0
“Sao lại muốn quên cũng khó?” Thạch nghi hoặc
Hà im lặng, không nói, tay xách vali đi lên thuyền trung chuyển, Thạch thấy vậy lộ vẻ trầm tư, rồi nhanh chóng theo sau.
Khi hai người lên thuyền, Thạch cố ý ngồi kế bên Hà, mặt dày hỏi rõ sự tình
“Có thể trước đây mình làm gì đó sai với cậu, nhưng cho mình xin lỗi nha, mình đã làm gì mà cậu khó chịu vậy?” Thạch hỏi
“Haizz” Hà thở dài “ Tôi giận cậu lúc cậu còn yêu nhau với Diễm, mà vô tình làm tổn thương Hạnh Nhi”
“Mình nhớ bản thân luôn giữ kẽ với Nhi mà, đâu làm gì quá đáng” Thạch nghi ngờ hỏi
“Chính vì vậy Nhi mới càng buồn” Hà đáp
“Mong cậu giải thích rõ giúp tớ” Thạch nghiêm túc hỏi
“ Haizz” Hà giải thích “Thấy cậu thành khẩn, tôi cũng đành giải đáp vậy”
“Ngày thi môn kỹ năng giao tiếp, chắc cậu còn nhớ nhỉ, hôm đó cậu làm MC, cậu còn nhớ chiếc bánh ngọt và hộp sữa chứ? Cậu nghĩ là của Diễm mua cho cậu, nực cười, đó là Hạnh Nhi mua cho cậu, để trên bàn, nó vì thấy cậu lao lực, quên ăn quên uống nên mua, nó vội mua rồi còn vội vàng chạy lên sân khấu phụ cậu decor. Tiện cho con Diễm tới sau, đứng gần đó, nó tính ăn, cậu thấy nó nên nghĩ nó đưa, nó nhận vì nó sợ ngại ăn hôi của người khác nên gật đầu rồi ra vẻ cho qua chuyện, ai ngờ cậu lại tin.”
“Hôm cậu bệnh nặng vì tổ chức sự kiện Noel, trong túi nó cậu có biết nó còn bao nhiêu tiền KHÔNG, chỉ có 200 nghìn sống đến cuối tháng, nhưng nó thấy cậu bệnh, nó không nỡ, tiền thuốc tận 180 nghìn đấy, nó chọn thuốc tốt, vì thế cậu mới mau khỏe, đã vậy còn vay ít đồ ăn của tôi để nấu cháo cho cậu.”
“Thấy nó vì tình cảm, thôi thì tôi cũng giúp, nhưng RỒI SAU ĐÓ. Cậu lại nghĩ là con Diễm mua thuốc cho cậu, đầu cậu lúc đó sao mà ngu thế?!! Chuyện còn làm tôi bực không chỉ thế, ấy thế mà con Diễm nó tỏ tình với cậu, cậu lại đồng ý, cậu đã biết nó thích cậu vì cậu giỏi, cậu có tiếng nói trong trường, nhưng còn Hạnh Nhi, cậu có biết trong mắt nó nghĩ về cậu như thế nào chưa?”
“Nó thích cậu vì cậu ân cần, giúp đỡ mọi người xung quanh vô điều kiện, thích cậu chịu khó học hỏi, luôn cố gắng mới được người khác khen là giỏi, là cố gắng. Vậy mà cậu như mù, không thấy được. Haizz, cũng có lẽ do cậu có nợ gì đó với Diễm, nên mới vậy”
“Mình…. Mình xin lỗi, lúc đó tư duy về tình cảm mình đơn thuần quá” Thạch lắc đầu cười khổ
“ Nếu xin lỗi mà có thể giải quyết vấn đề, tôi có thể cho cậu nói nghìn lần, tôi tha thứ cậu chẳng qua vì tôi không muốn Hạnh Nhi không vui thôi” Hà
“Vậy cậu có thể cho mình gặp Hạnh Nhi, hay phương pháp liên lạc để tạ lỗi không?” Thạch thành khẩn
“Lát nữa cậu sẽ gặp Hạnh Nhi, lúc đó tôi xem cậu tạ lỗi như thế nào” Hà nói với giọng châm chọc
Hai người nói chuyện phím, hỏi han tình hình của nhau. Đến khi Hà mở điện thoại lên, đập vào mắt Thạch là một hình ảnh quen thuộc. Thạch vội giật điện thoại của Hà, và bắt đầu nghi vấn
“Người này là người yêu cậu hả, cậu ấy có phải tên Bảo không?” Thạch hỏi
“Sao cậu biết Bảo, tôi thật không biết nói gì, những người quan trọng của tôi lại liên quan tới cậu” Hà ngạc nhiên
“Cậu ấy là bạn thời cấp ba của mình, mình và cậu ấy có ước mơ kinh doanh cùng nhau, nhưng đã mười hai năm không liên lạc được rồi” Thạch bồi hồi đáp
“Haizz, thật là oái ăm” Hà thở dài
Thạch chưa kịp hỏi tiếp thì nhân viên thuyền thông báo xuống trạm, cả hai cùng xách hành lí xuống thuyền.
Đảo du lịch này có thể nói là đẹp như tranh, bầu trời xanh ngát, chỉ đốm nhẹ vài đám mây nho nhỏ, và sau đó là gió biển nhè nhẹ trong lành. Mọi người thì nô đùa háo hức, còn Thạch thì trong lòng không hiểu sau có một nỗi vừa vui vừa lo lắng.
Sau khi check-in tại khách sạn, Thạch đi theo địa chỉ Hà gửi để gặp mặt. Cả hai cùng đi đến trạm xá trên bãi biển, chỗ này khá vắng vẻ, xa xa có một bãi đá. Bước chân của Hà ngày càng chậm dần, đưa tay ra chỉ tảng đá thấp nhất bảo.
“Chỗ này là thời điểm sáu năm trước, tức là sau hai tuần cậu lên đường nhập ngũ, Hạnh Nhi vì cứu trợ đoàn thuyền gặp bão, mà ra đi…” Hà nói tới đây, giọng nghẹn lại “Và… anh ấy, Bảo cũng đã b·ị t·hương khi va đập tàu thuyền, mất máu quá nhiều mà…”
Lúc này, Thạch đã hiểu tại sao khi nãy lại lo lắng, cậu ngã khụy xuống, đầu gối đập mạnh xuống nền đá, hai mắt đỏ hoen nhìn vào nơi Hà chỉ. Thạch không tin những gì mình nghe được, dẫu biết Hà không thích cậu, nhưng Hà chắc chắn không đem việc sống c·hết ra đùa để trêu chọc cậu.
Những hình ảnh cùng nhau cúp học hồi cấp ba cùng Bảo, cùng nhau cố tình vào lớp trễ với lí do đi vệ sinh, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau ngắm gái,..v..v. tất cả đều hiện lên trong đôi mắt đỏ của Thạch.
Và hình ảnh về cô em khóa dưới xuất hiện, lần đầu gặp gỡ cô tân sinh viên nhút nhát, sự nhiệt tình pha chút vụng về của Thạch, cùng nhau tham gia hoạt động đoàn, cùng nhau cải thiện kỹ năng xã hội,… Tim của Thạch như thắt lại, càng đau hơn khi nhớ lại lời nói của Hà, vì cô em khóa dưới bé bỏng này, cậu xem như em gái, lại thầm thương cậu, vậy mà bản thân ngu dốt không biết được, cứ vô tình làm em ấy buồn.
“Ha ha … chát” Thạch tự tát vào mặt mình một cái, sau đó nhìn lên bầu trời.
“Đừng cảm thấy tội lỗi, tôi dẫn cậu ra đây vì muốn cho Hạnh Nhi ở dưới suối vàng biết cậu đến thăm nó, nhưng chắc chắn là nó không muốn cậu như thế này đâu, là thằng đàn ông, cậu phải tiếp tục đi tiếp, hiểu không?” Hà nén đau thương an ủi Thạch
…..
Vài ngày sau đó, Hà đi tham quan, gặp gỡ vài người bạn cũ. Thạch thì ngoài việc đi ăn uống các món địa phương, tối nào cậu cũng mua đồ ăn vặt, thuốc lá, vài lon bia đến bãi đá, lẩm nhẩm tâm sự trước hòn đá.
Buổi tối trước ngày về lại Hồ Chí Minh, Hà tình cờ quay lại bãi đá, nhìn thấy Thạch ngà ngà say, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên bầu trời. Hà tức giận chạy lại tát Thạch một cái
“Cậu có thôi đi không, cậu làm vậy thì Hạnh Nhi có vui không, Bảo có thấy tốt không? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn như thế hả? Sao không tiếp tục đứng lên mà đi tiếp chứ?” Hà giận nói
“Mình biết cậu tốt cho mình, chỉ là, chỉ là mình thấy mất mát. Cậu biết không, mình đi lính từ đầu năm 2021, là thời điểm Covid đợt hai bắt đầu hoành thành, mình đã mất mát rất nhiều thứ, đặc biệt là người thân, chiến hữu, bây giờ người quan trọng của mình đều mất trong dịp đó, cậu nghĩ mình sao vui nổi” Thạch nghẹn giọng đáp
“Ầm ầm, ào ào”. Cơn mưa rào chợt đổ xuống, Thạch ngẩng đầu nhìn trời, càng nhìn cậu càng buồn, mặc cho quần áo ướt nhẹp. Hà nhìn lấy Thạch, đôi mắt cũng bắt đầu xuất hiện sự thương cảm. Cô xuất thân từ gia đình truyền thống, ba mẹ làm quân nhân, nên hiểu được sự chiều chuộng, và sự khốc liệt khi đi nghĩa vụ, đặc biệt là giai đoạn dịch Covid 2. Hà cũng biết Thạch là người chịu khó, gia cảnh khó khăn không khiến cậu chùn bước, cậu luôn tìm cách đứng lên, vượt qua sự khó khăn.
“Graa aaaa” Thạch chạy ra biển, trút sự buồn bã tuyệt vọng vào làn nước, Hà thấy vậy vội vàng chạy theo.
“Đi vào mau, thủy triều đang lên đó, mau đi vào đi” Hà la lớn
Hà nắm áo cố gắng lôi Thạch vào, lúc này cơn sóng dữ ập tới, cuốn trôi hai người đi. Thạch lúc này đã biết được việc này nguy hiểm, cố gắng nắm chặt tay Hà, cùng nhau giãy giụa bơi vào bờ. Nhưng cơn sóng dữ liên tiếp đánh càng mạnh, nước biển tạo thành vòng xoáy, khiến cho sức lực hai người dần yếu đi. Lúc này, chiếc vòng bán nguyệt phát sáng, tỏa ra ánh sáng dịu êm, nuốt chửng cả hai biến mất khỏi cơn sóng dữ.
……