ngoài là một lớp giấy, có vẻ như là một quyển sách.
Sau khi cảm ơn Vương bá, Hoắc Diệu Văn đóng cửa lại và quay vào phòng. Hắn mở lớp giấy bọc ngoài, để lộ ra một quyển sách mới tinh. Trên bìa, tên sách là 《 Ngọt Ngào 》.
Đúng vậy, đây chính là quyển sách mà Hoắc Diệu Văn đã viết cho tạp chí 《 Văn Học Thế Giới 》.
Khi lấy quyển sách ra, một phong thư nhỏ rơi xuống. Mở thư ra, Hoắc Diệu Văn thấy đây là một bức thư do 《 Văn Học Thế Giới 》 gửi tới. Thư báo rằng quyển sách chính thức sẽ được phát hành tại toàn cảng vào ngày mai, đồng thời cũng hợp tác với nhà xuất bản Thanh Mộc của Đài Loan, nên sách sẽ được phát hành tại Đài Loan từ ngày mai.
Hoắc Diệu Văn đọc xong thư, đặt nó sang một bên. Hắn nhìn lại quyển sách của mình, cảm thấy thật sự rất đẹp. Bìa sách, ngoài tên tác phẩm, còn có một câu mở đầu của chính hắn trong sách:
“Ngọt ngào, ngươi cười nhiều ngọt ngào……”
Trên bìa là hình một người phụ nữ mặc sườn xám, thanh thoát và đầy vẻ quyến rũ. Nàng nghiêng người, dựa vào một đám mây mờ ảo, ánh mắt to sáng ngời, nhìn thẳng vào không gian đen nhánh của màn đêm. Bìa sách mang lại cảm giác rất tinh tế và ý nhị.
Hoắc Diệu Văn nhìn thấy hình ảnh trên bìa và ngay lập tức nhận ra rằng người phụ nữ ấy chính là nhân vật nữ chính trong câu chuyện của mình, Lâm Uyển Dung. Nàng là một đóa hoa diễm lệ trong thế giới phong trần, say đắm trong tình yêu, đồng thời cũng nhận thức rằng đôi khi buông tay lại là sự lựa chọn đúng đắn, có thể bảo vệ được những kỷ niệm đẹp nhất.
Cảm giác này khiến hắn nhớ đến câu thơ trong 《 Tái Biệt Khang Kiều 》của Từ Chí Ma: :
"Nhẹ nhàng ta đi rồi, chính như ta nhẹ nhàng tới;
Ta nhẹ nhàng vẫy tay, tạm biệt áng mây trời tây."
Mở trang đầu, Hoắc Diệu Văn thấy một lời giới thiệu từ các giám khảo sáng tác nổi tiếng như Nh·iếp Hoa Linh, Trương Ái Linh, Quỳnh Dao, và các tác giả khác.
Nh·iếp Hoa Linh viết:
“Trong Hồng Lâu Mộng, Giả Bảo Ngọc từng nói: ‘Nữ nhân là thủy làm, nam nhi là bùn niết.
Đối với điểm này ta kỳ thật không quá tán thành, bởi vì ta cũng không phải một cái đa sầu đa cảm người, nhưng là đang xem quyển sách này thời điểm liền rơi lệ không ngừng một lần hai lần.
Nói thật, mới nhìn thấy quyển tiểu thuyết này, ta rất khó tin tưởng đây là một quyển viết từ tay nam nhân, hắn có thể sáng tác ra một tác phẩm mô tả về một đóa hoa nữ nhân lay động lòng người trong thế giới phong trần.
Ta rất thích nhân vật Lâm Uyển Dung trong tác phẩm này. Khi lần đầu đọc về nàng, ta đã hình dung ra ngay một hình ảnh rất rõ ràng trong đầu một người phụ nữ mặc sườn xám, tóc dài uốn lượn, đôi mắt to ánh lên sự quyến rũ, đầy mê hoặc, ở câu lạc bộ đêm hát 《 Đêm Thượng Hải 》. Ta có thể hiểu được cảm giác sâu trong lòng mỗi người phụ nữ khi yêu, có một cái nhìn đầy khao khát và đắm chìm vào một hình mẫu lý tưởng.”