Chờ cơm nước xong, đã là chiều muộn.
A mẫu và a ma cùng với đình đình bồi cữu công cả nhà đi dạo quanh khu vực tân phòng thôn, thong thả dạo chơi, vừa đi vừa trò chuyện về tình hình giao thông ở khu vực xung quanh và các chợ bán thức ăn.
Hoắc Diệu Văn còn lại thì đi theo Hoắc Thành Tài đến tiệm sách.
Sau khi đến trước cửa tiệm sách.
Hoắc Thành Tài yêu cầu nhi tử ngồi xuống, hắn trực tiếp hỏi:
“Ngươi thật sự muốn mở công ty xuất bản sao?”
Hoắc Diệu Văn đáp:
“Ân, cơ bản mọi việc đã được quy hoạch xong, hiện giờ chỉ còn chờ thông báo tuyển dụng nhân sự, ngoài ra chính là phải liên lạc với trường học về các vấn đề hợp tác.”
Gần nửa tháng nay, hắn đều tập trung vào việc chuẩn bị cho công ty xuất bản.
Nghe nhi tử nói vậy, Hoắc Thành Tài liếc mắt một cái, suy nghĩ sâu xa vài giây rồi mới lên tiếng:
“Ngươi có tự tin không?”
“Tám phần!”
Từ sau khi tác phẩm 《 Ngọt ngào 》 bán chạy, Hoắc Diệu Văn càng thêm tự tin về việc mở công ty xuất bản. Hiện tại cũng không phải là con đường vương giả, một văn nhân nổi danh, tác giả có danh tiếng, rt61 dễ dàng kéo theo một tòa soạn báo chí hay tạp chí xuất bản có lợi nhuận.
Hiện tại, 《 Quỷ thổi đèn 》 ở Hồng Kông có rất nhiều người đọc, ngoài người đọc báo, mấy ngày trước hắn từ Đài phát thanh thương nghiệp Hà Tá Chi biết được, kịch truyền thanh trên đài cũng có rất nhiều người nghe.
Mỗi tối đúng 7 giờ, kịch truyền thanh bắt đầu, Lý Ta và La Huệ Trân dẫn chương trình, mở đầu luôn là sẽ thì thầm “Kiếp phù du” cái bút danh này.
Tuy nói có lẽ còn kém hơn so với những người như Quỳnh Dao, Trương Ái Linh đã thành danh mấy năm, nhưng trong mắt Hoắc Diệu Văn, sau khi 《 Ngọt ngào 》 bán chạy, hắn tin rằng danh tiếng của mình cũng sẽ dần dần tăng lên. Đến lúc đó, hắn sẽ giống như tác giả của 《 Tâm Tường 》 cuốn sách nổi tiếng, dần được mọi người biết đến. Cuốn sách thứ hai 《 Màu xanh lục trang viên 》 cũng có thể bán được 30 vạn bản.
Một cuốn sách bán chạy đủ để kéo một công ty xuất bản phát triển. Hoắc Diệu Văn đã có rất nhiều ý tưởng và kế hoạch dành riêng cho cái thời đại này. Những gì hắn viết ra có thể không phải là quá thực tế, nhưng ít nhất, nó có thể giúp hắn vượt qua giai đoạn khó khăn ban đầu.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất mà Hoắc Diệu Văn đang tập trung không phải là tiểu thuyết xuất bản, mà là các sách giáo dục và sách phụ đạo. Hai thể loại sách này gần như là bất biến theo thời gian, hoặc nói chính xác là vĩnh cửu.
Cho dù sau 40 năm nữa, trong thời đại tận thế của thể loại sách, sách giáo dục và sách phụ đạo vẫn sẽ tràn ngập trên thị trường, học sinh vẫn sẽ không thể thiếu những loại sách này.
Hoắc Diệu Văn vẫn nhớ rõ một điều, rằng trước kia ở thành phố có một khu vực sách báo rộng lớn, nơi đó bày bán đủ loại sách báo. Nhưng sau 10 năm, gần như tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, chỉ có một số ít vẫn còn hoạt động, và đó là những cửa hàng chuyên bán sách giáo dục và sách phụ đạo.
Hoắc Thành Tài nghe con trai nói vậy, thấy vẻ tự tin của hắn, có chút ngạc nhiên. Nhìn khuôn mặt trưởng thành của Hoắc Diệu Văn, hắn hơi thất thần, không ngờ hắn đã lớn đến thế. Hoắc Thành Tài cười cười nói:
“Tốt, vậy ngươi nghĩ là cần bao nhiêu tiền?”
“Ít nhất là mười ba vạn.” Hoắc Diệu Văn lắc đầu đáp,
“Nhà xuất bản quan trọng nhất là thiết bị in ấn và chỗ thuê, những thứ này ít nhất phải mất mười vạn để mua sắm thiết bị và thuê chỗ để chứa.”
Hoắc Thành Tài nghe vậy, không nói nhiều, chỉ thẳng thắn:
“Ngươi chắc là biết lần trước tam bá đã cho mười lăm vạn, vốn dĩ số tiền này là định mua cho ngươi một bộ phòng. Nếu ngươi cần, ta có thể bảo A mẫu đưa tiền cho ngươi.”
Hoắc Diệu Văn không tỏ ra khách sáo, dù sao hắn cũng đã dự tính sẽ khuyên nhủ, nghe phụ thân chủ động nói ra, hắn cũng gật đầu đáp:
“Yên tâm, phụ thân, số tiền này ta sẽ không để mất đâu.”
Hoắc Thành Tài cười cười nói:
“Không sao đâu, thua thiệt thì cũng không sao, phụ thân ngươi còn phung phí hơn ngươi nhiều.”
Ngày hôm sau.
Hoắc Diệu Văn tranh thủ buổi sáng đi học ở đại học Hồng Kông, gặp phụ thân và dượng để bàn về một số công việc trong giai đoạn trước. Sau đó, hắn nhanh chóng quay lại trường học.
Hoắc Thành Tài đã quyết định hỗ trợ nhi tử mở công ty, vì vậy hắn đã tập trung toàn lực ứng phó, còn chuyện đăng ký công ty xuất bản thì giao cho Hoắc mẫu và cô cô xử lý. Hoắc phụ cùng dượng Trương Chí Đức đã đến văn phòng luật sư, bỏ chút tiền để thuê một luật sư chuyên nghiệp giúp đăng ký công ty xuất bản độc lập và xin giấy phép xuất bản.
Lúc này, giấy phép xuất bản không khó xin như sau này, chỉ cần bỏ chút tiền là có thể lấy được ngay.
Công ty xuất bản được đặt tên theo ý Hoắc Diệu Văn, gọi là “Công Ty Xuất Bản Sách Báo Giáo Dục Diệu Văn”. Dù lấy tên theo nhi tử, nhưng nghe cũng khá ổn, và cũng rõ ràng về danh phận của công ty xuất bản.
Không nói về việc phụ thân và dượng đang bận rộn đăng ký công ty.
Bên kia, Hoắc Diệu Văn sau khi trở lại trường học, như thường lệ lên lớp xong, liền chuẩn bị về văn phòng tìm Trương lão sư, bàn về việc hợp tác với trường học.
Chưa kịp ra khỏi phòng học, hắn đã nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau.
Quay lại, hắn thấy Trương Oánh Oánh và Hứa An Hoa mỗi người cầm một cuốn sách đi tới,
“Hoắc lão sư, có thể giúp chúng ta ký tên được không?”
Hoắc Diệu Văn nhìn xuống cuốn sách, thấy tên 《 Ngọt ngào 》 trên bìa, lập tức mỉm cười nói:
“Các ngươi cũng thích đọc loại sách này sao?”
“Ân ân!”
Trương Oánh Oánh đầy mặt kích động nói:
“Hôm trước ta và Hoa Hoa đi mua đồ, qua hiệu sách, nhìn thấy cuốn sách của Hoắc lão sư, sau khi mua về mới phát hiện đó là sách của lão sư, ta rất thích những câu văn đầy chất thơ trong đó.”
Hứa An Hoa cũng gật đầu nói:
“Hoắc lão sư, ta rất thích cách viết của ngài, ta cảm thấy nhân vật Lâm Uyển Dung dám yêu dám hận, lý lẽ rất rõ ràng.”
“Lâm Uyển Dung đúng là một người phụ nữ rất có chủ kiến.”
Hoắc Diệu Văn biết rõ dưới ngòi bút của mình, nhân vật nữ chính là như vậy. Hắn viết về Lý Thê Mỹ, người phụ nữ khá truyền thống, dù có chút mạnh mẽ nhưng vẫn giữ được những phẩm chất nữ tính, trái lại Lâm Uyển Dung thì khác, nàng dám yêu dám hận, khi cần rời đi cũng sẽ không do dự, rất khác biệt với những người phụ nữ thiếu quyết đoán.
“Ta luôn có một giấc mơ, đó là trở thành một đạo diễn, làm phim về những bộ phim ta yêu thích.” Hứa An Hoa đột nhiên nói.
“Ta rất hy vọng về sau có cơ hội, Hoắc lão sư có thể cho ta quyền làm phim từ cuốn 《Ngọt ngào》 của ngài không?”
Hoắc Diệu Văn hơi ngạc nhiên, hắn biết Hứa An Hoa sau này sẽ làm đạo diễn, nhưng không nghĩ rằng nàng đã có ý tưởng này từ bây giờ, còn muốn chuyển thể cuốn sách của mình thành phim. Hắn khẽ cười nói: “Không vấn đề gì, nếu ngươi thật sự trở thành đạo diễn, ta sẽ để 《Ngọt ngào》 cho ngươi để làm phim.”
Nghe vậy, Hứa An Hoa vui mừng khôn xiết. Từ nhỏ, nàng đã mê phim ảnh, ước mơ trở thành nữ chính trong một bộ phim. Nhưng khi trưởng thành, nàng nhận ra có lẽ trở thành đạo diễn cũng là một lựa chọn không tồi, có thể thực hiện tất cả những ý tưởng trong đầu mình.
“Cảm ơn Hoắc lão sư! Ngài yên tâm, nếu ta trở thành đạo diễn, nhất định ta sẽ làm tốt bộ phim này, tuyệt đối không làm hỏng cuốn sách của ngài.”
Hoắc Diệu Văn cười cười, không nói gì thêm, ký tên cho hai người và viết lời chúc phúc, rồi rời khỏi phòng học, hướng về văn phòng.
..............................
Ký túc xá của giáo viên.
Trương Thừa Di ngồi ở bàn ăn bên, nhìn đối diện Hoắc Diệu Văn, trầm tư thật lâu rồi nói:
“Ngươi xác định sao?”
Hoắc Diệu Văn gật đầu nói:
“Ân, máy móc in ấn ta đã có, công ty xuất bản cũng đã nhờ người đăng ký, hiện giờ chỉ thiếu công nhân xuất bản. Tuy nhiên, ta đã chiêu mộ được một người có kinh nghiệm phong phú, in ấn bộ chấp hành chủ biên, vì vậy việc cấp bách bây giờ là cùng trường học thảo luận về sách giáo dục và nói chuyện với trường về vụ hợp tác.”
Nghe hắn nói như vậy, Trương Thừa Di cũng không tiếp tục lo lắng về chuyện này, mà bắt đầu suy nghĩ từ góc độ của Hoắc Diệu Văn, tự hỏi nên làm thế nào để hợp tác với trường học.
“Hiện giờ sách giáo dục của trường, ngoại trừ một ít là mua từ nhà xuất bản ngoài, đại bộ phận đều là trực tiếp từ xưởng in ấn. Nếu ngươi muốn giành quyền in ấn sách giáo dục của trường, ta kiến nghị ngươi trước tiên nên nói chuyện với Chủ nhiện Hoàng, dù sao hắn cũng là cấp trên trực tiếp của ngươi. Hãy nói chuyện với hắn trước, rồi sau đó liên hệ với bộ phận mua sắm của trường.”
Trương Thừa Di tiếp tục nói:
“Những sách giáo dục đó đều thuộc biên chế của trường, vì vậy ngươi chỉ cần hợp tác với bộ phận mua sắm của trường là xong. Còn về việc ngươi nói đến sách giáo dục viện triết học viện và viện luật học, ta nghĩ ngươi có thể thương lượng một chút với giáo sư Luke, bảo đảm giá cả của sách, ta nghĩ hắn sẽ không để bụng việc giao cho ai in ấn đâu.”
“Ta cũng chính là nghĩ như vậy.”
Hoắc Diệu Văn suy nghĩ gần như tương tự với những gì Trương lão sư nói, nhưng có một vấn đề, đó là trường học nhà xuất bản hiện giờ đã đóng cửa. Theo ý hắn, là muốn giành lấy tên gọi “Nhà xuất bản Đại học Hồng Kông” tuy nhiên, xét về mặt quan hệ với trường học, có thể sẽ không thuận lợi lắm.
Chờ hắn nói chuyện này với lão sư xong, chỉ nghe Trương Thừa Di trầm tư một lát, rồi giảng giải:
“Nếu ngươi muốn lấy danh nghĩa trường học, ta nghĩ ngươi có thể nói chuyện với hiệu trưởng.”
“Hiệu trưởng đã trở lại sao?” Hoắc Diệu Văn nhướn mày hỏi.
“Ân, mấy ngày trước đã về rồi, hơn nữa đã tạm thời quyết định sẽ sử dụng sách giáo dục của Đại học Luân Đôn, cho nên lúc nãy ta bảo ngươi tìm giáo sư Luke chính là để giành lấy quyền in ấn cho viện triết học và viện luật học.”
Nghe xong, Hoắc Diệu Văn như suy tư gì đó rồi gật đầu:
“Ta đã hiểu rồi.”
Trương Thừa Di thấy Hoắc Diệu Văn đã có suy nghĩ của riêng mình, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhớ lại lời hắn vừa nói, khó hiểu hỏi:
“Ngươi vừa nói là ngươi đã đăng ký công ty xuất bản, sau đó sẽ hợp tác với trường học, lấy danh nghĩa trường để mở lại nhà xuất bản Đại học Hồng Kông, trực thuộc dưới tên công ty của ngươi sao?”
“Đúng vậy.”
Hoắc Diệu Văn không kỳ vọng có thể chiếm lấy hoàn toàn nhà xuất bản Đại học Hồng Kông đã đóng cửa, theo ý của hắn, chỉ cần nắm được một nửa cổ phần của nhà xuất bản, sau đó hợp tác với trường học là đủ.
Như vậy, dù sau này nhà xuất bản Đại học Hồng Kông có phát triển, người mua sách giáo dục càng ngày càng nhiều, có người đố kỵ cũng không sao, có đỏ mắt cũng vậy, việc cũng dễ dàng xử lý.
“Vậy chẳng phải là muốn mở hai cái nhà xuất bản sao?”
“Không không.”
Hoắc Diệu Văn giải thích:
“Công ty xuất bản của ta chỉ là cái vỏ công ty mà thôi, công ty chỉ đứng tên. Còn việc in ấn thực sự là của nhà xuất bản Đại học Hồng Kông. Theo ý của ta, công ty xuất bản của ta sẽ hợp tác với nhà xuất bản Đại học Hồng Kông để phát hành sách báo, nhưng tất cả nhân viên đều sẽ làm việc ở nhà xuất bản Đại học Hồng Kông. Còn công ty xuất bản chỉ đơn giản là đứng tên thôi, không có nhân sự hay thiết bị gì cả.”
Hoắc Diệu Văn muốn mượn danh tiếng của nhà xuất bản Đại học Hồng Kông để phát triển công ty xuất bản của mình. Sau này, khi công ty phát triển, hắn sẽ khai thác tên tuổi nhà xuất bản Đại học Hồng Kông để phát hành sách, báo chí, tạp chí, tuần san, v.v.
Nói một cách đơn giản, công ty xuất bản của hắn chỉ là một công ty vỏ ngoài, không có cổ đông, không có trụ sở, sẽ không kinh doanh gì, cũng không có người đầu tư hay cổ phần. Khi thành lập công ty, chỉ cần thông báo tuyển dụng nhân viên, xác định trụ sở, giao cho luật sư làm các văn bản pháp lý là có thể thành lập công ty chính thức trong vài ngày.
Loại công ty vỏ ngoài này rất phổ biến ở Hồng Kông và Anh quốc, được thành lập theo hình thức pháp lý của Anh quốc từ lâu. Hồng Kông hiện nay vẫn sử dụng hệ thống pháp luật của Anh, nên có rất nhiều công ty kiểu này ở đây.
Trương Thừa Di không có kinh nghiệm về việc mở công ty, cũng không hiểu rõ về lĩnh vực này, nhưng sau khi nghe Hoắc Diệu Văn giải thích thì đã hiểu được khái niệm về công ty vỏ ngoài.
“Như vậy cũng tốt, tránh sau này nếu ngươi hợp tác với trường học mà nhà xuất bản có lợi nhuận, sẽ không gây ra những phiền toái không cần thiết.”
Trương Thừa Di tuy chưa làm qua kinh doanh, nhưng là người từng trải, đương nhiên hiểu rằng khi tiền bạc liên quan đến người khác thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mặc dù nhà xuất bản của trường đã đóng cửa, nhưng nếu Hoắc Diệu Văn làm cho nó phát triển lên, sau này chắc chắn sẽ có những vấn đề rắc rối. Giải quyết sớm những vấn đề này là việc nên làm để tránh rắc rối sau này.
“Ta cũng chính là nghĩ như vậy.” Hoắc Diệu Văn cười cười, mặc dù hắn chưa từng mở công ty, nhưng qua việc thường xuyên theo dõi các tin tức báo chí, hắn cũng đã quen với việc lập kế hoạch và tính toán mọi thứ từ trước.
Hợp tác với trường học là điều hắn cần phải làm!
Nếu chỉ đơn giản dùng tên công ty xuất bản Diệu Văn và hợp tác với trường học, thì không chắc trường sẽ đồng ý giao quyền in ấn sách giáo dục cho hắn. Dù có thể giành được quyền xuất bản, nhưng trường học có thể sẽ mở lại nhà xuất bản Đại học Hồng Kông vào một ngày nào đó.
Ngoài vấn đề này, hợp tác với nhà xuất bản Đại học Hồng Kông có rất nhiều lợi thế. Đối với Hoắc Diệu Văn hiện tại, hợp tác với họ là lợi nhiều hơn hại.
Chỉ cần làm tốt công việc biên chế sách giáo khoa, nếu lấy danh nghĩa nhà xuất bản Đại học Hồng Kông, mời giáo viên và các lão sư của trường, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc tự mình mời người.
Hơn nữa, về việc tiêu thụ sách, danh tiếng của nhà xuất bản Đại học Hồng Kông cũng sẽ là một lợi thế rất lớn. Hơn nữa, sau khi luật “Cưỡng chế 6 năm miễn phí giáo dục bắt buộc” ở Hồng Kông được thực thi vào năm sau, nếu lấy danh nghĩa nhà xuất bản Đại học Hồng Kông, quyền in ấn sách giáo khoa chắc chắn sẽ giúp hắn giành được một phần số lượng sách tiêu thụ.
Trương Thừa Di cười cười nói:
“Cứ làm như vậy đi, ngươi thấy sao, việc này ta không hiểu lắm, nhưng nếu Diệu Văn ngươi cần gì thì cứ nói, ta ở trường học vẫn có chút ảnh hưởng.”
Trương lão sư đã làm việc ở Đại học Hồng Kông gần ba mươi năm, tuy chỉ là một giáo viên triết học và giảng sư, nhưng mối quan hệ của hắn chắc chắn rất rộng.
“Ta biết rồi lão sư, chỉ cần ngươi không chê ta luôn tìm ngươi là được.” Hoắc Diệu Văn nhếch miệng cười.
“Ha ha, ngươi a ngươi!”
Trương Thừa Di vui vẻ cười, hắn hiện rất thích trò chuyện với Hoắc Diệu Văn. Trước đây, Hoắc Diệu Văn là một học trò ngoan ngoãn, siêng năng, nhưng không hiểu sao sau kỳ nghỉ, khi trở thành lão sư, hắn không chỉ trở nên khéo léo trong giao tiếp, mà còn rất có chính kiến, làm việc rất có trật tự và tự chủ. Con người càng thay đổi, càng làm cho hắn cảm thấy vui vì mối quan hệ thầy trò này, vừa như thầy, vừa như bạn bè.
(tấu chương xong)