Sáng ngày thứ năm trong quân ngũ, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu qua những hàng cây thẳng tắp, trải xuống sân tập rộng lớn. Tiếng hô dõng dạc của huấn luyện viên vang khắp nơi, hòa cùng tiếng bước chân đều đặn của các tân binh. Không khí rèn luyện căng thẳng, nhưng trong lòng mỗi người đều bừng lên quyết tâm.
Thạch đứng giữa sân, tay nắm chặt, mắt dõi theo đội hình phía trước. Hôm nay là ngày luyện võ, một phần của chương trình huấn luyện nhằm đánh giá khả năng thể chất và kỹ năng chiến đấu cơ bản của từng tân binh.
Khi huấn luyện viên hô lên
"Chuẩn bị! Bắt đầu!"
Thạch bước vào tư thế. Những động tác nhanh gọn, chuẩn xác đến bất ngờ của anh ngay lập tức thu hút sự chú ý. Từng cú đánh, từng thế chân của cậu không chỉ thể hiện sức mạnh mà còn toát lên sự thuần thục, như thể anh đã trải qua hàng ngàn giờ rèn luyện.
Những tân binh xung quanh nhìn anh với ánh mắt đầy ngạc nhiên. Đạt, không kìm được, khẽ huých vai Minh Hoàng, người đang đứng gần đó.
"Nhìn cậu ấy kìa, như một cao thủ thật sự ấy! Chắc con nhà nòi"
Minh Hoàng gật đầu, mắt không rời khỏi Thạch
"Anh mày mà có được nửa cái phong thái đó chắc huấn luyện viên cũng tha cho rồi."
Thạch không để tâm đến những ánh mắt ngạc nhiên xung quanh. Đối với Thạch, mọi chuyển động như được điều khiển bởi một bản năng kỳ lạ. Đời lính kiếp trước, cộng với những bài tập trong giấc mơ với người thầy bí ẩn, đã khắc sâu những kỹ thuật vào cơ thể cậu. Cộng thêm sự trợ lực từ Ngọc Bán Nguyệt, Thạch như cảm nhận rõ từng luồng khí lưu chuyển trong cơ thể mình, từng cú ra đòn như được gia cố bởi một sức mạnh vô hình.
Sau buổi tập, Đội trưởng Huỳnh đứng cùng hai đội trưởng khác, ánh mắt dõi theo Thạch đang đi về phía chỗ nghỉ mát.
"Cậu lính này thật sự không tầm thường," Huỳnh lên tiếng, giọng đầy suy tư.
"Đúng thế," đội trưởng Tấn, một người đàn ông tầm trung niên, gật đầu đồng tình. "Khả năng của cậu ta rõ ràng vượt xa tiêu chuẩn một tân binh thông thường. Thái độ cũng rất tập trung, không hề kiêu ngạo."
Huỳnh gật đầu, đôi mắt sắc bén ánh lên vẻ quyết đoán
"Tôi nghĩ Thạch có tiềm năng lớn. Nếu cậu ta tiếp tục thể hiện phong độ này, tôi dự định đưa cậu ta vào danh sách ứng tuyển cho đội hình 100 người xuống địa quật."
Người còn lại, đội trưởng Phúc, hơi nhíu mày.
"Đồng chí Huỳnh à, anh không nghĩ còn quá sớm sao? Mới chỉ là ngày thứ năm, chúng ta còn cả tháng để đánh giá tân binh. Hơn nữa, địa quật không phải nơi ai cũng có thể sống sót."
Huỳnh cười nhạt, nhưng giọng đầy cương nghị
"Tôi biết chứ. Nhưng nếu không để ý từ sớm, chúng ta sẽ bỏ qua những nhân tài thực sự. Tôi đã quan sát cậu ta từ ngày đầu. Cậu ta không chỉ có kỹ năng mà còn có tố chất lãnh đạo."
Phúc nhún vai, như không muốn tranh luận thêm.
"Nếu cậu chắc chắn, cứ theo kế hoạch đi. Nhưng nhớ rằng, trách nhiệm cuối cùng vẫn là của cậu."
Huỳnh gật đầu, ánh mắt vẫn hướng về phía sân tập. Trong lòng ông, ý tưởng về việc bồi dưỡng Thạch đã bắt đầu hình thành rõ ràng hơn.
Chiều hôm đó, sau buổi ăn cơm, Thạch, Đạt, và Minh Hoàng ngồi nghỉ ngơi dưới tán cây lớn gần doanh trại. Cả ba nhanh chóng trở thành bạn thân nhờ những ngày huấn luyện và sinh hoạt chung.
Đạt nhướn mày, nhìn Thạch đầy hứng thú
"Này, cậu luyện võ từ trước à? Sao trông cậu chẳng khác gì cao thủ trong phim kiếm hiệp vậy?"
Thạch cười trừ, gãi đầu
"À... cũng tập chút ít hồi trước thôi." Cậu không muốn nói quá nhiều về chuyện kiếp trước hay Ngọc Bán Nguyệt, chỉ đành lấp liếm bằng câu trả lời đơn giản.
Minh Hoàng bật cười, xoa xoa cánh tay mình
"Tập chút ít mà khiến tôi ngại chẳng dám lên sàn. Cậu nên dạy chúng tôi vài chiêu đi, để lần tới tôi còn đỡ bị mắng khi tập. À này thằng kia phải gọi anh Thạch, nhóc con"
Thạch phì cười, lắc đầu
"Được thôi, nhưng tôi dạy thì cậu phải chịu khó nghe lời. Không được lười như bây giờ."
Đạt khoanh tay, giả bộ nghiêm nghị
"Lời sensei Thạch, chúng em nhất định sẽ nghe!"
Cả ba nhìn nhau rồi bật cười lớn, tiếng cười giòn tan xua tan bầu không khí căng thẳng của những ngày huấn luyện nặng nề. Trong khoảnh khắc đó, Thạch cảm nhận được một phần của cuộc sống quân ngũ – nơi tình đồng đội gắn bó và những giây phút nhẹ nhõm trở thành động lực để tiến bước.
…………….
Ngày thứ mười trong doanh trại, không khí bỗng trở nên khác lạ. Thay vì những bài tập thể lực hay rèn luyện võ thuật quen thuộc, các tân binh được tập trung ra thao trường sớm hơn thường lệ.
Đạt ngó quanh, đôi mắt lấp lánh tò mò
"Này, hôm nay làm gì mà không giống mọi ngày thế? Tưởng bắn súng là tháng sau cơ mà."
Minh Hoàng cười khẩy, khoác vai Đạt
"Ai mà biết được. Chắc là thử thách bất ngờ đấy. Mà cậu bắn súng bao giờ chưa?"
Đạt nhún vai, vẻ ngập ngừng
"Chưa bao giờ cầm súng thật, nhưng mà... chắc không khó lắm đâu nhỉ? Như game thôi nhỉ"
Thạch đứng bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe, nhưng nét mặt vẫn bình thản. Với anh, khẩu súng không xa lạ. Ký ức của kiếp trước và sự rèn luyện không chính thức khi trọng sinh đã giúp anh quen thuộc với nó như một phần của cơ thể.
Khi các tân binh xếp hàng trên thao trường, huấn luyện viên Huỳnh đứng trước cả đội, giọng nói dõng dạc
"Hôm nay, các cậu sẽ được làm quen với súng trường CKC. Đây là v·ũ k·hí cơ bản, và các cậu cần phải thành thạo nếu muốn trở thành lính chuyên nghiệp. Mặc dù theo lịch trình, việc huấn luyện này dành cho tháng sau, nhưng với kế hoạch đặc biệt sắp tới, chúng tôi muốn đẩy nhanh tiến độ."
Một vài tân binh nhìn nhau, vẻ ngỡ ngàng. Những lời thì thầm nhỏ to vang lên, nhưng tất cả nhanh chóng im bặt khi ánh mắt nghiêm nghị của Huỳnh quét qua.
Dưới ánh nắng sớm, hàng chục khẩu súng trường CKC đặt gọn gàng trên bàn dài. Những ánh mắt tò mò, xen lẫn hồi hộp của các tân binh hướng về phía huấn luyện viên Huỳnh, người đang đứng nghiêm trang trước đội hình.
"Nghe đây, các tân binh! Đây là súng trường CKC, v·ũ k·hí tiêu chuẩn mà các cậu sẽ được làm quen hôm nay." Huỳnh cầm một khẩu súng lên, tay ông vững chãi và đầy uy lực.
Ông nâng súng, chỉ vào từng bộ phận, giảng giải
"Đây là báng súng, đây là nòng, còn đây là khóa an toàn. Các đồng chí cần nhớ: tuyệt đối không đặt tay vào cò súng khi chưa được lệnh. Một sơ suất nhỏ có thể gây nguy hiểm cho chính mình và đồng đội."
Ông đặt khẩu súng xuống bàn, ánh mắt quét qua hàng tân binh
"Bây giờ, tôi sẽ hướng dẫn cách nạp đạn. Quan sát kỹ!"
Huỳnh lấy ra một băng đạn, từ tốn lắp vào súng. Động tác của ông nhanh gọn, chuẩn xác, như một cỗ máy đã được lập trình hoàn hảo. Sau đó, ông tháo băng đạn, làm lại lần nữa, lần này chậm rãi hơn để các tân binh theo kịp.
"Khi cầm súng, luôn giữ tư thế này." Ông đặt báng súng lên vai, mắt nhắm một bên, đầu hơi nghiêng về phía ống ngắm. "Đây là tư thế bắn cơ bản, giúp các cậu ổn định đường ngắm và giảm giật khi bóp cò."
Một huấn luyện viên khác bước tới, đặt bia mục tiêu ở khoảng cách 100m. Huỳnh giơ khẩu súng lên, chỉ mất vài giây để nhắm và bóp cò. Tiếng súng vang dội khắp thao trường, viên đạn xé gió, găm thẳng vào tâm bia.
"Thấy không? Bắn súng không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần sự tập trung và kiên nhẫn. Hít thở đều, giữ bình tĩnh, và không bao giờ bóp cò khi đường ngắm chưa ổn định."
Ông hạ súng, ra hiệu cho các tân binh tiến tới.
"Bây giờ, từng người một sẽ bước lên. Hãy nhớ kỹ những gì tôi vừa nói!"
Khi đến lượt Thạch, cậu bước lên, nhận khẩu súng từ huấn luyện viên. Dưới ánh mắt theo dõi của đội ngũ huấn luyện viên, Thạch thực hiện từng bước một cách chính xác. Nạp đạn, vào tư thế, nhắm mục tiêu – mọi động tác của anh đều thuần thục, nhanh nhẹn đến mức khiến cả những huấn luyện viên dày dạn kinh nghiệm cũng phải ngạc nhiên. Đứng trước bia mục tiêu cách xa 100m, Thạch hít sâu một hơi, cảm giác trọng lượng của súng trên tay như trở về thân thuộc.
"Tập trung, tân binh! Đây là lần đầu, cứ bình tĩnh." Huấn luyện viên đứng sau nhắc nhở. “Khai hỏa”
Thạch chỉ gật nhẹ, không trả lời. Cậu vào thế, nâng súng lên, ngón tay trỏ đặt nhẹ lên cò súng. Một tia sáng quyết tâm lóe lên trong mắt cậu khi nhìn qua ống ngắm, khóa chặt vào bia mục tiêu.
Tiếng súng vang lên. “Đoàng”
"Trúng tâm!" Huấn luyện viên kinh ngạc hô lớn, giọng không giấu nổi sự bất ngờ.
Những tân binh đứng gần đó ngoái lại nhìn, ánh mắt đầy thán phục. Nhưng Thạch không dừng lại. Do được trải nghiệm súng khiến cậu kích thích, thêm một phần tinh thần đã có tiến bộ hơn lúc tập luyện trong Ngọc Bán Nguyệt, Thạch vô tình đứng theo động tác của lính chuyên nghiệp. Thạch tiếp tục bắn, từng phát đạn chuẩn xác, không chút do dự. “Đoàng! Đoàng! Đoàng! …” Tất cả đều trúng vào vòng tâm hoặc sát tâm, khiến vị trí hồng tâm bia mục tiêu hầu như không còn chỗ trống.
Khi bắn hết loạt đạn, Thạch hạ súng, thở ra một hơi dài, đôi mắt vẫn giữ vẻ tập trung. Và một vài động tác kiểm tra súng vô cùng thuần thục, đặt súng
Huấn luyện viên Huỳnh bước tới, nhìn bia mục tiêu rồi quay lại, vỗ nhẹ lên vai anh
"Rất tốt, tân binh. Khả năng của cậu vượt ngoài mong đợi. Cứ giữ vững phong độ này, cậu có thể làm được nhiều hơn thế nữa."
Thạch chỉ cười nhạt, cúi đầu đáp
"Cảm ơn, đội trưởng."
Buổi tập bắn súng tiếp tục với các tân binh khác. Dưới sự chỉ dẫn tận tình của Thạch, Đạt và Minh Hoàng dần làm quen với khẩu CKC. Dù ban đầu còn lóng ngóng, họ nhanh chóng bắt nhịp, và những loạt đạn của họ cũng bắt đầu có kết quả tốt hơn.
"Cố lên, Đạt! Nhắm kỹ vào mục tiêu trước khi bóp cò, nhớ nâng cao đầu ruồi hơn một nấc với hồng tâm" Thạch đứng bên cạnh, vừa quan sát vừa nhắc nhở.
Đạt siết chặt súng, nghe lời Thạch điều chỉnh lại tư thế. Phát đạn tiếp theo của cậu trúng vào vòng tám, một thành tích không tệ với một tân binh mới tập. Đạt nhảy cẫng lên, reo to
"Được rồi! Tôi làm được rồi!"
“Đồng chí chú ý, đang cầm súng đó!!!” đội trưởng Tấn trách
Minh Hoàng vỗ vai Thạch, bật cười nhìn về phía Đạt
"Không tệ đâu, nhưng đừng quên, vẫn còn anh mày đấy!"
Không khí trở nên vui vẻ hơn khi những tân binh trẻ tuổi vừa tập luyện vừa trêu đùa nhau. Cả Đạt và Minh Hoàng đều bắt đầu nhận ra rằng, nhờ sự hướng dẫn của Thạch, họ tiến bộ nhanh hơn nhiều so với những ngày đầu.
Trong phòng họp của các đội trưởng, Đội trưởng Huỳnh trao đổi với những đồng nghiệp của mình sau buổi tập.
"Thạch thật sự là một nhân tài," ông bắt đầu, giọng nói nghiêm túc. "Cậu ta không chỉ có khả năng bắn súng tốt, mà còn biết cách hướng dẫn người khác. Tôi thấy hai cậu lính Đạt và Minh Hoàng tiến bộ rõ rệt sau khi được cậu ta chỉ dạy."
Đội trưởng Tấn gật đầu, mắt sáng lên
"Không chỉ vậy, cậu ta còn giữ được sự bình tĩnh và tự tin, điều mà không phải tân binh nào cũng có. Hình như cậu ta là con nhà nòi, hoặc có tố chất người lính bẩm sinh. Tôi nghĩ Thạch là một ứng viên tiềm năng cho danh sách 100 người."
Đội trưởng Phúc nhíu mày, suy tư
"Nhưng đây mới chỉ là tuần đầu. Chúng ta cần tiếp tục theo dõi cậu ta trong những bài kiểm tra tiếp theo. Nếu duy trì được phong độ, tôi sẽ không phản đối việc cậu ta có tên trong danh sách."
Huỳnh gật đầu, ánh mắt thể hiện sự quyết tâm
"Tôi tin tưởng vào lựa chọn của mình. Nếu Thạch được rèn luyện đúng cách, cậu ta sẽ trở thành một trong những nhân tố quan trọng nhất của đoàn khám phá địa quật”
Cuối ngày, khi cả ba trở về phòng, Đạt nằm vật ra giường, vươn vai đầy thoải mái
"Mệt thì mệt thật, nhưng hôm nay vui! Thạch, nhờ cậu mà tôi tự tin hơn nhiều."
Minh Hoàng cười lớn, chen vào
"Không chỉ cậu đâu, anh mày cũng vậy. Thạch, sau này nhớ chỉ dẫn thêm nhé. Chúng ta nhất định không để cậu vượt xa quá đâu! Mà thằng kia, phải gọi là anh Thạch!"
Thạch mỉm cười, ngồi xuống giường, đôi mắt ánh lên sự ấm áp.
"Cứ cố gắng từng chút một thôi. Cả ba chúng ta cùng tiến bộ, được không?"
"OK con dê!" Đạt và Minh Hoàng đồng thanh đáp, tiếng cười vang lên trong căn phòng nhỏ, xua tan đi những mệt mỏi của ngày dài.
..........
0