Đầu hè năm 2030, thành phố Hồ Chí Minh đón một cơn mưa đầu tiên của năm. Thạch thưởng thức ly rượu Midori Sour trên tay trái, tay phải cầm giấy phép kinh doanh quán bar rooftop. Đây là thành quả suốt nhiều năm của Thạch, chỗ cậu đang đứng, cũng chính là quán bar này. Dù đã có thành đạt như ngày hôm nay, nhưng trong lòng Thạch lại có một nỗi buồn.
Việc xây dựng quán bar này, ngoài công sức, cố gắng của Thạch, còn là ước mơ thời niên thiếu của cậu, và vài người bạn của cậu. Đặt ly rượu và giấy xuống, Thạch ngồi xuống ghế sofa, nhìn ra cửa sổ, nhẹ nhàng ôm con mèo Silver vào lòng, chú chó Gold mặt trĩu xuống ngồi cọ đầu vào chân cậu. Thạch bế Gold lên, xoa vuốt hai đứa, dần dần cậu hồi tưởng về ngày còn là học sinh cấp ba.
“ Nè Thạch, sau này ra trường tụi mình kinh doanh chung không?”
“ Phá gia như mày cũng biết kinh doanh nữa à?” Thạch ngạc nhiên
“ Xì, tao mà muốn là tao kinh doanh. Sao, mày thấy OK không?”
“ Sao mày rủ tao, tao đâu biết kinh doanh mảng gì đâu?” Thạch
“ Mày đừng tự ti, mày có thể nấu ăn mà, tao thấy mày nấu ăn ngon lắm, mày cũng sắp thi vào ngành ẩm thực rồi, tao sẽ học ngành quản trị nhà hàng - khách sạn, sau đó tao với mày sẽ mở quán bar, mày sẽ làm quán nhậu, còn tao…”
“ Còn mày đi nhậu hả?” Thạch đáp
“ Đâu có, cái này gọi là tiếp khách, một đứa nấu, một đứa ngoại giao, hiểu chưa?”
“ OK, tao đồng ý, cùng cố gắng nào!” Thạch vui vẻ gật đầu
……
“ Ê Thạch, tao có chuyện muốn nói”
“ Gì vậy, mày nói đi Bảo” Thạch đáp
“ Sắp tới mẹ tao muốn tao đi du học, cũng học về ngành quản trị,…” Bảo
“ À, không sao, thời gian bốn năm thôi, mày về rồi hai đứa mình bắt tay vào xây dựng ước mơ” Thạch vui vẻ đáp
“ Ừm, tuần sau tao đi, hôm đó mày bận làm hồ sơ nhập học rồi, không cần tiễn tao, nhớ giữ liên lạc nhé” Bảo gật gù cười
“ Ừ, nhất định chứ lị” Thạch đưa nắm đấm ra cụng
……
Sau đó, Thạch đã trở thành một cậu tân sinh viên, Bảo đi du học, thời gian ba tháng đầu hai đứa còn giữ liên lạc. Rồi dần dần Bảo không còn nhắn tin nữa, và mất liên lạc với Thạch, điều này khiến Thạch rất buồn. Từ thời điểm đó đến nay đã mười hai năm, giấc mơ ngày trẻ giờ đây chỉ còn Thạch theo đuổi.
Thạch tiếp tục uống một ngụm rượu, nhớ về mối tình cũ. Ngày đó cậu cũng hứa với người yêu cũ, hàng ngày sẽ nấu món ngon cho cô ấy, cô ấy có sở thích ăn món ngon, nhưng mãi về sau, đến lúc cô ấy bị ép đi lấy chồng, hai người chia tay, cậu vẫn chưa có dịp nấu cho cô ấy. Thạch không còn lụy tình, nhưng cậu là người trọng lời hứa, điều này làm cậu hơi buồn. Chợt Thạch lại nhớ tới cô em khóa dưới, cũng hứa sẽ hàng ngày ủng hộ cậu nếu mở quán ăn, rồi cũng mất liên lạc. Thạch có cố tìm cách liên lạc, nhưng thông tin nhận lại không thống nhất, người nói nghỉ đi du học, người nói nghỉ về quê làm ruộng,..v..v..
Thở dài một hơi, Thạch nhấc điện thoại lên, cậu quyết định đi du lịch để khuây khỏa, từ lúc xuất ngũ nghĩa vụ tới giờ, Thạch chưa bao giờ đi du lịch dài ngày bao giờ. Có thể nói Thạch dành cả thanh xuân để thực hiện ước mơ, sự nghiệp. Lướt web một hồi, cậu quyết định đi du lịch ở biển, rất lâu rồi cậu chưa ra biển. Sau khi book vé, chọn tour, cậu chìm vào giấc ngủ.
….
Một tháng sau, sau khi bàn giao công việc lại cho cấp dưới, Thạch thu dọn hành lí đi du lịch.
Lúc đang chờ xe du lịch, Thạch gặp một ông lão đeo đồ linh tinh tới bán, những người như thế này rất hay xuất hiện ở bến xe. Thông thường Thạch sẽ lịch sự từ chối, nhưng trong mặt hàng của ông lão này có một chiếc vòng tay rất đẹp, mặt dây là hình bán nguyệt, có vẻ được làm thủ công lâu đời.
“ Chiếc vòng tay này bán sao thế ông” Thạch lễ phép chỉ vào cái lắc tay
“ À, chiếc vòng này tôi mang theo trưng bán cũng cũng lâu rồi, nhưng không ai mua, thấy đẹp nên tôi mang theo để trang trí thôi, cậu thích thì tôi chỉ lấy giá 200 nghìn” ông lão giọng trầm trầm đáp
“ Vậy cho con lấy cái này, tiền thừa ông khỏi thối” Thạch đưa 500 nghìn ngụ ý giúp ông thêm
“ Không cần đâu cậu, cậu cứ đưa 200 thôi, tôi bán cho cậu cũng là vì cái duyên mà thôi” ông lão lịch sự từ chối
“ Vậy con cám ơn nhiều” Thạch vui vẻ đưa tờ 200
Sau khi Thạch đeo chiếc vòng vào tay trái, xe cũng vừa tới, cậu bước lên xe, cố ý ngoái đầu lại nhìn ông lão, nhưng không thấy ông đâu, có lẽ ông đi chào hàng người khác rồi.
Người đàn ông bán hàng khi nãy đứng ở một góc, mỉm cười "Ván cờ cuối cùng cũng được tiếp tục" rồi vô thanh vô tức biến mất.
Thạch nằm trên giường nằm, đôi mắt nhìn ra cửa sổ, chờ cho xe chạy. Xe từ từ lăn bánh, khung cảnh bên ngoài từ thành phố nhộn nhịp, những ngôi nhà cao tầng, dần dần thưa thớt dần, cây cối đất vắng thay thế, rồi lại vào khu dân cư, người lại đông đúc nhộn nhịp.
Đặt chân xuống xe, Thạch đứng chờ tàu đưa cậu ra đảo, thì tình cờ cậu gặp lại người quen, Hà, là người bạn rất thân với cô em khóa dưới của cậu. Thạch mon men lại gần, lịch sự chào hỏi
“ Hello, có phải Hà bạn của Hạnh Nhi không? Chúng ta từng gặp, tôi là …” Thạch chào
“ Thạch đấy à, chà dạo này nhìn có vẻ thành công quá ha” Hà dí dỏm chào lại
“ À vậy là cậu còn nhớ mình” Thạch mỉm cười
“ Thứ đáng ghét như cậu tôi muốn quên cũng khó” Hà lúc này hơi gằn giọng đáp.
0