《Ngọt Ngào》 từ ngày 7 tháng 12 chính thức ra mắt ở Hồng Kông và Đài Loan, nhanh chóng được đưa lên kệ bán. Có lẽ là nhờ vào bài tựa do những nữ tác giả nổi tiếng xa gần như Nh·iếp Hoa Linh, Trương Ái Linh chắp bút. Hầu hết độc giả mua sách đều là các cô nàng trẻ trong độ tuổi từ 14 đến 30. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cuốn sách đã bán ra hơn ba vạn bản, ngay lập tức tạo nên cơn sốt mua sắm tại cả hai vùng.
Việc cuốn sách thành công là nhờ nhiều yếu tố: nội dung được viết rất tốt, sự giới thiệu của các tác giả danh tiếng, cùng với sự quảng bá tại các cửa hàng sách bởi 《Văn Học Thế Giới》. Tuy nhiên, yếu tố quan trọng nhất lại nằm ở bức ảnh Hoắc Diệu Văn được in ở trang cuối sách.
Trong bài tựa, Hoắc Diệu Văn được miêu tả là một người đàn ông anh tuấn, phong thái lịch sự, mang khí chất hào hoa. Tất cả những điều đó đều được minh chứng qua bức ảnh cuối sách, khiến Hoắc Diệu Văn lập tức trở thành hình mẫu trong mơ của các thiếu nữ ở Hồng Kông và Đài Loan.
Thời kỳ này, tiểu thuyết ngôn tình có nhiều điểm tương đồng với tiểu thuyết ngôn tình sau này. Bên cạnh những mối tình tay ba thường thấy, yếu tố quan trọng nhất là nam chính phải đẹp trai hoặc có khí chất.
Hiện tại, hai ngôi sao nam điển trai nhất ở Hồng Kông và Đài Loan là Khương David và Dương Đàn. Tuy nhiên, vẻ đẹp của họ thường gắn liền với hình ảnh chính trực, như thể họ sinh ra để đóng vai những người chính nghĩa.
Ngược lại, Hoắc Diệu Văn lại khác biệt. Hắn không chỉ anh tuấn mà còn mang đôi kính gọng vàng, dáng người cao ráo, mảnh khảnh. Điểm cuốn hút nhất ở hắn là nụ cười – một nụ cười nghiêng nhẹ đủ khiến bao cô nương chìm đắm trong mộng tưởng.
Giống như Trương Lệ Nhân ở nữ trung học Kim Lăng, vô số thiếu nữ đang tuổi đến trường, sau khi đọc 《 Ngọt Ngào 》 đã nhiệt tình chia sẻ những đoạn văn hay trong sách với bạn bè, dùng giọng đọc đầy cảm xúc để truyền tải những câu từ ngọt ngào và đầy chất thơ.
Đặc biệt, khi các nàng nhìn thấy bức ảnh của tác giả Hoắc Diệu Văn, họ càng thêm phấn khích, sôi nổi ảo tưởng Hoắc Dật Niên cùng Lâm Uyển Dung cùng thê tử theo như lời một loạt lời âu yếm, phảng phất đều là Hoắc Diệu Văn chính miệng cùng các nàng mặt đối mặt giảng xuất khẩu giống nhau.
Như Lương Vũ Sinh từng viết trong hồi thứ mười của 《Băng Hà Tẩy Kiếm Lục》:
“Trung niên tâm sự nồng như rượu, thiếu nữ tình cảm luôn là thơ.”
Câu này ở đây nên sửa thành:
“Mộng xuân không tan tình chưa dứt, thiếu nữ hoài xuân luôn là thơ.”
Có lẽ, ngay cả Diệc Thư và Đặng Mạch Cơ cũng không ngờ, một cái chỉ là tò mò kiến nghị, một cái chỉ là thuận miệng tiếp thu, lại có thể khơi gợi dòng cảm xúc dịu dàng như nước của muôn vàn thiếu nữ trong lòng kia một mạt nhu tình như nước, hoài xuân như mộng.
Hồng Kông, Trung Học Thánh Đức ở Cửu Long.
Giờ giải lao giữa tiết học.
Trong một phòng học, các nữ sinh tụ tập thành từng nhóm nhỏ. Họ hồ hởi lấy ra những cuốn sách đã chuẩn bị sẵn. Một cô gái với mái tóc đen dài óng mượt nói với bạn bên cạnh:
"Uyển Đình, đến lượt ngươi đọc đấy."
"A? Đọc đoạn nào vậy?" Trương Uyển Đình ngước nhìn bạn mình.
Cô nàng tóc dài lật cuốn 《 Ngọt Ngào 》 trong tay, chỉ vào một đoạn ngắn và nói:
"Đoạn này đi."
"Được." Trương Uyển Đình lật sách của mình, tìm đến đúng trang, lướt mắt qua nội dung. Đó là đoạn đối thoại giữa Hoắc Dật Niên và Lâm Uyển Dung, nàng khẽ ho hai tiếng, giả bộ thâm tình đọc lên:
"Ta chỉ hy vọng, mặc kệ ba năm, năm năm, hoặc mười năm sau. Một ngày nào đó, chúng ta gặp lại, vẫn nhận ra nhau, dù ngươi chỉ nói một câu: Đã lâu không gặp..."
Giọng đọc của Trương Uyển Đình đầy từ tính, đặc biệt khi nàng giả bộ thâm tình, câu nói ấy khiến những cô gái xung quanh xúc động, suýt ngã khỏi ghế.
"A... Không được, không được. Uyển Đình, giọng ngươi mê người quá, quá hay, nhất là câu cuối..."
Một cô nàng bên cạnh giả giọng đọc của Trương Uyển Đình, nhấn mạnh:
"Dù ngươi chỉ nói một câu: Đã lâu không gặp..."
"A..."
Ngay lập tức, các nữ sinh lại như được chạm đến cao trào, đồng loạt hét lên, khiến các nam sinh đang ở trong lớp thắc mắc không hiểu chuyện gì. Nhưng những nữ sinh khác chỉ cười mà không giải thích, vì bọn họ biết rõ nhóm bạn kia đang làm gì.
"Được rồi! Đừng ồn ào nữa!" Cô bạn tóc dài hét lớn, ngăn cản cả nhóm đang phấn khích. Nàng quay sang Trương Uyển Đình:
"Uyển Đình, đọc tiếp đoạn dưới đi."
"Ân." Trương Uyển Đình vui vẻ đọc tiếp, giọng nàng tiếp tục truyền cảm khi diễn đạt những lời yêu đương trong sách.
Không thể phủ nhận, Trương Uyển Đình có năng khiếu đọc diễn cảm. Giọng nàng không chỉ hay mà còn đầy cảm xúc. Khi nàng đọc xong, cả tâm hồn dường như bị bao phủ bởi hương vị ngọt ngào, như lạc vào đại dương mật ong.
"Giọng Uyển Đình dễ nghe quá!" Các thiếu nữ lại reo hò khen ngợi.
"Đúng thế, ta cảm giác nàng như hóa thân thành Lâm Uyển Dung trong sách, giọng nói mỹ miều cuốn hút nhất."
"Đáng tiếc Lâm Uyển Dung cuối cùng vẫn rời khỏi Hồng Kông, thật tiếc mà..."
Nghe vậy, cả nhóm nữ sinh đồng loạt thở dài. Họ yêu mến Hoắc Niên giữa cõi đời.
Một cô nàng bĩu môi nói:
"Hồng Kông chẳng phải cho phép lấy nhiều vợ sao? Cha ta còn cưới hai vợ kia mà. Ta không hiểu sao Hoắc Dật Niên không cưới cả Lâm Uyển Dung."
"Sao? Ngươi cũng muốn làm vợ nhỏ của người ta à?" Cô bạn tóc dài trêu chọc.
"Sao? Không được à? Nếu là một người như Hoắc Dật Niên, ta nhất định đồng ý làm vợ nhỏ!" Cô gái không chịu thua, đáp lại.
"Đúng, đúng! Nếu là Hoắc Dật Niên, ta cũng đồng ý làm vợ nhỏ."
"Ta cũng thế, ta cũng thế!"
Cả nhóm lại cười vang, đồng loạt đáp lời.
Ngay cả Trương Uyển Đình, người luôn giữ vẻ nghiêm túc, khi nghe bạn bè nói vậy cũng lặng lẽ tự hỏi: nếu gặp một người như Hoắc Dật Niên, liệu nàng có sẵn sàng làm vợ nhỏ của hắn không?
Lặng lẽ suy tư, nàng mở trang cuối sách. Nhìn vào bức ảnh Hoắc Diệu Văn với nụ cười cuốn hút, nàng khẽ đỏ mặt. Có lẽ... có thể... nàng sẽ đồng ý chăng?
Cảnh tượng này không chỉ xảy ra ở ngôi trường này, mà còn trong vô số lớp học và phòng riêng của các cô gái trẻ tại Hồng Kông và Đài Loan.
Khi các thiếu nữ vẫn đang mải mê mơ tưởng về việc làm "vợ nhỏ" của Hoắc Dật Niên, thì Hoắc Diệu Văn, người đứng sau bức ảnh, lại rời trường học, bước lên phà để đến Phố Cửu Long Thượng Hải.
Hôm qua sau giờ tan học, hắn dành cả ngày để bận rộn với công việc tại nhà xuất bản. Sau khi bàn bạc với Hoắc phụ, Hoắc mẫu và A ma về việc mở nhà xuất bản, Hoắc Diệu Văn quyết định trước tiên phải tìm nhân sự và giao tiếp tốt với trường học.
Thiết bị in ấn chỉ cần đủ tiền là mua được, nhưng việc tuyển dụng nhân viên chuyên nghiệp và thiết lập mối quan hệ với trường học cần phải thực hiện trước để đảm bảo kế hoạch hợp tác suôn sẻ.
PS: Chế độ đa thê ở Hồng Kông có nguồn gốc từ phong tục Trung Quốc và được công nhận dưới thời nhà Thanh. Khi Hồng Kông trở thành thuộc địa của Anh năm 1842, luật pháp Anh ban đầu không can thiệp vào các tập quán truyền thống địa phương, trong đó có chế độ đa thê. Theo hệ thống pháp luật song song, các gia đình Trung Quốc tại Hồng Kông vẫn có thể thực hiện chế độ đa thê, và các cuộc hôn nhân như vậy được xem là hợp pháp nếu tuân theo luật lệ truyền thống.
Chế độ đa thê chính thức bị bãi bỏ tại Hồng Kông vào năm 1971 khi Đạo luật Hôn nhân (Marriage Reform Ordinance) được ban hành. Luật này quy định rằng hôn nhân hợp pháp tại Hồng Kông phải là đơn hôn (một vợ một chồng) và các cuộc hôn nhân đa thê từ thời trước không được công nhận nếu được thực hiện sau khi luật có hiệu lực. Tuy nhiên, những cuộc hôn nhân đa thê được thực hiện trước năm 1971 vẫn được luật pháp thừa nhận.
0